Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Gamer Or Hacker

Chương 113 : Tidat Kingdom




Chương 113 : Tidat Kingdom

Vương quốc Tidat ( đây là một đất nước hư cấu nhé ) một vương quốc nhỏ nằm tại khu vực Đông Nam Á với khí hậu nhiệt đới cận xích đạo. Hiện tại thì ở đây đang là mùa hè khiến bọn họ dễ dàng cảm nhận cái sức nóng khủng kh·iếp tại nơi đây.

- Chúng ta đang ở Praw Behsa, thủ đô của Tidat nhưng … - Jihan hơi trùng xuống – Đây vốn dĩ là nơi phồn hoa nhất, bây giờ thì trông nó chẳng khác gì một khu ổ chuột cả!

- Bình tĩnh đi! – Sasaki khẽ đặt tay lên vai cậu ta – Ta với Kenichi sẽ đi hỏi thăm tin tức. Nhóc đừng để lộ mặt, dù sao thì nhóc cũng là người đ·ã c·hết rồi!

Hắn và Sasaki đi vào trong một quán rượu nhỏ để hỏi thăm tin tức. Vừa vào quán hắn thấy bên trong có rất nhiều tên mặc trang phục lính đánh thuê, súng của chúng tùy ý để trên mặt bàn mà không hề giấu đi. Gái điếm, m·a t·úy, cờ bạc,.. đủ mọi thể loại xuất hiện trong cái quán rượu bé tý này. Xem ra cuộc n·ội c·hiến ở Tidat rất nghiêm trọng nên bọn lính đánh thuê này mới lộng hành như vậy.

- Excuse me, do you know any templ·es nearby? ( Xin lỗi nhưng bạn có biết ngôi đền nào ở gần đây không ? )

Hắn dùng tiếng Anh với phép lịch sự để hỏi nhưng xem ra thứ đó không đáng một xu tại nơi này…

- Shut up! F*ck you! ###ljdafhouqfbcqjn…..

Một tên lính lôi khẩu súng lục ổ quay chĩa thẳng đầu hắn rồi tuôn ra một tràng toàn những từ ngữ khốn nạn nhất mà ngay cả thằng tác cũng không dám dịch ra. Thế nhưng, lần này thì chúng đụng sai người rồi!

Rắc! Nhanh như cắt, hắn vặn ngược cổ tay tên này khiến khẩu súng chĩa thẳng họng hắn. Không để đối thủ có cơ hội, hắn trực tiếp bóp cò…

Đoàng!! Một tiếng động lớn vang lên, tên lính đánh thuê c·hết ngay tại chỗ. Những kẻ đứng cạnh đó đang định cầm súng, một luồng khí lạnh toát ra khiến chúng đổ mồ hôi lạnh cộng kèm với đó là một giọng nói vang lên từ địa ngục ;

- Cử động tao g·iết! Lên tiếng tao cũng g·iết! Bọn mày có thể thử!



Thằng nhóc bình tĩnh lau khẩu súng rồi đặt xuống bàn. Sát khí kinh người từ hắn tỏa ra khiến đám lính đánh thuê sợ xanh mặt. Thế nhưng, có kẻ vẫn thích thách thức thần c·hết…

- Thằng ôn con, mày thích c·hết hả!? - một tên lính đánh thuê cao gần 1m9 đứng phắt dậy cầm dao dí vào cổ hắn.

- Thiên đường có lối ngươi không muốn đi, địa ngục vô lối ngươi lại muốn vào!

Xoạt! Một đường máu bắn vọt ra từ cổ của tên này khiến gã gục xuống. Con dao vừa nãy còn đang chĩa vô cổ thằng nhóc đã trở th·ành h·ung khí g·iết người. Đã có hai tấm gương trước mặt, bọn chúng đâu có muốn ngày này năm sau là ngày giỗ của chúng.

Bình tĩnh lau v·ết m·áu bắn lên trên mặt, hắn thản nhiên như không :

- Có kẻ nào muốn thử nữa không? – thấy đám lính đánh thuê có vẻ im lặng, hắn tiếp – Không có ai sao? Tốt! Vậy ta sẽ hỏi lại lần nữa, có ai biết ngôi đền nào gần đây không?

…..

Cuối cùng sau khi h·ăm d·ọa mấy tên lính đánh thuê xong thì bọn họ đã biết được ngôi đền gần nhất ở đâu và đi ngược lại hướng đó. Đây chính là giao ước được ghi trong thư cầu cứu, nếu không thì tự nhiên có hai tên người nước ngoài đến hỏi vị trí mà công chúa đang ẩn núp là ở đâu thì chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao.

Sasaki vừa đi vừa lo lắng, Yukino đã nói rằng vấn đề đáng sợ nhất khi làm ăn với ác quỷ đó là nhân tính sẽ dần dần mất đi. Thậm chí là ngay cả người ký khế ước cũng không nhận ra điều đó, tới lúc nhận ra thì kẻ đó đã trở thành quỷ dữ g·iết chóc không gớm tay.

Lúc nãy ông đã tận mắt chứng kiến đệ tử của mình thẳng tay tiễn cả hai tên lính đánh thuê lên đường gặp Diêm Vương. Tuy đây là c·hiến t·ranh đám lính đánh thuê đó có c·hết cũng không có vấn đề gì nhưng…

- Sư phụ đang lo lắng vì chuyện người đã thấy sao!? – hắn gọi, đồng thời cũng nói ra suy nghĩ của mình – Thầy yên tâm đi! Con là người lớn, con không chỉ có quyền lợi mà còn có cả trách nhiệm nữa. Nếu đổ máu là cần thiết thì con sẵn sàng làm điều đó! Dù sao trên thế giới cũng vẫn còn không ít quốc gia duy trì án tử hình!

- Vậy thì hứa đi! – Sasaki nghiêm túc – Hứa rằng con sẽ không bao giờ dùng võ thuật để làm những chuyện tàn ác!



Hắn dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào sư phụ của mình :

- Con xin hứa sẽ không bao giờ dùng võ thuật để hại những người vô tội! Con xin thề! Nếu trái lời thề, con sẽ c·hết không toàn thây!

- Được! Có lời thề của con là ta yên tâm rồi! – Sasaki cười lớn.

- Này hai người làm gì thế! – Jihan gọi – Chúng ta đến nơi rồi!

Bọn họ đi tới một pháo đài ở sâu trong rừng, pháo đài này ở cách thị trấn vừa rồi khá xa, quả là một chỗ trốn bí ẩn. Sau đó thì diễn ra một đợt anh em nhận nhau đầy tình cảm. Nếu như không phải bọn họ là anh em ruột thì nói thực là trông bọn họ khá là đẹp đôi đấy.

- Được rồi, chính thức giới thiệu lại nhé! – Jihan vui mừng – Tôi là Radin Tidat Jihan, người kế vị hợp pháp và cũng là vua của Tidat. Đây là em gái tôi, Radin Tidat Lona, công chúa của Tidat.

- - Đầu của các ngươi đang cao quá rồi đấy, mau hành lễ đi! - một lão già tức giận nói.

- Ta rất ghét phải cúi đầu trước ai đó - Sasaki cười - nhưng mà nơi này tồi tàn thật đấy, ta tưởng mấy người hoàng gia các cô cho dù đang phải lẩn trốn cũng vẫn phải tìm một nơi xoa hoa kia mà.

- Ngươi đang vô lễ với nữ hoàng quá đấy - một cô bé 11-12 tuổi cầm một thanh Karambit hét lên với bọn hắn.

- Vậy sao, xin lỗi nhóc nhé - mặc dù Sasaki-sensei đang xin lỗi nhưng khuôn mặt đáng sợ của ông ấy vẫn khiến cho cô bé sợ tới mức trốn ra đằng sau chiếc ghế của Lona.



- Thôi nào Sham! - thì ra cô bé này tên là Sham - họ tới để giúp đỡ chúng ta mà.

Sau đó công chúa Lona kể cho bọn họ về sự tích anh hùng trước đây của Jenazard.

Trước đây khi đất nước này còn bị thực dân đô hộ mà không thể tự giải thoát do không có q·uân đ·ội của riêng mình thì lúc đó, Silkwat Junazard đã lãnh đạo một nhóm người sử dụng võ thuật xử lý gần hết q·uân đ·ội của lũ thực dân bằng môn võ cổ truyền của các đất nước Đông Nam Á... Pencak Silat!!! Người ta kể lại rằng, lão ta đã đánh bại tất cả quân xâm lược chỉ bằng tay không. Sau rất nhiều chiến công, lão ta được tôn lên như 1 vị anh hùng, sau 10 năm lão ta chính thức trở thành thần trong lòng của người dân tại Tidat.

Tuy nhiên, sau khi đánh lui được quân xâm lược thì Jenazard, một kẻ thèm khát c·hiến t·ranh lại không hài lòng với cuộc sống hòa bình mà chính mình đã đem lại cho vương quốc này nên luôn muốn gây chiến với các nước xung quanh.

Nhưng với cương vị là một vị vua Radin Tidat Jihan không đồng ý đánh đổi sự hòa bình của con dân mình để đổi lấy sự hài lòng của sư phụ. Chính vì vậy Junazard đã tự mình ra tay g·iết c·hết tên đệ tự của mình và chiếm lấy ngai vàng.

- Những chuyện sau đó thì chắc tôi không cần kể nữa nhỉ ? – Jihan tiếp – Dù sao thì nhờ có cậu mà tôi mới sống đến bây giờ mà.

- Đừng cảm ơn vội! – hắn lên tiếng – Nếu cậu chỉ muốn sống tiếp như một bóng ma thì quá đơn giản nhưng nếu cậu muốn tranh đoạt lại quyền lực với cái tên Quỷ Thần Quyền đó thì chừng này là không đủ đâu!

Ngó nghiêng qua một lúc, hắn tiếp :

- Cái tòa lâu đài c·hết tiệt này trông cứ như kiểu sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Mấy tên lính ngoài kia thì trông không khác gì tấm chiếu mới chưa trải cả. Xét về l·ực l·ượng c·hiến thì chỉ có tôi với sư phụ Sasaki là vĩ nhân còn lão có cả q·uân đ·ội trợ giúp. Đó là còn chưa kể đến các mối quan hệ chính trị của lão ta nữa.

- Con nói không sai! – Sư phụ Sasaki gật đầu – Quan trọng hơn cả là cái tên Jenazad đó được coi như thần tại nơi này. Nếu như lão mà có mệnh hệ gì thì hoàng gia mấy người sẽ khó ăn nói lắm đấy!

- Các vị … - Ông già đó ngập ngừng như có điều gì muốn nói.

Thế nhưng, điều bất ngờ nhất là Jihan bất ngờ quỳ. Phải, một vị vua đã quỳ xuống. Cậu ta quỳ, không phải vì bản thân cậu ta mà là vì Tidat. Nếu như hắn có thể đọc được suy nghĩ của cậu ta ngay lúc này thì nó sẽ nói rằng, đừng nói là quỳ, cho dù phải c·hết vì Tidat thì cậu ta cũng sẵn lòng!!

- Chậc, chậc!!! Nói như thế kia chẳng qua là muốn xem quyết tâm của cậu như thế nào thôi. Xem ra nó không tồi! – Hắn gãi đầu – Được rồi! Đứng dậy đê! Cậu đang biến tôi thành người xấu đấy! Tôi sẽ giúp!

- Lâu lâu mới thấy con có câu phát biểu hay – Sasaki phổng mũi – Cho tên khốn đó lên dĩa nào!

- Cảm.. Cảm ơn hai người rất nhiều!