Chương 47: Máu và nước mắt
Lâu đài Hiroth, Ngày Định Mệnh.
Leonardo, thiên thần bóng tối, rít lên khi tung trảo, ra đòn kết liễu tôi.
“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, đẩy ngã Leonardo, cứu sống mạng tôi vừa kịp lúc. Tôi giật mình, ngoái vội về phía viên đạn được bắn ra và ngạc nhiên, không thể tin nổi vào mắt mình. Ở đó, Lucas, một tay ôm lấy phần cổ b·ị t·hương vẫn đang không ngừng tuôn máu, tay còn lại giơ khẩu súng lục, chĩa vào Leonardo.
- Thằng thây ma đó đâu dễ dàng hạ tôi vậy chứ, đội trưởng! – Lucas gượng cười, tếu táo.
Leonardo, với viên đạn găm vào lồng ngực, ngã ngửa ra sau. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại sức lực, bật dậy, đầy giận dữ. Tôi vội vàng chạy về phía Lucas, đỡ lấy vai anh, cố kéo cả hai chạy xuống dưới tầng, nơi người của tôi có lẽ đã chiếm giữ được lâu đài. Thiên thần bóng tối lắc đầu, hắn chọc những ngón tay nhọn hoắt vào lồng ngực mình, rút ra từ đó viên đạn của Lucas, quẳng nó đi rồi tung cánh, bay theo chúng tôi trong hành lang lớn.
“Đoàng, đoàng, đoàng!” Những viên đạn liên tiếp bắn ra nhưng hoặc là không trúng đích, hoặc chỉ chạm được vào cặp cánh nhỏ của Leonardo, đang quặp lại như bộ áo giáp che chắn trước ngực. Cặp cánh lớn của hắn vẫn vẫy đều, nhưng không thể lập tức lại gần chúng tôi bởi vẫn e dè sau phát đạn ban nãy.
- Bỏ tôi lại, đội trưởng! – Lucas thều thào – Chị chạy trước đi!
- Tôi không thể bỏ anh lại, Lucas! – Tôi đáp trả - Chúng ta sẽ thoát khỏi đây! Cố lên nào!
- Không được đâu! – Lucas vẫn nói – Tôi đã bị cắn rồi! Chị là hi vọng duy nhất để mọi người có thể biết bí mật của bọn chúng! Chị không được c·hết!
- Chúng ta còn Lilyrisrim! – Tôi xốc Lucas lên khi anh đang có dấu hiệu buông xuôi – Anh sẽ được chữa thôi. Chúng ta sẽ cùng ra để thông báo bí mật này!
“Đoàng, đoàng!” Lucas quay người, nhắm bắn Leonardo, đẩy hắn lùi lại một quãng nữa.
- Chị biết là không thể! – Lucas bật cười – Tôi sắp c·hết rồi, không vì virus thì cũng vì mất máu! Chị không thể mềm lòng thêm nữa!
Nói rồi anh gồng mình, đẩy tôi ra, lết từng bước về phía thiên thần bóng tối, miệng không ngừng hét lên:
- Chạy đi, đội trưởng! Hãy nói hết bí mật của chúng ra! Đừng để tôi c·hết vô ích!
Nước mắt tôi trào ra, lương tâm tôi gào thét, nhưng lí trí đã dắt tôi theo hành động của một người còn gánh trách nhiệm trên vai. Cắn răng, tôi chạy vội về phía cầu thang, bỏ lại phía sau tiếng súng, tiếng gầm và tiếng hét pha trộn lẫn nhau…
- Đội trưởng! – Ai đó trong đội giải cứu chợt tóm lấy vai tôi, ngay khi vừa xuống tầng dưới.
Tôi giật mình, nuốt nước mắt, cố gắng kêu gọi người giúp Lucas mà miệng cứ cứng đơ, phát không ra thành tiếng. Nhưng khi có thể lấy lại khả năng phát âm thì người vừa rồi đã chen lời trước với thông tin rất đáng kinh ngạc:
- Hệ thống phòng ngự của chúng ta bị vỡ rồi! Làng Fisherman đã phá chúng! Bọn thây ma và lũ nhện xanh đang tràn vào khu tự trị. Chúng ở khắp nơi! Chúng ta phải chạy thôi!
- Cái gì? – Tôi thốt lên – Vậy người của đội cứu hộ đâu hết rồi?
- Ở bãi đỗ xe! – Anh ta đáp – Tôi tới để đưa chị đi! Chúng ta cần phải nhanh lên!
“Gào!” Vừa dứt lời, hai cái thây thối rữa đã sộc vào cửa trước lâu đài, đảo đôi mắt trắng dã, hít ngửi xung quanh và nhận ra sự hiện diện của chúng tôi. Chúng gầm lên, lao tới. Tôi hốt hoảng rút cây dao con thủ thế vì súng đã hết đạn và cũng bỏ lại trên phòng làm việc ngài Hiroth rồi. Người bên cạnh tôi rút súng, nhưng chỉ sau hai phát đạn bắn lệch tới vài mét, nó cũng rên lên những tiếng “cạch, cạch” của ổ đạn rỗng.
- Chạy! – Tôi hét lên, giất mạnh bả vai của người đồng hành, vốn đã đứng đơ ra không biết phải làm gì.
Nhắm hướng cửa hậu dẫn ra bãi để xe, chúng tôi trèo cả lên bàn mà chạy, chẳng thể đếm xem có bao nhiêu con thây ma đang đuổi theo phía sau.
“Phập!” Mũi dao của tôi phóng tới, cắm thẳng vào trán một thây ma đang đứng chặn ngay trước cánh cửa hậu. Bước qua cái xác, chúng tôi hòa mình vào một khung cảnh hỗn loạn, inh ỏi tiếng kêu gào, hệt như những gì ngày haloween ba năm trước tôi từng nếm trải.
- Ối! – Người bên cạnh tôi chợt hét lên – Cứu tôi với!
Một thây ma bất ngờ từ đâu chạy tới, nhảy bổ xuống từ trên ban công của lâu đài, đè ngã người đồng hành của tôi. Tôi giật mình, lao đến, đá thẳng vào mặt cái xác sống khiến nó ngã nhào ra. Nhưng chưa kịp dựng người bạn kia dậy, thì hai thây ma khác trong lâu đài đã ùa ra, đè anh ngã xuống trở lại. Bàn tay tôi tuột khỏi bàn tay anh trong luồng máu bắn lên, ập vào mặt tôi. Anh bị xâu xé hệt như cái cách tôi từng chứng kiến chị Staley bị ăn thịt. Buộc phải bỏ lại người đồng hành khốn khổ, tôi chạy vội về phía bãi đỗ xe, nơi đang nháo nhác tiếng súng và tiếng gào của bọn thây ma.
“Đoàng, đoàng!” Tiếng súng rền vang cùng lúc chiếc xe bán tải đầu tiên lao ra khỏi bãi giữ xe. Hans cùng mấy người khác trong đội giải cứu đang dẫn đầu một đoàn xe lũ lượt chạy trốn khỏi khu định cư này. Nhận thấy tôi, họ lập tức phi tới và chỉ dừng lại chưa đầy hai giây để một bàn tay kịp kéo tôi lên, trước khi rú ga, đâm thẳng vào đám thây ma, mở đường máu lao ra bên ngoài lâu đài.
Kinh hoàng, thảm khốc, ghê rợn… đó là những gì đập vào mắt tôi khi đoàn xe đi qua khu dân cư. Cảnh nháo nhác, gào thét đã nhường chỗ cho một cửa hàng ăn thịt sống tập thể khổng lồ. Bọn thây ma háu đói nhận ra chúng tôi, chúng lao tới nhưng bị các tay súng cắt cử trên mỗi chiếc xe nhanh chóng b·ắn h·ạ…
Ngày hôm nay, hơn hai nghìn người đã bị g·iết hoặc bị ăn thịt! Hàng nghìn người khác bị m·ất t·ích, chưa rõ số phận!
***
Mười tám chiếc xe chở theo gần bốn trăm người sống sót nối đuôi nhau thoát khỏi khu tái định cư đẫm máu. Chúng tôi thậm chí còn chưa biết nên phải đi đâu, nhưng cứ thoát khỏi cái nơi man rợ, ổ thây ma đang hình thành ấy, càng xa càng tốt đã.
- Chúng ta sẽ tới đón Jenine chứ? – Hans chợt hỏi khi đoàn xe đã ra ngoài địa phận Ethar khá xa.
- Gần nửa đội giải cứu đi với cô ấy, Jenine chắc sẽ không sao đâu! – Tôi nói – Nhưng còn Brian và Lily, họ là những người rất quan trọng với chúng ta, cần phải tới đón họ trước khi người của Hiroth làm điều đó.
- Hiroth? – Hans ngạc nhiên – Tôi tưởng chị đã g·iết lão bán thây ma đó rồi chứ?
- Ông ta không phải là bán thây ma – Tôi thở dài – Mà là thây ma, thây ma tiến hóa bậc cao!
Hans há hốc miệng, kinh ngạc. Tôi lắc đầu, kể lại mọi chuyện với Hans và những người xung quanh, cái tin về chủng tộc xác sống mới đã đến lúc phải cần lan truyền cho mọi người biết…
- Không thể tin nổi! – Hans thốt lên – Không thể ngờ chúng ta bị tên thây ma khốn kiếp ấy dắt mũi bấy lâu!
- Nếu không có Lucas… - Tôi trầm giọng – …đến bây giờ chắc chắn mọi người vẫn còn nghĩ kẻ thù trực tiếp của chúng ta chỉ là bọn bán thây ma kia thôi.
- Tôi nghĩ chị không nên cảm thấy có lỗi với c·ái c·hết của Lucas – Hans nói – Cậu ấy đã hi sinh rất anh dũng, c·hết rất đáng! Và nhờ thế mà giờ chúng tôi mới có chị dẫn dắt mọi người tới nơi an toàn!
- Tôi không thể lãnh đạo ai, Hans! – Tôi lắc đầu – Tôi không thể bảo vệ được mọi người, để mình bị lừa phỉnh và giờ…
- Không ai có thể trách chị, đội trưởng à! – Hans an ủi – Nó là kế hoạch của Hiroth thì sớm hay muộn nó cũng sẽ diễn ra, bất kể đối tượng bị dẫn dắt là ai. Chúng ta có lẽ nên thấy may mắn vì điều này diễn ra sớm, có nghĩa chúng ta cũng biết trước được kẻ thù của mình là ai. Hơn nữa, ở đây có người nào là không biết chị đâu, nếu chị không lãnh đạo chúng tôi, cái đoàn này sớm muộn cũng sẽ tan rã. Rồi thì bốn trăm cái mạng còn lại sẽ trở thành bữa tối ngon miệng cho bọn thây ma luôn rình rập ngoài kia thôi. Chúng tôi cần chị, đội trưởng ạ!
Tôi chỉ còn biết thở dài, không thể nói gì thêm. Số mệnh luôn như trò cười, đưa đẩy người ta tới các vị trí đôi khi mình chẳng hề muốn và nếu từ chối nó, kết cục bi thảm hơn đã được vẽ trước. Nửa tiếng sau, đoàn người sống sót hạ trại trên một khu đất trống trải, hoang vu, cách Ethar khoảng hơn hai mươi dặm. Tại đây, tôi đã chính thức lãnh nhận vị trí chỉ huy mới của những người này. Việc đầu tiên trong công cuộc lãnh đạo là tìm ra nơi ăn, trốn ở cho những người đi theo tôi. Có nhiều ý kiến được đưa ra, sau cùng thì Gongo là điểm được quyết định. Nơi đó người của Richard có lẽ vẫn đang giữ vững. Chúng tôi cũng có thể yên tâm vì những người được tôi cử đi trước đây lúc lên kế hoạch á·m s·át Hiroth đã báo về các thông tin khá tích cực về khu định cư mới tại đó. Vấn đề còn lại chỉ là đi đón Brian, Lily và nhóm người đang thực hiện nhiệm vụ giải cứu Radian.
Cuối cùng, tôi quyết định cho nhóm chia ra hành động. Hans sẽ dẫn mười lăm chiếc xe chở dân thường cùng một số ít tay súng đi theo bảo vệ tới Gongo trước. Còn tôi và ba xe chở những người có vũ trang còn lại sẽ thực hiện nhiệm vụ đón người…
Nửa tiếng sau, ba chiếc xe của chúng tôi đã tiến vào nội thành Ethar, tới gần bến cảng.
- Xe đổ rác của khu định cư kìa! – Flaming Robert, tay súng ngồi cạnh tôi, chợt nhoài người lên, chỉ về phía một cầu tàu.
- Đúng là xe của Brian thật! – Tôi gật đầu vì nhận ra chiếc khăn trắng buộc trên kính xe.
Đoàn xe dừng lại, các tay súng lập tức đổ xuống, ồ ạt theo tôi tiến về phía bến thuyền. Nhưng ở cầu tàu đó, chẳng có lấy một chiếc thuyền nào neo gần. Đảo tầm mắt về phía xa hơn, tôi nhận thấy một chiếc ca nô đang lênh đênh trên mặt nước, cách chỗ chúng tôi khoảng gần trăm mét. Mặc dù vài chục con người cố sức gào gọi, nhưng chẳng ai trên chiếc ca nô đó có vẻ là nghe thấy được gì.
Đành kiếm lấy một tàu nhỏ có thể khởi động, tôi và vài người lên đó, lái về phía chiếc ca nô. Nhưng khi chuẩn bị áp sát được nó, thì từ trong khoang ca nô, một người đàn ông vội vã chạy ra, xua tay gào lớn:
- Chạy đi! Chạy mau đi! Đây là một cái bẫy!
Tôi nheo mắt, cố nhìn và nhận ra đó là Brian. Đang cố gắng tìm cách hỏi lại, thì một người khác, hói đầu, cũng bước ra theo Brian. Đó là Stephan Sorence! Kẻ phản bội cụt tay nhìn về phía tôi, nhoẻn miệng cười thâm độc, nhe ra hàm răng vàng úa, kinh tởm. Hắn chĩa mũi súng lên ngực Brian…
- Không! – Tôi hét lên.
“Đoàng!” Tiếng súng ồn ã vang lên, kéo dài tới hàng giây ngưng đọng trong đầu tôi. Brian ở đó, nơi mũi ca nô, nhìn tôi, cố nở một nụ cười. Máu ứa ra từ lồng ngực, phụt lên và anh đổ nhào trong khoảng thời gian như chậm lại gấp đôi của tâm trí tôi.
“Tùm” Nước bắn tung lên khi Brian ngã xuống. Anh đ·ã c·hết dưới tay tên phản bội Sorence!
- Không! – Tôi gào lên, căm giận.
“Đoàng, đoàng, đoàng!” Nước mắt một lần nữa trào ra không thể kìm nén, tôi x·ả s·úng tới tấp về phía ca nô, bất chấp việc sóng biển chòng chềnh đã làm đường đạn lệch đi rất nhiều. Sorence giật mình, vội vã trốn xuống khoang ca nô, hét vang ra ngoài:
- Ngưng bắn lại ngay nếu không đứa bé sẽ c·hết!
Chợt nhớ tới Lily, tôi đành nén uất nghẹn, dừng tay súng lại.
- Thả con bé ra, tên khốn! – Tôi gào to.
- Không đơn giản như vậy đâu! – Sorence đáp lại – Tôi muốn trao đổi vài thứ!
Cho tàu áp sát lại ca nô một khoảng, tôi hỏi:
- Ông muốn gì?
- Vàng! – Sorence gào lên – Tất nhiên là vàng rồi! Các người vừa tổ chức một cuộc c·ướp phá ở lâu đài Hiroth, đừng có nói với tôi rằng các người không vơ vét được gì ở đó!
- Tên khốn! – Tôi hét lên – Ông nghĩ chúng tôi là loại người gì! Mau thả Lily ra ngay!
- Tôi đâu có ngu! – Sorence quát lại – Nếu cô không muốn giao dịch với tôi, thì tôi sẽ tìm đối tác khác, lão Hiroth chẳng hạn!
Tôi giật mình, lo lắng nghĩ tới việc Lily bị rơi vào tay ngài Hiroth. Với dòng máu miễn nhiễm của mình, Lily sẽ bị tên thây ma đó biến thành thứ gì đây?
- Thôi được! – Tôi nén căm giận, nói dối – Nhưng tôi muốn thấy Lily trước!
- Được rồi! – Sorence đáp – Nhưng đừng có làm chuyện bất ngờ gì đấy! Nếu không tôi sẽ g·iết con bé!
Nói rồi gã đẩy Lily, bị bịt miệng bằng chiếc giẻ quấn chặt, tiến ra mui ca nô. Sorence, ở phía sau với mũi súng chĩa vào thái dương cô bé, phấn khích hét lớn:
- Có thấy giống với quá khứ không, Annie?
Câu nói của Sorence làm tôi sực nhớ về c·ái c·hết của Kitty, cũng chính bởi tay kẻ phản bội đáng khinh kia.
- Im đi! – Tôi quát – Ông muốn giao dịch như thế nào?
Sorence nhếch mép cười, đáp lại:
- Tôi muốn một thuyền đầy nhiên liệu chứa vàng cùng tất cả những thứ giá trị từ lâu đài Hiroth. Tôi và con bé này sẽ dùng nó để rời khỏi đây. Khi cảm thấy đủ an toàn, tôi sẽ thả nó xuống một phao cứu hộ, các cô có thể đón nó sau! Nếu có sơ xuất gì tôi sẽ bắn nó!
- Hoặc tao có thể cắt đầu mày trước khi mày làm điều đó! - Flaming Robert, chồm lên từ phía sau, dí sát con dao vào cổ Sorence trong sự kinh ngạc của hắn.
Trong lúc Sorence còn đang đe dọa chúng tôi bằng tính mạng của Lily, Flaming đã bí mật lặn xuống biển từ phía đuôi thuyền và nổi lên ngay cạnh chiếc ca nô của hắn, chờ cơ hội tới tận lúc này để ra tay cứu lấy Lily. Sorence kinh hãi, run rẩy, buông rơi khẩu súng.
- Tôi g·iết hắn nhé, chỉ huy? – Flaming chiếu ánh mắt hằn học lên cổ Sorence.
- Không! – Tôi ra lệnh – Để hắn lại cho tôi!
Flaming dữ dằn, thụi cho Sorence một đấm rồi chờ khi tàu tôi áp sát ca nô, anh tống hắn lên cho tôi xử lý. Lily được tháo dây trói, hốt hoảng, bật khóc nhào tới, ôm trầm lấy tôi. Nhưng tôi không được phép khóc theo cô bé vào lúc này. Hôn lên trán Lily, tôi cho người đưa cô bé xuống khoang dưới, đây chưa phải lúc để Lily sẵn sàng cho những cảnh sắp tiếp diễn tới đây.
Hai người của tôi đá gục Sorence, khiến hắn phải quỳ xuống trước mặt tôi, mặt tòng tòng chảy đầy máu. Rên rỉ và thều thào, Sorence vẫn cố dặn ra một nụ cười khinh miệt:
- Cô không có gan g·iết tôi đâu, Annie! – Hắn nói – Tốt nhất để những người đó ra tay đi. Cô luôn như vậy, ngây thơ, nhút nhát và yếu đuối! Ha… thật lạ là một con bé như cô có thể tồn tại tới tận lúc này.
“Tạch!” Chốt an toàn của khẩu súng được mở trong sự ngạc nhiên của Sorence. Hắn ngước cặp mắt sưng húp nhìn tôi, người đang chĩa mũi súng lên đầu hắn.
- Tôi không còn là Annie Heraton ông từng biết đâu, Sorence! – Tôi nói – Nhưng tôi cũng không phải là kẻ g·iết người!
- Ha… lý do… luôn là những lý do – Sorence lắc đầu, nhổ toẹt nước miếng xuống sàn tàu – Cô vẫn luôn sợ hãi.
- Phải, tôi luôn sợ hãi sẽ không gặp được ông! – Tôi nhấn mạnh – Với tôi, ông từ lâu đã không còn là con người. Ông không xứng đáng là một con người. Chính ông đã đẩy tôi tới con đường trở thành “khắc tinh của quái vật”!
Khuôn mặt của Sorence chợt tái đi, đôi môi hắn lắp bắp, sự sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt:
- Và ông là một trong những con quái vật cần phải loại bỏ khỏi thế giới! – Tôi hét lên.
“Đoàng!” Tiếng súng rền vang một góc trời. Sorence đổ gục với viên đạn găm sâu trên trán. Con quái vật lớn nhất của quá khứ và hiện tại trong tôi đã bị tiêu diệt.
- Bây giờ chúng ta phải làm gì? - Flaming Robert hỏi.
- Tới eo biển Lappa – Tôi trả lời – Đến lúc phải đón Jenine rồi…