Chương 107 : Võ thánh quyết đấu
- Cái gì!? – Sasaki hỏi – Con chắc là đó là thần quyền không ?
- Nếu bọn chúng điều bạn cũ của Sasaki đi giải quyết tên kĩ sư đó, nghĩa là… - Ma Kensei nghiêm túc – Chúng ta không thể can thiệp vào cuộc chiến của họ!!
- Thứ gì cần tới thì vẫn cứ phải tới thôi! – Sasaki nở nụ cười tươi – Có vẻ thời điểm đó đã tới rồi!
- Tôi sẽ đi! – Shigure nhàn nhạt trả lời
- Apachai cũng đi!
- Tốt rồi! – hắn vui mừng – Vậy thì con sẽ ch…
Chưa nói dứt câu, Sasaki đã trừng mắt :
- TẤT CẢ Ở NHÀ!!!
Chững lại 1 giây, thầy ấy tiếp :
- Kenichi! Ta đã mang con theo nhằm nâng cao kinh nghiệm nhưng… lần này ta sẽ đi một mình…
- Nhưng….
- Không nhưng nhị gì cả! TA NÓI Ở NHÀ LÀ Ở NHÀ!!
……….
Vào ban đêm, tại Lương Sơn Bạc, vẫn như thường lệ, Ma Kensei lại bị trói vào một gốc cây do tội đi nhìn lén
- Ế! Miu không tắm cùng hai người sao!?? – Ma Kensei ngạc nhiên
- Không phải ông là người trông chừng Kenichi và Miu sao? – Shigure hỏi, tay vẫn không rời cây Kusari – gama ( Cái v·ũ k·hí của Thresh ấy )
- Thật là… - Yukino thở dài. Có một chủ nhân “hiếu động” như vậy, không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
Cùng lúc đó, tại trước cửa phòng của Akisame …
- Apachai. Lấy hộ tôi gói tiêu này ra được không? Có nó trước mặt thì tôi không thể ra khỏi phòng được.
- Upa! Được thôi! – Apachai ngây thơ đáp – Nhưng Kenichi với Miu đi đâu mất tiêu rồi ??
- Hai cái đứa này! Đúng thật là….
Trong lúc đó, bên ngoài Lương Sơn Bạc, trên chiếc Auto Vajjin, hắn đang đèo Miu đi đuổi theo Sasaki…
- Haizzz, không biết họ có nổi điên lên không nữa! – hắn than thở - Mặc kệ đi, lát nữa xong việc rồi quay về rồi xin lỗi mấy thầy ấy sau!
- Không sao hết đâu! – Miu ôm chặt hắn từ đằng sau – Bây giờ bọn mình cần tập trung vào việc tìm ra anh kỹ sư kia đã! Tìm được anh ta thì sẽ giải quyết vấn đề thôi!
- Anh biết rồi!
….
Tại một khu phố khá sầm uất, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy được anh kỹ sư kia. Cũng không khác với nguyên tác, thay vì nói chuyện, Miu liền trực tiếp ra tay khống chế anh ta. Dù sao thì bọn hắn cũng không có nhiều thời gian. Trên đường tới đây, hắn và Miu đã mơ hồ cảm nhận được sát khí, chỉ là chúng tới từ quá nhiều nguồn nên vẫn chưa thể biết rõ là có bao nhiêu kẻ được cử tới.
- Lũ nhóc các người chẳng bao giờ chịu nghe lời cả!!
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Là Sasaki! Trên vai ông ấy là một đặc vụ b·ị t·hương! Thản nhiên vứt anh chàng đặc vụ lại cho hắn đỡ, Sasaki nói lớn :
- Ở yên đó và bảo vệ cho họ!
- Con biết rồi!!
Trên một tầng thượng của một tòa nhà cao ốc cách đó không xa, một người phụ nữ trong bộ áo giáp đang đứng cạnh một người đàn ông. Cô ta chính là Lucy – chỉ huy của biệt đội lính đánh thuê trong nhiệm vụ lần này còn người đàn ông không ai khác chính là Thần Quyền Hongou Akira.
Nhìn phía bên dưới, thấy Sasaki bị bao vây bởi quân của mình, Lucy nở một nụ cười tươi rồi quay ra nói với Thần quyền :
- Nếu ông làm tốt công việc của mình ngay từ đầu thì mọi chuyện bây giờ có phải đơn giản hơn không… Thần Quyền… Lần sau mong ngài chú ý hơn!
Im lặng một lúc, Hongou nhàn nhạt đáp lời :
- Chỉ tổ phí thời gian!
- Ngài nghĩ thế à ? – Lucy coi thường – Chúng tôi là lính đánh thuê giỏi nhất. Đám đó sẽ bị…
Lời nói chưa dứt, bên dưới đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Đội quân thiết giáp trông hùng dũng như trong thời cổ trang trực tiếp bị hai kẻ bên dưới đánh bay. Thấy cảnh này, Hongou quay sang nhìn Lucy rồi nói một câu tiếng Anh :
- Are you sure about that ???
- C·hết tiệt! – Sasaki sút bay một tên – Không phải ta nói con ở yên đó à!!
Không chịu yếu thế, hắn cũng đạp bay mũ giáp của một kẻ nữa rồi nói :
- Không phải thầy nói là không bao giờ được nghe lời sư phụ à!!
“Khỉ thật! Ai đã dạy nó câu này nhỉ!??”. Bỏ ra sau đầu vấn đề rắc rối kia, Sasaki - sensei hét lớn :
- RA ĐÂY!! HONGOU AKIRA!!!
Ngay khi Thần quyền định gia nhập trận chiến, Lucy đã đưa tay ngang ra :
- Chờ hẵng! Ngài đã hứa cho tôi chỉ huy ở đây rồi mà!
Thấy Hongou không có vẻ gì là bực bội, Lucy đưa tay lên tai nghe rồi nói :
- Roger! Hành động đi!
Trở lại với trận chiến bên dưới, tuy ban đầu bị áp đảo bởi thứ sức mạnh vượt trội của hai vĩ nhân đem lại nhưng bọn chúng đã nhanh chóng tổ chức lại đội hình. Không thể đánh áp đảo bằng vũ lực cá nhân chúng quyết định áp đảo bằng quân số. Dù sao thì Hoa Hồng Đen cũng là đội lính đánh thuê có tiếng tăm, đa số các thành viên đều có khả năng chiến đấu từ cấp chuyên gia trở lên, thậm chí một trong số chúng còn có những kẻ đã sắp chạm ngưỡng vĩ nhân. Một trong số đó chính là Roger.
Nhận lệnh từ chỉ huy, Roger ngay lập tức rời bỏ đội hình mà lao thẳng tới chỗ của Miu và anh chàng kỹ sư kia. Thế nhưng, khác với nguyên tác là chỉ có một mình Sasaki là đại vĩ nhân, ở đây cũng có một kẻ thuộc vào hàng ngũ đại vĩ nhân đấy!!
Xoạt!! Thanh Asauchi được cường hóa bởi Haki vũ trang lập tức chẻ đôi mũ giáp của tên khốn định ra tay với Miu. May cho đời tên này là đang ở trước mắt sư phụ Sasaki nếu không là gã đi tàu bay sáu tấm lâu rồi!
- Lâu quá rồi đấy! – Hongou nhìn đồng hồ trên tay – Các ngươi rút được rồi! Phần còn lại để ta lo!
- Ngài có ý gì đây!? – Lucy bực bội
Không thèm trả lời, Thần quyền lạnh lùng quay lưng đi bỏ lại con hàng dở hơi đứng trên này một mình. Bước vào thang máy đi xuống, Thần quyền khẽ thở ra một hơi :
- Hết thuốc chữa!
Hoa Hồng Đen đúng là đội lính đánh thuê có tiếng thì hiển nhiên là thực lực cũng không thấp. Tuy nhiên, trời đã tối đen như mực lại còn đi đội cái mũ giáp như làm từ thời Trung Cổ đấy thì tầm nhìn ở đâu ra. Đã vậy còn mặc thêm mấy cái bộ áo giáp rồi mang cả áo choàng lên nữa. Đi làm nhiệm vụ hay đi đóng phim vậy!? Xin nhờ, các người đi diễn phim cổ trang thì phim trường nằm ở phía Tây, đi thẳng quẹo trái là tới. Nói đám này hết thuốc chữa là còn nhẹ cái này phải ngáo qua đào tạo mới đạt đến đẳng cấp như vậy.
Bước xuống tầng trệt rồi đi lại chỗ của Sasaki Thần Quyền vứt bỏ cái kính râm của mình xuống. Mỗi bước chân Hongou bước đi cảm giác như không khí xung quanh ông ta cũng bị cuốn theo bởi khí ông ta tỏa ra. Không chịu yếu thế, Sasaki cũng bước lại chỗ của Hongou, không khí xung quanh như đang b·ạo đ·ộng lên vì khí của thầy ấy.
Cả hai đứng đối diện với nhau một người là cao thủ bách vệ đẳng, một người là Thần quyền. Cả hai đã từng là bạn thân, đã từng chiến đấu cùng với nhau. Thế nhưng, số phận đã đưa đẩy họ phải chiến đấu với nhau.
Khí động của Sasaki đang phát kình một cách vô cùng khủng kh·iếp khi thầy ấy triển khai thế Maeba No Kamae, một thế chuyên dùng để phòng thủ. Ngược lại, khí của Thần quyền lại vô cùng tĩnh lặng trong thế Tenchi Jouge, một thế chuyên dùng để t·ấn c·ông.
Cả hai đều im lặng nhưng khí của họ thì không. Hai luồng khí đối nghịch nhau liên tục giao thoa với nhau khiến vật chất xung quanh như bị bóp méo. Hắn đã có một lần chứng kiến trận đấu giữa hai đại vĩ nhân là Shigure với cái gã tóc dựng, Thế nhưng, có thể nói, trận chiến này nằm ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt với trận chiến mà hắn từng chứng kiến!