Chương 110 : Cuồng nộ ( 2 )
- Khà… Khà.. ! Kế hoạch tuy có biến số nhưng chung quy lại là vẫn thành công!
Vừa vác Miu trên vai, Ác quỷ thần quyền vừa chạy vừa cười. Đằng sau lão là một huyền thoại - Furinji Hayato đang điên cuồng đuổi theo. Chỉ cần lão chậm chân một chút thì đúng là xôi hỏng bỏng không. Thế nhưng, có một thứ kỳ lạ khiến lão phân vân.
- Sát khí sao!? Quái dị thật! – Jenazad lắc đầu – Không phải, nó là cái gì vậy? Mặc kệ nó là cái gì cũng được! Bây giờ phải rời khỏi đây đã!
Phành phạch! Phành phạch! Phành phạch!
Ngước nhìn lên trời, nơi tiếng động phát ra, Jenazad như không tin vào mắt mình :
- Cánh!!?? Dơi gì mà to vậy!!
Lão sống đến nay cũng đã được chín mươi mốt cái xuân xanh, cũng có thể gọi là đồ cổ trên trần đời này rồi. Thế nhưng, lão chưa từng thấy có con dơi nào có đôi cánh to khủng bố như thế kia! Ngay cả loài dơi ngựa, loài dơi lớn nhất thế giới thì cánh của chúng cũng chỉ có dài khoảng 183 cm, có nghĩa là chưa đến 2 mét. Còn ở đây, đôi cánh đó phải dài tới 3 mét là ít!!
Đáng sợ hơn cả đôi cánh to một cách bất thường kia là một thứ gì đó đang dần bao phủ lấy lão. Lão không biết đó là thứ gì nhưng cái cảm giác này…. Lão thực sự không biết phải mô tả nó bằng ngôn từ nào. Thế nhưng, lão biết chắc là mình phải rời khỏi đây ngay. Nếu không, đợi chờ lão chính là c·ái c·hết!!
Không dám chần chừ thêm nữa, lão dùng hết sức bú sữa mẹ để chạy. Chạy để thoát khỏi để lão già Hayato đằng sau, chạy để Pencak Sliwat có đệ tử, …. Và còn, chạy để thoát khỏi cảm giác c·hết tiệt kia. Thế nhưng, hôm nay, lão thoát không nổi!!
UỲNH!!
Bóng đen đó lao thẳng xuống đất tạo ra một cái hố sâu gần 1 mét, cát bụi bay mịt mù xung quanh nát vụn giống như vừa có một viên đạn pháo bắn thẳng vào đây. Lực dư chấn quá mức khiến Jenazad dù kịp thời dừng lại ngay giữa đường cũng b·ị b·ắn văng ra xa.
Gắng gượng đứng dậy sau cú vừa rồi, lão mới định thần lại mà nhìn về phía cái hố kia. Một bóng người xuất hiện đằng sau đám bụi mờ mịt kia, đôi cánh khổng lồ kia đã biến mất tự bao giờ. Kẻ này trông cũng khá cao, tay phải cầm một thanh gươm cuối chuôi kiếm có đính một viên ngọc màu tím. Quanh thân kẻ đó được bao phủ bởi một bộ giáp gai trắng muốt như xương người. Thế nhưng, kỳ dị nhất vẫn là đôi mắt của kẻ đó.
Dù là trong bóng đêm đôi mắt đó vẫn sáng rực lên. Nó đỏ au như màu máu, nó như có ma lực khiến người ta không tự chủ được mà nhìn vào đó. Nó lạnh lẽo tới tột cùng, nó khiến người ta có cảm giác kẻ đứng trước mặt không phải là người mà là một con ác quỷ vừa trồi dậy từ địa ngục. Nó khiến cho không khí nơi đây trở nên âm u quái dị như đứng trước một nghĩa trang dài vô tận không một bóng người.
- Thằng khốn! Mày… mày…. – Jenazad lắp bắp – Mày là thứ quái quỷ gì vậy!?
Trước mặt Jenazad chính là thằng nhóc ở Lương Sơn Bạc. Duy chỉ có điều gương mặt của thằng đó không còn là gương mặt của một con người nữa. Mái tóc đen đã bị cháy mất một nửa, trên chỗ bị cháy đang mọc dần một cái sừng nhỏ. Gương mặt vốn điển trai đã bị hủy hoại nghiêm trọng, ¼ phần bên dưới mặt trái giống như bị kẻ nào đó xé toạc ra rồi lấy mặt của quỷ đập vào. Và điều quan trọng hơn phần đó đang lan rộng ra bằng mắt thường cũng có thể thấy!
Đưa thanh Tùng Vân Nha lên chĩa thẳng vào người Ác quỷ thần quyền, những tiếng nói của kẻ đó đã bị thay hoàn toàn bằng tiếng gào rú của ác ma.
- GRÀOOOOOO!!
Gầm lên một tiếng, hắn vung thanh Tùng Vân Nha lên. Trận chiến bắt đầu!
…..
Quay trở lại cách đây một tiếng, lúc này main đã được trưởng lão cứu khỏi thảm cảnh tan xương nát thịt. Khẽ đặt đệ tử của mình nằm nghỉ xuống tại một nơi cách xa chiến trường của Sasaki với Hongou, trưởng lão nói :
- Kenichi! Chịu khó ở đây một lát! Akisame sắp…
Chưa nói dứt câu, một tiếng động cực lớn diễn ra. Kèm với đó là một giọng cười khó nghe của một kẻ mà cả hắn lẫn trưởng lão đều quen mặt :
- Hahaha! Hai ngươi cứ nằm đó mà tận hưởng sự bất lực đi nha! Bái bai!
Là Ác quỷ Thần quyền! Tên khốn đó đăng b·ắt c·óc Miu. Khốn nạn! Đáng lẽ hắn phải biết trước điều này chứ. Hắn là người xuyên không vào cốt truyện mà. Đang định đứng dậy thì v·ết t·hương trên bụng lại phát tác. C·hết tiệt, thuật chữa bệnh thần thánh không có khả năng tự trị cho chính chủ nhân của nó. Nếu không nó đã chẳng được hệ thống cho làm quà.
- Ở yên đó, Kenichi! Vết thương của con vẫn chưa ổn định.. – trưởng lão đứng dậy, giọng nói ngập tràn sự tức giận – Thằng khốn Jenazad! Ngươi là ngại mạng mình quá dài rồi!!!
Như một viên đạn ra khỏi nòng, trưởng lão nhảy phắt lên rồi lao thẳng về phía chiến trường. Thế nhưng, chưa được bao lâu hắn thấy trưởng lão bị sút ngược về, Miu vẫn bị tên khốn Jenezad kia bắt. Ngay khi hắn định đứng dậy, v·ết t·hương trên bụng lại một lần nữa ngăn cản điều đó. Với tình trạng hiện tại, đừng nói là chiến đấu, đứng dậy thôi đã là kỳ tích rồi.
“Miu sẽ b·ị b·ắt. Điều đó chắc cũng không đến nỗi quá tệ. Ác quỷ Thần quyền sẽ nhận cô ấy làm đệ tử. Cô ấy sẽ được dạy những chiêu thức mới. Cốt truyện viết như vậy mà nhỉ. Cô ấy sẽ không sao đâu!”
Tự động viên mình bằng những lời đó, hắn cố gắng không lo lắng. Thế nhưng, hắn chợt nghĩ lại. Ác quỷ thần quyền là loại người gì chứ. Lão không phải là trưởng lão sẽ hết lòng vì đệ tử mà là loại sẽ g·iết ngay nếu không thích. Hơn nữa, việc hắn từng đắc tội lão thì chắc gì lão đã chịu việc nhận Miu làm đệ tử mà không g·iết cô ấy. Khốn kh·iếp! Nếu hắn có sức mạnh, không, nếu hắn mạnh hơn, nếu hắn tàn bạo, máu lạnh hơn thì đã không có chuyện này! Sức mạnh! Ta muốn sức mạnh!
- Sức mạnh sao! – Một giọng nói vang lên trong đầu hắn – Nếu ngươi muốn thì ta có thể cho ngươi mượn nó!
- Mi là ai! – hắn đáp trả kẻ vừa lên tiếng bằng suy nghĩ.
- Ta là ai sao!? ừm… – Hơi ngập ngừng một chút, kẻ đó tiếp – Như ngươi hay gọi ấy, ta là hệ thống. Duy chỉ có điều là ta khác với con hàng kia. Ta là mặt đối lập của con nhóc đó. Nếu kẻ kia là thiên thần thì ta là quỷ dữ. “Thiên thần sẽ vì cả thế giới mà hi sinh bạn nhưng ác quỷ sẽ vì bạn mà hủy diệt cả thế giới!” Khẩu hiệu của ta đấy!
- Cóc cần biết mày là cái gì! – hắn hét lên – Cho tao sức mạnh! Ngay!
- Ok con dê! Cái này có khó gì đâu! – cười sặc sụa lên, kẻ đó tiếp – Nếu ngươi sẵn sàng thì chúng ta bắt đầu nào!!
Cơ thể hắn dường như phồng lên rồi lại hạ xuống, đôi mắt đen láy ánh lửa như ngập tràn trong ngọn lửa phẫn nộ, những tiếng gào thét điên cuồng phát ra từ trong cuống họng. Xung quanh hắn là vô số những oan hồn đang gào khóc đòi công lý. Chúng đang điên cuồng cắn xé gặm nhấm linh hồn hắn. Cảm giác giống như bị lăng trì xử tử vậy. Từng miếng thịt cứ bị róc dần xuống mà cơ thể vẫn còn sống để mà chịu đựng cảm giác đó. Cảm giác giống như bị t·hiêu s·ống trên thập tự giá mà cơ thể vẫn còn sống để mà cảm nhận cái sức nóng kinh khủng như thiêu như đốt trên người. Cảm giác như bị ném xuống đáy biển để cho nước chảy cả vào mắt, vào mũi, vào tai mà vẫn bị buộc phải sống để mà chịu đựng sự giày vò đó.
- Chàng trai trẻ, hãy phẫn nộ đi! Cảm nhận nó đi! Cảm nhận sức mạnh khủng kh·iếp mà nó mang lại! Hãy để ngọn lửa phẫn nộ bao lấy cơ thể, biến nó trở thành sức mạnh. Sức mạnh để có thể nhấn chìm kẻ thù của ngươi trong nỗi tuyệt vọng!
Với thứ sức mạnh kinh khủng đó, hắn từ từ đứng dậy. Từ sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi khổng lồ, cả người không còn chỗ nào lành lặn, cả cơ thể như được bọc trong bộ giáp gai. Đôi mắt vô hồn như đã đánh mất đi chút nhân tính cuối cùng. Lúc này dường như trong đôi mắt hắn chỉ còn lại Miu, người hắn yêu thương và Junazard, kẻ mà hắn muốn phanh thây xé xác, kẻ muốn bắt đi tình yêu của hắn. Hắn không cho phép. Hắn không cho phép!
- Đúng vậy! Giết! Giết chóc đi! – giọng nói trong đầu hắn vẫn không ngừng văng vẳng – Giết c·hết kẻ đã đoạt đi người ngươi yêu thương! Hủy diệt hắn!
- GRÀOOOOOOO! GIẾT! GIẾT!! GIẾT!!!