Chương 106 : Nơi bị lãng quên
- Chậc, chậc! – Hắn tặc lưỡi – Nơi này giống với San Venganza trong Ghost Rider thật đấy!
- Em cũng không rõ nữa! – Miu lên tiếng – Dù sao thì nơi này cũng bị bỏ hoang lâu rồi mà!
Ngay chiều hôm ấy hắn và Miu đã tới ngôi làng Kuremisago. Gọi là làng thì không đúng lắm, nói đây là làng ma nghe có vẻ hợp lý hơn nhiều.
Xung quanh ngôi làng đều được bao phủ bởi hàng rào bảo vệ. Cỏ vẫn được cắt tỉa tốt, cây vẫn ra hoa nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng động nào ngoài tiếng gió lùa. Bản thân ngôi làng này nằm phía dưới thung lũng, lại được núi rừng bao quanh khiến không khí càng trở nên quái dị hơn. Khắp làng đều là những ngôi nhà gỗ đã bị bỏ hoang, mỗi khi bước vào thì sàn gỗ lại kêu cót két như báo hiệu rằng nơi đây cần tu sửa gấp nếu muốn có người vào ở.
- Nơi này quái dị thực sự! – hắn than – Đừng nói là sóng điện thoại, ở đây ngay cả điện nước cơ bản cũng không có. Anh thực sự không hiểu sao tên Kanou Shou đó lại có thể thư giãn được ở nơi quái quỷ như thế này.
- Có lẽ nơi này có nhiều kỷ niệm với cậu ta chăng.. – Miu khẽ đặt tay lên trước ngực – Em có một cảm giác rất thân quen khi ở đây… Có lẽ trước đây, em cũng từng sống ở nơi này!
- Ừm! – hắn khẽ gật đầu – Bọn mình tiếp tục tìm kiếm thôi!
……..
- Bọn mình về thôi, Miu! – hắn lên tiếng – Trời sắp tối rồi!
- Ừ! Cũng được! – Miu gật đầu.
Tìm kiếm một lúc nhưng lại không thu hoạch được gì hắn và Miu quyết định trở về. Dù sao thì thời gian vẫn còn dài, lần sau quay lại cũng được. Ngay khi bọn họ chuẩn vị rời khỏi, một luồng khí cực mạnh tiếp cận hai người bọn họ.
- Gặp nhau rồi! Thằng nhóc ở Lương Sơn Bạc!
Hongou Akira Lv 65
Thần quyền Hongou Akira!!!
- Ta không nghĩ ngươi lại tới đây! – Hongou lên tiếng trước – Ngươi tới nơi này làm gì ? Tới để cười nhạo sao!! Trả lời ta. Nếu không…CHẾT!!
Hongou vừa phát ra khí thế khiến hắn cảm thấy áp lực khá lớn, tên này đã bước vào cấp đại vĩ sư cao cấp. Khác với ông thầy Sasaki suốt ngày rượu chè nhà mình, Hongou tuân theo một chế độ ăn uống lẫn luyện tập vô cùng khắc nghiệt. Khí của ông ta vô cùng đặc biệt, nó sắc bén như một thanh Katana được trui rèn bởi một thợ rèn đã đạt đến trình độ vĩ nhân. Nhưng cũng đồng thời, ẩn sau cái sắc bén đó là một sức nặng khổng lồ như những thanh trọng kiếm phương Tây
- Tới tìm vài thứ thôi! Chắc là ngươi cũng không tới đây chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ?
Hắn bình tĩnh rút thanh Asauchi ra. Đối phương là Thần quyền, kẻ đã g·iết được cả Silkwat Junazard, một kẻ đã từng đánh ngang tay với trưởng lão thì không có chuyện là tên này là kẻ yếu và biết nương tay là gì.
- Cũng được thôi! – Hongou đẩy kính mắt lên – Để ta xem kẻ được mệnh danh là vĩ nhân trẻ nhất có thứ gì ?
- Miu! Lùi lại, mau!!! - hắn hét lên rồi vung kiếm chém về phía tên Hongou.
Dùng kiếm có thể nâng cao lực sát thương của hắn và giúp hắn phần nào cân bằng lại sự chênh lệch về sức mạnh nhưng đối thủ của hắn bây giờ lại đang sử dụng Karate, môn võ được tạo ra để chống lại v·ũ k·hí, khiến cho hắn cực kỳ chật vật để phòng thủ.
- Hự... - hắn vừa giơ kiếm lên đỡ lấy cú đá của tên Hongou nhưng dư lực của nó lại khiến hắn lùi lại phía sau.
- Jinenken - Nejiri Nukite!!
Tên Hongou dùng bàn tay đâm cực nhanh về phía hắn, nếu bị đòn này đâm trúng thì hắn nguy rồi.
- Shinto Gourenzan!!! (心刃合練斬: Tâm Nhận Hợp Luyện Trảm)
Hai bóng người lướt qua nhau nhưng kẻ thắng chỉ có một.
- HỰ… - hắn dùng thanh kiếm chống xuồng và quỳ một gối xuống đất, phần cạnh sườn bị chọc thủng một lỗ khiến máu tuôn ra không ngừng.
- Khá đấy! – Hongou không hề ngoảnh đầu lại – Ngươi đã gần chạm tới cảnh giới kiểm soát khí (Ki no Shouka) rồi. Chỉ đáng tiếc là vẫn còn thiếu một chút nữa, nếu không ta đ·ã c·hết dưới tay ngươi!
Hắn cố nhịn đau gượng đứng dậy đối mặt với tên Hongou, Miu chạy lại đỡ lấy tay hắn, vẻ mặt cô đầy lo lắng. Khác với suy nghĩ của hắn, Hongou không hề xuống tay kết liễu .
- Như thế là đủ rồi! Lần sau gặp lại ta sẽ tự tay g·iết c·hết ngươi.
Đang đi, tên này bất chợt quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn :
- Nhắn với Sasaki rằng : Chúng ta vẫn chưa xong đâu!
…..
Đợi đến khi tên kia đi khỏi đây, hắn mới sử dụng Thuật Chữa Bệnh Thần Thánh để trị thương. Chỉ một lát sau v·ết t·hương của hắn đã lành lại, hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy Miu đang nắm chặt lấy tay hắn mà khóc.
- Em…em xin lỗi! Tất cả … tất cả là tại em….
- Được rồi mà! – hắn khẽ xoa đầu cô – Anh không sao đâu mà! Nín đi, anh thương…
Miu sụt sịt nín khóc, hai khóe mắt vẫn đỏ bừng, hắn lấy một chiếc khăn tay lau nước mắt cho Miu rồi hôn nhẹ lên trán cô bé, Miu ôm chặt lấy hắn mà không chịu buông.
……
Sau cuộc chiến ở làng Kuremisago thì hắn lại trở về với cuộc sống bình thường nhưng gần đây hay có các thông tin về các hoạt động của Yami nên trưởng lão đã lên đường tiến hành điều tra hoạt động của chúng. Ma sư phụ cũng đã cùng ông chú Hakubi đi điều tra hoạt động của Yami tại Trung Quốc rồi.
Tại trụ sở của Lâm Thú Điện, một cuộc họp chỉ có ba người tham dự…
- Thống kê đây! – Nijima chiếu slide – Chỉ riêng tháng này, doanh số của nhóm đã tăng 20% đơn đặt hàng cũng tăng lên nhiều lần so với tháng trước. Về cơ bản thì chúng ta đang tăng trưởng với cấp số nhân.
- Tuy nhiên, việc này cũng dẫn đến việc cũng đã có “chuột nhắt ” xuất hiện bên trong chúng ta. Tạm thời thì đám chuột này chưa có hành động gì nhưng tôi đề nghị trừ khử chúng càng sớm càng tốt.
Jihan đã trở về và trở thành một thành viên cốt cán trong tổ chức. Khác với những người đi theo con đường Nhu Quyền, Jihan không ngần ngại trong việc g·iết người dù chỉ là một chút.
- Ừm! – hắn khẽ gõ lên mặt bàn – Khó đây! Nếu những kẻ này là gián điệp từ chính phủ thì sẽ mệt mỏi lắm đây…
Suy nghĩ một chút, hắn ra lệnh :
- Jihan!Ta muốn cậu thành lập một đội chuyên trừ khử mấy con chuột kia. Ta muốn tất cả đều phải gọn gàng không được để lại dấu vết. Ừm, lấy tên là Huyết Ảnh đi. Kết cấu lẫn thành viên đều do cậu tự mình tuyển chọn, ta sẽ không xen vào. Tình báo sẽ do Nijima cung cấp.
- Tôi rõ rồi! – Jihan khẽ gật đầu – Tôi cũng đã có một vài nhân tuyển thích hợp cho những chuyện như thế này rồi!
Hài lòng với Jihan, hắn quay sang Nijima :
- Cả hai nhớ hợp tác tốt đẹp với nhau đấy. Còn nữa, tạm thời đừng để Takeda với những người khác biết về Huyết Ảnh. Bây giờ chưa phải lúc.
- Tao biết rồi! – Nijima khẽ gật đầu – Còn có một chuyện quan trọng đây. Theo tin tình báo mà Loki với thuộc hạ của gã truyền về, phe vũ trang của Yami đã huy động một đội lính đánh thuê với cái tên Hoa Hồng Đen . Cụ thể hơn thì không rõ, chỉ biết là đám này chuyên sử dụng trường kiếm của phương Tây.
- Xem ra chúng cũng đang nhắm tới anh chàng kỹ sư đó! – hắn quay sang Jihan – Có thông tin gì về anh ta không!
- Có thưa ngài! Nakahara Osamu, 29 tuổi, từng là kỹ sư tin học của Yami. Anh ta bị t·ấn c·ông khi chính phủ đang cố gắng che dấu anh ta khỏi Yami. Theo thông tin mới nhất mà tôi nhận được thì một trong số nhất ảnh cửu quyền cũng đã lên đường để diệt trừ anh ta. Chúng ta cũng đã nhận được đặt hàng của chính phủ về chuyện này.
- Được rồi! Về vấn đề của nhất ảnh cửu quyền, tôi mơ hồ đoán được người đó là ai rồi! Tuy nhiên, tôi sẽ báo với các vị sư phụ để xem xem hướng giải quyết chuyện này như thế nào. Giải tán thôi!
Tan họp rồi, hắn mới đi lại gần rồi vỗ vai Jihan :
- Tớ biết cậu đang lo lắng cho đất nước với người thân nhưng bây giờ chưa phải lúc.
- Tôi hiểu mà – Jihan khẽ cúi đầu.
- Cậu là một thiên tài. Một người thường hoàn toàn không thể biến một công ty sắp sụp đổ rồi thành một tập đoàn tầm cỡ được. Thế nhưng cậu đã làm được, thậm chí còn làm rất hoàn hảo là đằng khác – Hắn khen ngợi Jihan - Cậu là thiên tài nên phải gánh chịu thứ mà người thường gánh không nổi. Yên tâm đi, tới lúc thích hợp, tôi sẽ để cậu tự tay mình báo thù!
- Cảm ơn thủ lĩnh!