Chương 8 : Màn đêm đẫm máu
Chương 8 : Màn đêm đẫm máu .
...Lucy thò cánh tay nhớp nháp, gân guốc vào trong và nhanh chóng xé toang phần còn lại của cánh cửa...
Tôi gần như không thể thở nổi khi ai đó cứ siết chặt lấy mình, bấu víu lấy mình trong sự hoang mang, sợ hãi. Chỉ cho tới khi giơ khẩu súng lên đe dọa, cô ta mới bỏ tôi ra.
- Mở cánh cửa này ra! – Tôi hét lên về phía người đàn ông bên cửa hậu.
Ông ta giật bắn người, lắc đầu lia lịa.
- Không... không... Ngoài đó có thây ma – Ông ta nói.
- Thây ma có thể giải quyết! Còn bọn “quái vật” kia thì không! – Tôi bực mình quát.
Nhưng ông ta đã quá sợ và nhất quyết không chịu nghe lời tôi... Chắn ngay trước cái nắm đấm cửa, tôi có cảm giác rằng ông ta sẽ sẵn sàng quyết ăn thua đủ với tôi nếu tôi còn cố mà tiến thêm một bước...
“Xoảng!” – Những chiếc đĩa treo trên cái kệ chèn cửa rớt xuống vỡ choang khi bọn Lucy đang cố đẩy lùi nó.
Đám người kia hoang mang, lao vội tới mà dồn sức đè cái kệ lại... Nhưng sức lực của con người nào có thể so sánh với bọn “quái vật” mỗi lúc trôi qua, cái kệ lại thụt lùi nhiều hơn. Và từ phía sau nó, Lucy đang trồi trên, lách mình qua kẽ hở giữa cái kệ và cánh cửa mà leo vào căn phòng...
- Tôi nói lại lần nữa là ông có mở cái cánh cửa đó ra không? – Tôi cũng gần như đã mất bình tĩnh, chĩa mũi súng vào trán của cái tay đang đứng chắn trước cửa hậu mà thét lên.
- Tôi... tôi... – Ông ta lúng búng trong miệng khi mồ hôi toát vã ra ngoài, tuôn đều trên cái trán bóng nhãy rồi đổ xuống khuôn mặt khô ráp nứt nẻ.
“Đoàng!” – tiếng súng nổ điếc tai làm mọi người trong phòng hoảng loạn, quay ngoắt lại nhìn tôi.
Gã chắn cửa kinh hãi, ngã gục xuống khi viên đạn chỉ mém chút nữa đã xiên giữa đầu hắn... Tôi đã phải bắn một phát súng đe dọa, cảnh cáo...
Bằng một động tác như đạp gã sang một bên, tôi nhoài người cố vặn cái chốt cửa... Nhưng điều đó còn chưa kịp thực hiện thì ai đó đã túm lấy lưng áo tôi, hất văng tôi vào bờ tường bên cạnh trước khi ngã gục xuống nền đá hoa lạnh giá trong phòng bếp... Đám người xung quanh hãi hùng không thốt lên lời... Còn tôi, gần như c·hết lặng khi Lucy đã lọt vào được bên trong này, phủ phục, điên dại, dòm tôi chằm chằm với ánh mắt vô hồn, sắc lạnh... Ả... muốn ăn thịt tôi…
Ngó nhìn cái thân thể đầy máu mà chính ả tự cào cấu bản thân mình trong lúc biến đổi, tôi thở dồn dập, sợ hãi, đạp chân để cố lùi lại phía sau dù bờ tường đã chặn đứng điều đó. Bàn tay chới với, tôi mò tìm lấy khẩu súng nhưng nó đã văng quá xa lúc tôi bị hất ngã...
Và tất cả... giờ đã chỉ còn lại là cái giây phút trong bóng tối nhập nhoạng khi tôi phải đối diện với con “quái vật” một lần nữa...
Phải, có lẽ đôi khi cuộc đời chỉ như vậy, là khoảnh khắc khi cánh cửa này mở ra và khoảnh khắc khi cánh cửa kia đóng lại. Tôi đã có cơ hội để chọn lựa nó, nhưng tôi đã để vụt mất nó...
Năm ngón tay cào miết xuống sàn nhà, tôi nhận ra, Lucy... đang chuẩn bị vồ lấy tôi. Đối diện với c·ái c·hết cận kề, dù không phải lần đầu tiên nhưng cảm giác lại không hề khác biệt. Vẫn chỉ vậy: sợ hãi trong man dại... Tôi loạng choạng quay cuồng trong những dòng suy nghĩ về thật nhiều hình ảnh chỉ hiện ra chớp nhoáng trong đầu. Tôi gân guốc, điên dại với những tiếng cười, tiếng hú man rợ từ các con phố hoang tàn ở Iberian. Và tôi xót xa, đau đớn khi phải nhớ tới khoảnh khắc nụ hôn Kael rời xa vĩnh viễn...
Tất cả... như đã ập về chỉ trong cái giây phút ấy, trước khi nó bùng lên ngọn sóng v·út cao, ập xuống đánh tan mọi thứ...
Và phía sau làn sóng hung tàn, cái hàm răng sắc nhọn, đầy máu đã nhe tới sát mặt tôi...
- Không! – Tôi hét lên và cúi gụp xuống.
Bản năng đôi lúc cũng đem lại những kì tích không thể ngờ, và Lucy rú lên, ngã vật ra với cái mũi gãy... Gò trán tôi đã đập mạnh, làm vỡ mũi ả. Ả quằn quại trước nỗi đau thể xác, nỗi đau của sự chưa biến đổi hoàn toàn.
Tôi chẳng thể chờ cơ hội nào tốt hơn thế. Đạp ả ngã ngửa ra bằng tất cả sức lực của mình. Tôi nhồm dậy, gào to trong sự hỗn loạn thấy rõ:
- Tất cả mọi người chạy ra cửa hậu, mau!!!
Và gã đàn ông vừa nãy, đã làm một việc mà tôi không ngờ tới, gã giúp tôi mở cửa.
Cái thây ma bên ngoài mất đà, ngã nhoài vào trong. Nó nhanh chóng bị dẫm đạp bởi rất nhiều người đang cuống quýt chạy ra... Không thể chờ cho tới khi thây ma ấy lấy lại vị trí kẻ săn mồi của mình, tôi cắn răng làm một việc đáng sợ mà trước đây chỉ có Kael mới dám: bẻ gãy cổ nó...
Gớm guốc, nhầy nhụa, kinh tởm, tôi phải mất một vài giây mới rùng mình mà buông tay khỏi cái đầu đã nằm lệch vị trí... Rồi ai đó kéo áo tôi, lôi tôi chạy theo cùng họ...
Và tôi chạy, chạy vụt ra ngoài cùng đám người của tiệm tạp hóa. Men theo bờ mương, chúng tôi cắm đầu cắm cổ mò lần dưới ánh sáng mờ mờ của vầng trăng chưa chín mà tìm con đường sống.
Thật may mắn là trời không đổ tuyết và không khí cũng bớt lạnh hơn nhiều khi vào sâu dần trong thành phố. Khí hậu Ethar quả thực quái dị hơn sự tưởng tượng của tôi rất nhiều. Nó như một sự hỗn tạp, pha trộn của nhiều luồng thời tiết, nhiều luồng không khí khác nhau, kết quả của việc môi trường tự nhiên bị thay đổi sau những tháng ngày bỏ rông cho virus can thiệp...
- Có ai... biết...chỗ... nào an... toàn... nào gần đây... không? – Chống hai tay xuống đầu gối và thở hồng hộc sau đoạn đường khá dài chạy hết tốc lực, tôi khó khăn nói.
- Nhà tôi ở gần đây... – Một ông già đáp trả, tôi thực sự ngạc nhiên khi ông ta có thể theo kịp chúng tôi suốt cả quãng đường nãy giờ - ...Nhưng phải băng qua con đường trên kia... mà chúng ta không còn khẩu súng nào cả...
“Grà gr...” – Một tiếng rên rỉ làm thót tim bất cứ ai chợt xuất hiện. Đám người chúng tôi vội vã nép sát vào bờ tường khi từ phía con đường bên trên, thây ma nào đó đang lò dò, ngó xuống...
Cái gã đang đứng cạnh tôi run rẩy dữ dội. Mặt gã méo sệch đi khi bàn tay cố bấu víu lấy đám rêu mốc mọc tràn ra từ các kẽ đá... Tôi hạ giọng, thì thầm:
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào... nó không thể thấy chúng ta... đừng hoảng loạn như thế...
Nhưng gã chỉ lắc đầu:
- Không... Không... – Gã nói như khóc - ...nó đã ăn thịt anh trai tôi như thế này... nó đã ăn thịt anh ấy khi anh ấy nấp dưới bờ mương y như chúng ta bây giờ...
Tôi bấu nhẹ lấy vai gã, nhìn thẳng vào gã mà “suỵt” dài một tiếng... Gã đang gây quá nhiều tiếng động.
- Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, nếu... Á!! – Tôi hét lên kinh hãi.
Và nhanh chóng, những tiếng hét khác cũng vang lên theo tôi... Một con thây ma đã nhảy bổ từ phía trên xuống, vật ngã cái gã tôi đang cố an ủi ra và gắn ngập răng vào cái cổ trắng hếu của gã...
“GRÀÀ!!!” – Nó gào lên với miếng thịt sống, đẫm máu còn dính trên miệng. Tôi không dám nhìn tiếp cái cơ thể co giật và đôi mắt níu giữ kia của gã đàn ông xa lạ. Chỉ cố bịt chặt tai lại mà chạy, tôi hoảng hồn khi tiếng la hét đau đớn của gã vẫn đánh động lấy tôi.
Con thây ma chẳng buồn đuổi theo, nó còn bận rộn thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn của mình... Nhưng tiếng gào đã như lời kêu gọi tốt nhất tới các thây ma khác... Và bên cạnh những bước chân sợ hãi nơi con đường nhỏ sát bờ mương này, thì phía trên kia, tôi có thể nhận ra rầm rập những bước chân mạnh mẽ khác đang hùng hục đuổi theo.
- Bọn thây ma ở đây có biết bơi không? – Tôi hét lên.
- Không! – Ai đó trả lời – Nhưng chúng có thể đi được dưới nước, tuy sẽ chậm...
- Thế là đủ lâu để cho chúng ta chạy! – Tôi nảy ra một ý – Mọi người, bơi sang bờ mương bên kia!!!
Và chẳng mất công thuyết phục, chúng tôi nhảy ùm xuống nước, cố sải cánh tay mà lao tới bờ mương đối diện. Nước không đóng băng nhưng lạnh thấu xương khiến ai cũng ngán ngẩm...
“Xộtt... cạch...” – Tiếng đá nhỏ lăn xuống sau lưng... Và phải tới hai mươi, cũng có thể là ba mươi con thây ma không chừng, ngã nhào xuống dưới. Chúng mau lẹ đứng dậy, ngập ngừng nhìn theo chúng tôi trước khi cũng nhảy ùm xuống nước...
- Bơi nhanh lên! – Tôi hét.
Nước bắn tung tóe khi những sải tay đập tùm tùm đầy cố gắng. Và chẳng phụ công, chỉ một lúc sau chúng tôi đã bơi qua cái bờ mương rộng gần mười mét.
Bò lổn ngổn lên bờ, cũng chẳng còn thời gian và tâm trí để mà than vãn về cái rét cắt da cắt thịt, chúng tôi lập tức chạy... Cho đến khi người cuối cùng trèo lên được cái cầu thang dẫn lên đường cái bên trên, thì những bóng đen dưới kia cũng mò mẫm mà bò ra được khỏi mặt nước.
Chúng nhìn chúng tôi với ánh mắt đỏ ngàu, khát máu. Và chúng tôi đáp trả bằng những mẩu đá ven đường sắc cạnh, khiêu khích. Một vài đứa trong số chúng ngã tòm xuống con mương khi bị ném trúng. Nhưng số còn lại nhanh chóng vượt qua và nhắm thẳng hướng cái cầu thang mà phi tới...
- Hết giờ nghỉ rồi! Chúng ta phải chạy tiếp thôi! – Tôi nói.
- Đi đâu bây giờ? – Một người gắng hỏi.
- Trông cô ta như biết lắm sao?! – Ai đó quát – Giờ thì cứ chạy thôi, cho đến khi thoát được cái bọn kia đã!
Nhưng quyết định còn chưa kịp đưa ra và bọn thây ma bên dưới còn chưa thể phi đến, thì từ trong một cái ngách nhỏ tối tăm nhìn ra chỗ chúng tôi, có thứ gì đó... chợt bừng lên. Và chẳng khó khăn để nhận ra, đó,là một cặp mắt xanh lét, hằn lên những vệt sáng đỏ, tỏa xung quanh như dòng lân tinh được tô vẽ. Đó... là một con “quái vật”...
Phả hơi thở h·ôi t·hối của nó xộc thẳng tới chỗ chúng tôi, con quái vật gầm gừ, nhỏ dãi... Chỉ bằng một hành động như vậy, nó đã cảnh báo tới tôi rằng nó là con quái vật mạnh nhất mà tôi từng thấy... Quá nhiều sợ hãi trong một buổi tối. Quá nhiều kinh hoàng trong một con đường. Liệu chăng tôi còn có thể chạy tiếp?
Nhưng lựa chọn không phải là ở việc sẽ làm những gì, sẽ bước tiếp ra sao mà là có làm hay không. Có lẽ, đôi khi chúng ta đã quá lệ thuộc vào những kết quả mà quên đi phần quan trọng nhất là: hành động. Phải, cứ làm đi để không hối hận vì mình đã từ bỏ, cứ làm đi để mặc kết quả ra sao. Vì tôi phải nắm bắt cơ hội của mình, vì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ những con người yếu ớt xung quanh...
Tôi mạnh mẽ? Không, tôi chỉ là một con bé ham sống...
Và tóm lấy thanh sắt con vốn là lan can gãy của bờ rào trên đường cái cạnh bờ mương, tôi lao tới con quái vật. Cùng lúc, nó rít lên, nhảy bổ về phía tôi...