Chương 7 : Những kẻ hippi lập dị
Chương 7 : Những kẻ hippi lập dị .
...Tôi giất vội khẩu súng máy lên, hướng về phía gã đàn ông vừa lao tới. Với bọn thây ma có lẽ nó không đủ mạnh, nhưng với con người, chỉ một viên là quá thừa để kết liễu mạng sống của bất cứ ai. Nhưng gã còn chưa kịp dính phát đạn nào của tôi thì đã nhanh chóng gục xuống, ngã nhoài ra sau với viên đạn găm sâu trên trán...
Lily kinh hãi, ngồi co ro ôm lấy hai tai, run rẩy.
- Không sao mà, không sao mà... Cô ở đây rồi... – Tôi chạy tới, ôm cô bé vào lòng.
Một vài người lạ mặt rảo bước tiến đến ngang tôi, đứng trước cái cổng mà ngó vào đám người với bộ mặt đang tái xanh tái mét lại vì sợ hãi bên trong. Tôi khẽ nhìn lên và rùng mình nhận ra... đó là một bọn hip-pi đúng hiệu với áo da đen treo đầy những sợi xích bao ngoài cơ thể chi chít những vết xăm quái dị và bộ tóc dựng cao, nhuộm màu sặc sỡ.. Nhưng điều đáng ngại nhất không phải ở đó, mà là trên người bọn chúng đều lộ rõ những v·ết t·hương đã thâm đen, tủa ra ngoài những sợi xanh nhớp nháp... Chúng.. là một trong số những kẻ nhiễm bệnh..
Dẫn đầu đám người đó là một cô gái có bộ trang phục hở hang đang phì phèo điếu thuốc lá. Khẩu súng giơ cao, có lẽ, cô ta chính là người vừa bắn...
- Giờ thì ai là “khốn” hả? - cô ả đắc ý, giễu cợt .
- Cô làm gì ở đây, Lucy? – Brian lập tức đứng phắt dậy, chặn ngang trước mặt của ả.
- Lại là anh hả? Anh chàng bao đồng.
Rít nốt điếu thuốc, ả thả cái tàn xuống chân rồi nghiền nát nó bằng gót giầy nhọn hoắt của mình.
- Đừng xen vào chuyện của tôi... – Lucy phả hơi khói vào mặt Brian - ...và đừng nghĩ rằng anh từng cứu tôi thì có quyền dạy bảo tôi phải làm gì...
Đẩy nhẹ Brian bằng ngón tay xấc xược, ả hất đầu ra hiệu cho ba đứa đồ tể lực lưỡng đằng sau kéo lên, lùa hết đám người bên ngoài vào trong hiệu tạp hóa, kể cả tôi và Lily cũng không ngoại lệ...
Tước hết v·ũ k·hí của chúng tôi, Lucy và đồng bọn bắt mọi người phải ngồi quây tròn ở giữa gian hàng ngay sát cửa, đối diện với những cái kệ đã kê sát vào nhau, chặn đứng lối thoát cửa hậu.
Ba tên đồ tể ngồi ba góc, ngó những cái mặt lấc cấc và gớm guốc dòm xuống chúng tôi, cợt nhả những câu nói ngạo mạn. Riêng Lucy thì vắt vẻo trên một cái bar nhỏ, nơi trước đây vốn là bàn tính tiền của cửa hàng...
- Các người muốn gì? – Brian cất tiếng.
- Chẳng muốn gì cả... – Lucy trả lời - ...không phải mấy người mới hôm qua còn đuổi tôi ra khỏi đây sao, tôi chỉ muốn tìm lại vị trí của mình thôi mà. Đâu có gì đáng ngạc nhiên thế chứ?
- Cô đã bị cắn! – Một ai đó trong đám người ngồi cạnh tôi lên tiếng.
- Thì tối nay các người cũng thế thôi! – Lucy lập tức đáp trả - ...khi chúng tôi... biến đổi. Chẳng có lí do gì chúng tôi phải chạy trốn nữa, khi sau đêm nay sẽ có kha khá những kẻ từng săn đuổi mình trở thành... giống mình. Ha... ha...
- Và vì việc cô bị cắn nên cô muốn tất cả những người ở đây cũng như thế? – Brian gắt.
- Chính xác! Tôi không muốn “cô đơn” một mình... - Và ả bật cười man rợ - ...Tôi muốn tất cả các người ở đây sẽ thành thức ăn cho tôi đêm nay...
- Cô...
- Còn một cách! – Tôi vội nói, cắt ngang lời của Brian.
- Cái gì? – Lucy lơ đãng hỏi.
- Tôi nói rằng chúng ta còn một cách khác để giải quyết vấn đề này! – Tôi nhắc lại.
Ả Lucy tò mò, bĩu môi nói:
- Cứ phát biểu thử coi...
- Tôi nghĩ... mình có thể giúp các người tránh sự biến đổi...
Và nhanh chóng, tiếng rầm rì lập tức xuất hiện cùng những cái nhìn ngạc nhiên, xen lẫn nghi ngờ mà cũng không thiếu hy vọng chiếu thẳng lên tôi. Trong một thoáng, tôi nhận ra sự bối rối xuất hiện trên đôi môi khẽ mím lại và đồng tử giãn nhẹ của Lucy. Dù có là hạng người nào, tính cách ra sao thì sự ham sống vẫn luôn là thứ không bao giờ thay đổi...
- Cô biết điều mình vừa nói là gì chứ? – Lucy nghiêm túc tiến lại tôi, chĩa mũi súng vào cổ họng tôi - ...tôi rất ghét những kẻ dám bỡn cợt mình.
- Tôi chắc! – nhìn thẳng vào mắt Lucy, tôi nói - ...Nếu cô cho tôi, bác sĩ Brian và đứa bé này một chút thời gian...
- Đừng có đùa! – Lucy quát lên.
Khi sự ham sống tưởng đã mất đi bỗng nhiên trở lại thì nó còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lucy gần như là lồng lộn lên với khẩu súng trong tay, ả nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt giận dữ...
- Nói rõ ra nếu không tôi sẽ g·iết cô ngay đấy! - ả ra lệnh.
- Thôi được... – Tôi trả lời và gạt phăng cái mũi súng khỏi cổ họng mình.
Giờ thì ả sẽ không dám làm gì tôi, ả còn phải bám vào tôi như bám vào một sợi rễ cây khi đang treo lủng lẳng bên bờ vực thẳm...
- Tôi có khả năng miễn nhiễm... – Tôi nói trong sự ngạc nhiên của Lily.
Cô bé suýt thốt lên câu gì đó nếu như tôi không nhanh tay bóp nhẹ vào vai cô bé.
- Không phải chỉ qua đường không khí... mà còn qua cả đường máu... - Tôi nói tiếp – Có lẽ máu tôi chứa một số chất nào đó có thể khắc chế được virus thây ma...
- Làm sao cô biết? – Lucy hạ giọng nhưng vẫn sốt sắng hỏi.
Và tôi bắt đầu kể cho ả nghe câu chuyện của Lily, chỉ có điều vị trí của cô cháu tôi đã thay đổi trong câu chuyện ấy...
- ...Chính vì thế, tôi cần bác sĩ Brian thực hiện những xét nghiệm máu của tôi. Nhưng tôi biết rằng ở đây không có những dụng cụ cần thiết. Các người chắc chắn sẽ không thể để tôi đi... Vì thế, hãy để Lily dẫn đường cho bác sĩ Brian tới nhà cô bé, ở đó họ có thể lấy những dụng cụ mình cần và đem về đây... Trước đêm nay, các người sẽ có thuốc giải của mình... – Tôi kết thúc.
Lucy gần như là ngây người ra trước thông tin tôi đưa tới. Ả di chuyển một cách hỗn loạn trước khi nhận được cái gật đầu của tất cả đồng bọn..
- Được rồi... - Ả nói trước mặt tôi - ...Cô sẽ có một cơ hội.. Nhưng nếu họ không quay trở lại, tôi hứa rằng cô và những người ở đây sẽ phải nhận c·ái c·hết tàn khốc nhất, đau đớn nhất có thể đấy!
- Chúng tôi sẽ quay trở lại! – Brian sẵng giọng.
- Tôi cần nói chuyện với bác sĩ Brian một lúc... - Tôi chen vào - ...ừm... về vấn đề khoa học... nếu cô có hứng thú muốn nghe...
- Các người cứ tự nhiên! - Ả Lucy phất tay, bỏ đi chỗ khác.
Cho đến khi chắc chắn ả không thể nghe thấy những tiếng thì thầm của mình, tôi mới nói nhỏ bên tai Brian:
- Lily mới là người miễn nhiễm... -Và tôi vội nói ngay khi phát hiện lông mày nhô cao ngạc nhiên từ anh ta – Đừng tỏ ra dấu hiệu gì! Bình tĩnh lại... Anh hãy nghe tôi nói điều này... Lily quan trọng hơn bất cứ ai ở đây... tôi không muốn cô bé rơi vào tay bọn chúng. Cô bé chính là hy vọng duy nhất cho tới thời điểm này để tìm ra phương thuốc chữa của đại dịch... Anh phải đưa Lily đi thật xa, tiến hành mọi xét nghiệm có thể... nhưng... hãy hứa với tôi, không được làm tổn thương cô bé...
- Tôi biết rồi... – Brian thở dài, gật đầu.
- Mấy người đã đi được chưa vậy? – Tiếng Lucy vang lên từ góc phòng đối diện.
Tôi chỉ ngó lại mà không thèm trả lời ả. Rồi cúi xuống, kéo nhẹ Lily vào lòng. Tôi ôm cô bé một cái thật chặt trước khi khẽ cọ mũi mình vào mũi cô bé, thì thầm:
- Hãy hứa với cô, đừng bao giờ từ bỏ nhé... - Tôi nói khi tim chợt nhói đau với những dòng cảm xúc lẫn lộn...
Đến bây giờ tôi mới hiểu Kael đã cảm thấy thế nào khi nói ra câu đó ở bên cảng Harvint... Người buông tay còn khó khăn hơn người bị buông tay rất nhiều lần...
Lily đã gần như bật khóc, nhưng cô bé thật cứng rắn, thật xứng đáng với những gì tôi tin tưởng... Nuốt nước mắt vào trong, Lily gật đầu với tôi, thơm nhẹ lên má tôi rồi bám lấy ngón tay to, thô ráp của Brian mà kéo anh đi vội...
Một gã đồ tể nhanh chóng chặn ngang trước cửa, che đi mọi tầm nhìn còn lại khi tôi đang cố ngóng theo bóng dáng của hai người...
……………………………………..
Năm giờ chiều, đã tám tiếng kể từ thời điểm Brian và Lily rời đi. Tôi bắt đầu có thể yên tâm rằng họ đã trốn thoát đến một an toàn nào đó, ngoài tầm với của bầy thây ma và “quái vật”.
Đám hippi ngu ngốc ở đây thì vẫn bị tôi lừa gạt bằng những câu nói rằng: “nhà Lily rất xa nhưng chỉ chút nữa họ sẽ quay lại” rằng: “cứ yên tâm đi, tôi rất quan trọng với họ, họ sẽ không bỏ tôi lại”... Nhưng chúng nào có biết, định mệnh của chúng vốn sẽ chỉ là những thây ma vật vờ, khát máu...
Nếu có gì để đáng hối hận và nuối tiếc trong tất cả chuyện này, thì đó là dành cho những người vô tội đang ngồi cạnh tôi. Họ cũng đã bị chính những lời tôi dành cho đám hippi kia lừa dối. Họ đã tin tưởng rằng tôi có thể cứu sống họ... Tôi không cam tâm, nhưng không thể lựa chọn. Có những thứ phải đánh đổi bằng sự hy sinh của rất nhiều người để cho một điều khác lớn lao hơn, tốt đẹp hơn.
“Ôi, chúa ơi, con sẽ phải xuống địa ngục mất” – Tôi thầm nghĩ.
Ha... nhưng liệu có địa ngục khác không? Khi bây giờ, trên mặt đất này, chỗ vốn dành cho người sống đã chỉ còn ngập tràn những n·gười c·hết biết đi lại? Tôi chợt lắc đầu cười trong sự ngạc nhiên của Lucy.
Ả này giờ vẫn nhìn tôi chằm chằm như sợ tôi sẽ tìm cách trốn thoát. Ả... vẫn còn hy vọng rất nhiều ở tôi...
Nhưng đến sáu giờ, khi bầu trời đã trở lên tối mờ tối mịt và những tiếng hú ghê rợn của bầy thây ma từ bên ngoài vang lên, báo hiệu chúng sắp rời khỏi “hang ổ”... thì mọi niềm tin dường như đã vụt tắt.
Ánh mắt thất vọng, sự giận dữ, căm hờn bao trùm lấy tôi. Những người khác co mình run rẩy khi đám hippi bắt đầu nổi đóa. Chúng đập phá, chửi rủa và gào thét… Chẳng mấy khó khăn để nhận ra: chúng... đang biến đổi.
Lucy và ba gã đồng bọn vẫn còn giữ chúng tôi ở lại. Nhưng tôi dám chắc chúng có lẽ cũng chẳng còn nhớ mình phải giữ chúng tôi để làm gì vì ngay cả chuyện Brian và Lily có quay lại hay không chúng cũng đã quên mất...
Một ý nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu tôi. Khẽ bập môi mấy tiếng, tôi thu hút sự chú ý của những người bị nhốt xung quanh mình. Và thì thầm khi những cái đầu đã chụm lại, tôi vạch ra cho họ một kế hoạch:
- Chúng ta cần phải thoát khỏi đây! Brian sẽ không quay lại đâu.. Suỵt! – Tôi vội ra dấu im lặng với những người đang há hốc miệng hoang mang – Anh ấy và Lily có việc quan trọng hơn phải làm. Nhưng chúng ta sẽ không c·hết ở đây đâu! Nếu các bạn nghe tôi... Chờ thêm vài phút nữa khi bọn hippi kia biến đổi dở chừng, chúng ta sẽ xô ngã tên bị thịt to xác kia – Tôi liếc mắt chỉ vào một tên đồ tể đứng chắn trước cánh cửa gỗ nâu dẫn sang một phòng khác - ...Sau đó chúng ta sẽ ùa vào và chặn cánh cửa lại...
- Nhưng đó là phòng bếp... hệ thống thông khí của nó dẫn ra bên ngoài mà tụi thây ma đêm nào cũng có một, hai con lạc lối chui vào đó – Một phụ nữ đáp lại.
- Tôi hiểu nỗi lo sợ của mọi người, nhưng chúng ta không có nhiều sự lựa chọn, hãy nhìn chúng... – Tôi nói – Bọn chúng bị quái vật cắn, chúng sẽ mạnh hơn rất nhiều so với bọn thây ma bình thường... Cơ hội duy nhất của chúng ta là căn phòng đó. Là bếp thì chắc chắn là nó còn cửa hậu phải không?
- Phải, cửa hậu dẫn ra con đường mòn chạy dọc con kênh – Một người đàn ông trung niên trả lời.
- Vậy chúng ta sẽ theo lối đó và kiếm một căn phòng an toàn thật nhanh trước khi lũ thây ma bên ngoài tìm được mọi người...
- Nhưng như thế quá nguy hiểm!
- Hoặc ở đây chờ c·hết! - Tôi gần như gằn giọng lại trong câu nói đó - ...có ai ở đây muốn làm món khai vị cho chúng không?
Không ai trả lời, nhưng tôi biết, tất cả họ đều đã đồng ý làm theo kế hoạch...
Cũng chẳng đợi lâu khi thời cơ đã nhanh chóng kéo đến. Đám thây ma bên ngoài rú lên những tiếng ghê rợn và bọn hippi bên trong đáp lại bằng những lời rên la khủng kh·iếp. Tôi gần như điếc đặc bởi cái tần số âm thanh chói tai mà bọn nửa người nửa quái vật kia đang rống.
Thoáng thấy cái gã ở cửa phòng bếp loạng choạng ôm đầu, tôi biết đây là lúc phải thực hiện kế hoạch. Gật đầu với nhóm người kia, tôi lao vội lên quầy bar vồ lấy khẩu súng máy trong khi bảy người họ ùn ùn chạy tới đẩy tên hippi canh cửa ngã dúi dụi.
Lucy và hai gã còn lại lập tức quắc mắt nhìn đám người sống. Chúng toan lao vào nhưng bị tôi chặn lại bằng những phát súng cảnh cáo xuống chân... Xét cho cùng, chúng vẫn còn là người và tôi không muốn bắn bất cứ ai khi họ chưa hoàn toàn biến đổi, tôi không muốn mình trở nên dã man giống như chúng…
Dõi ánh mắt căm hờn về phía chúng tôi, Lucy gào lên lần cuối trước khi cánh cửa gỗ nâu đóng sầm lại trước mắt ả…
Chèn vội những tủ kệ lại chặn cánh cửa, chúng tôi đã tạm thời an toàn trong một lúc. Đám người còn sống kia vội bu lấy tôi, chờ đợi những chỉ dẫn mà tôi sẽ đưa tới. Họ đã quá sợ, họ đã lẩn trốn quá lâu và họ... đã mất đi gần như hoàn toàn khả năng độc lập suy nghĩ...
- Chúng ta cần phải rời khỏi đây trước khi có thây ma nào đó nhảy bổ từ ống thông khí kia xuống – Tôi nói.
Và họ gật đầu đồng ý không cần suy xét... Nhưng ngay khi chúng tôi quay ra cửa hậu, ngay khi bàn tay đang đặt lên nắm đấm thì “Rầm! Rầm!” hai tiếng con thây ma nào đó gào lên, húc mạnh từ bên ngoài vào. Ở phía cửa kia, lũ hippi có lẽ cũng đã hoàn tất sự biến đổi... và chúng cào, chúng xé rách toang cả mảng gỗ mà từ đó tôi có thể thấy rõ khuôn mặt trắng dã với hai hốc mắt thâm quầng, đầy máu của Lucy. Ả, nhìn chúng tôi, thèm khát…