Chương 124 : Hoàng hôn kết thúc. Bình minh bắt đầu ( 2 )
Vậy là cuộc chiến ở căn cứ của Yami đã kết thúc với phần thắng nghiêng về phía Katsujin Ken. Điểm đáng ngạc nhiên nhất là cái tên đầu tóc dựng vẫn sống sót sau đòn chí tử của tên Senzui. Saiga cũng vẫn sống sót nhưng cũng như Kagerou Kil, cả hai đã từ bỏ con đường võ thuật nhằm tìm kiếm những thứ khác.
Tại một phòng câu lạc bộ trong trường trung học Kouryou...
- Hahaha! Bây giờ thì cả thế giới đã biết đến sức mạnh của Lâm Thú Điện! Ha ha ha ha - tên Niijima cười khoái chí.
Từ sau trận chiến đó thì Lâm Thú Điện nhận được rất nhiều lời mời hợp tác từ khắp nơi trên thế giới khiến tên Niijima này vui đến nỗi cười đến sái cả quai hàm, Seigfried đã phải chỉnh lại khớp hàm cho tên này mấy lần rồi.
- Những công việc mới này rất thích hợp cho chúng ta rèn luyện bản thân bằng thực chiến - Takeda nói - sư phụ tôi nói thực chiến là con đường ngắn nhất để lên tới đẳng cấp vĩ nhân.
- Đúng vậy, những công việc này lại có thù lao rất cao nữa, quân phí đã được nâng cao rất nhiều – Thor nói – Hiện tại chúng ta mới ra dáng một tổ chức hơn đấy!
- Hỡi quỷ vương vĩ đại của tôi! – Seigfried nói lớn – Tới giờ chúng ta đi dự lễ nhận huân chương rồi ạ!
- Đi nào mọi người!! – Nijima hét lớn nhưng sau đó cậu ta lại quay trái quay phải - Ủa mà Kenichi đâu!?
Trong lúc đó, tại Lương Sơn Bạc,…
- Nhanh lên nào Sasaki – kun! – Ma Kensei thúc dục – Cậu chậm chạp thế! Buổi lễ sắp bắt đầu rồi!
- Từ từ hẵng – Sasaki hét lớn – Kenichi, vào giúp ta thắt cà vạt cái coi!
- Hô hô! – trưởng lão vuốt râu cười lớn – Nhờ có Kenichi mà chúng ta mới được hưởng vinh dự này đấy!
- Con có làm gì đâu! – hắn cười xuề xòa – Đây là thứ mà mọi người xứng đáng được nhận mà!
Bên ngoài, tiếng ông thanh tra đã thúc dục bọn họ :
- Mọi người nhanh lên nào!
….
Tại buổi lễ được tổ chức long trọng, có mặt của tất cả các nhân vật quan trọng của chính phủ Nhật Bản, thậm chí là cả tổng thống Hoa Kỳ, tổng bí thư của Trung Quốc cũng có mặt, bài phát biểu của thủ tướng được cất lên :
[….và Ngày hôm nay, tôi rất lấy làm vinh hạnh khi được thay mặt cho chính phủ Nhật Bản trao tặng Huân chương Mặt trời mọc hạng Nhất cho : Fuurinji Hayato – trưởng lão của Ryozanpaku, Sasaki Shio, Apachai Hopachai, Ma Kensei, Akisame Koetsuji và Shigure Kousaka cho những đóng góp và cống hiến của các vị. ]
Bộp! Bộp!
Không biết là ai bắt đầu nhưng sau đó tiếng vỗ tay của tất cả mọi người trong khán phòng đã cùng hòa lên với bản nhạc nền khi các thầy ấy lên nhận huân chương.
Huân chương Mặt trời mọc huân chương chỉ được trao cho những người có thành tích xuất sắc trong các lĩnh vực. Tuy nó chỉ đứng hàng thứ ba nhưng hai loại trên nó, một cái chỉ được trao cho Hoàng gia, cái còn lại thì chủ yếu được trao cho chính trị gia. Chính vì vậy, có thể nói rằng : Huân Chương Mặt Trời Mọc là huân chương vinh dự nhất mà một công dân Nhật Bản có thể nhận được.
Hơn nữa, đây lại là huân chương Hạng Nhất chứ không phải là hạng Tia sáng bạc ( Hạng 6 ). Ngay khoảnh khắc các thầy ấy nhận được huân chương, bọn họ chính thức trở thành vĩ nhân của thời đại. ( vĩ nhân ở đây là những người có đóng góp lớn trong lĩnh vực được tất cả mọi người phải công nhận chứ không ám chỉ sức mạnh của mấy ông thầy nhé ).
Có vẻ như quá xúc động, trưởng lão suýt tý nữa đã khóc tại hội trường, Akisame đã phải bước tới bên cạnh mà đỡ lấy ông ấy. Trong tiếng vỗ tay lẫn khen ngợi từ hội trường trưởng lão đã bước lên bục phát biểu đôi lời cảm nghĩ. Chỉ là có vài người vẫn đang chìm trong sự sung sướng….
- Ê Ma – Sasaki huých nhẹ - Cái giấy chứng nhận í! Hình như còn có cả chữ ký của Thiên hoàng nữa!
- Ông không thể đứng yên vài giây được à! – Ma sư phụ bực mình gắt nhỏ.
( Muốn tả đoạn này sâu hơn một tý nhưng sức người có hạn nên mong ae thông cảm )
….
Một năm sau…
Sau tất chuyện đã xảy ra, hiện tại Lương Sơn Bạc đã nổi tiếng khắp thế giới. Không chỉ vì vấn đề chuyên môn mà là cả vấn đề phương pháp huấn luyện quá mức kinh dị. Tất nhiên là có một vài tờ báo lá cải chỉ trích vấn đề này nhưng như trưởng lão đã tuyên bố trong buổi lễ nhận huân chương : Muốn có được thứ không ai có được thì phải chịu được áp lực mà không ai chịu được…
- Đỡ này Kenichi - Sasaki hét to rồi đấm về phía hắn.
Hắn lập tức dùng một tay đỡ lấy cú đấm của Sasaki rồi rút kiếm ra chém về phía sau.
Keng!!!
- Shigure, đừng có đánh lén thế chứ - hắn cười khổ, đánh với Sasaki thôi đã mệt lắm rồi lại còn phải đấu thêm với Shigure nữa thì…
- Hô hô, trình độ kiểm soát khí của con càng ngày càng tốt đấy - trưởng lão vuốt râu cười – Xem ra con cũng sắp đạt đến trình độ của ta rồi đây!
- Mọi người nghỉ tay vào ăn cơm trưa nào!! - Miu gọi to.
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn cơm, Apachai cứ ăn mấy món nhậu mà Miu làm riêng cho Sasaki khiến ông tức giận, Ma sư phụ thì cho dù ngồi trên bàn ăn mà vẫn không chịu bỏ thói dê xồm muốn lén sờ mông Shigure nên bị cô và Yukino t·ruy s·át, giờ Yukino đã thành cái đuôi của Shigure rồi.
Bữa cơm hôm đó vẫn tràn ngập tiếng cười như mọi khi nhưng sao trong lòng hắn lại cảm thấy bức bối khó chịu.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi uống trà ở phòng khách. Nhấp một ngụm trà xanh do Akisame pha sau đó trưởng lão đặt cốc trà xuống nói:
- Con có chắc không!?
- Con chắc ạ! – hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào trưởng lão – Dù sao thì con cũng muốn đường hoàng chính chính rước Miu đi!
- Hô Hô! Tốt thôi! – trưởng lão thu hồi lại vẻ mặt đùa cợt – Đi theo ta. Ta biết có một nơi rất tốt cho những việc như thế này!
…
Tại một hòn đảo không người ngoài Thái Bình Dương cả hai người đã vào thế thủ.
- Với tư cách là trọng tài trận đấu này, tôi phải nhắc nhở cả hai là đây chỉ là trận đánh so tài bình thường chứ không phải tử chiến.. – Yukino nói lớn – Còn bây giờ, TRẬN CHIẾN BẮT ĐẦU!!!
HYOI KAZEKIRIHANE!!
Trưởng lão lộn ngược trên không trung rồi tung một cú đá song phi thẳng vào người hắn. Đòn đá chưa tới nơi mà lông tóc của hắn đã dựng đứng lên. Không dám mặt đối mặt, hắn nhảy lui lại.
ẦM! ẦM! ẦM!
Cú đá trực tiếp đánh ra cả một cái hố to đùng. Đừng nói là hắn, cho dù là tất cả các vị sư phụ cùng vào cũng chưa chắc chặn được đòn t·ấn c·ông đó. Mấy người đứng ngoài há hốc mồm ra : Cái này mà là so tài á!? Lão già không phải là muốn g·iết thằng bé đấy chứ.
Thế nhưng, với tư cách người trong cuộc, hắn hiểu rằng, bây giờ mới là bắt đầu.
Không ngoài dự đoán, trưởng lão bật nhảy lên, hai chân như máy dập tốc độ cao mà t·ấn c·ông hắn liên hoàn từ trên cao. Giơ hai tay đã được cường hóa bởi Haki vũ trang lên, hắn kích hoạt vòng khống chế lưu thủy.
ẦM! ẦM! ẦM!
Như không chịu nổi những cú đá liên hoàn, hắn bắn ngược về phía sau như một ngôi sao băng. Ngôi sao băng đó đã tạo thành cả một con đường dài đến cả trăm mét mới chịu ngừng lại. Bộ quần áo của hắn đã tan tác ngay sau đòn t·ấn c·ông đó nếu không phải là có cái áo giáp lưới của Shigure thì hắn hoàn toàn nghi ngờ là mình đã xuống chơi với Diêm Vương sau đòn vừa rồi.
Tuy dưới quyền hắn đã có Mikumo sau khi được hắn chữa trị đã đạt đến cấp độ huyền thoại nhưng cô ấy cũng không có mạnh đến mức như thế này.
- Ta nói rồi phải không, nếu muốn chính thức tới với Miu thì con phải đánh bại ta! – Trưởng lão đã đeo mặt nạ của siêu nhân X lên - Đứng dậy, Kenichi! Làm nóng vậy là đủ rồi!
Gắng gượng đứng dậy, hắn gầm lớn :
- Chiến nào!!