Chương 46: Tháp cổ Lappa
Eo biển Lappa, vài tiếng trước Ngày Định Mệnh.
Nước biển chùm lên, phủ kín tôi, bóp nghẹt tôi trong cái áp lực ngột ngạt. Con cá mập biến dị khổng lồ phóng cái tua nhớp nháp của nó cuốn lấy tôi, lôi tôi về phía những hàm răng sắc lạnh. Tôi vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi được nó. Quờ quạng bất cứ thứ gì có thể t·ấn c·ông, tôi vô tình rờ trúng túi kim tiêm chứa hóa chất Phenorylla, hoạt chất kiềm chế sự biến đổi của mình.
“Phập” – Các mũi tiêm liên tục được cắm lên cái tua rua của con quái vật. Chúng có lẽ chỉ như gãi ngứa cho con thủy quái khổng lồ, nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi phải làm tất cả, dù nó chẳng có chút hi vọng nào chăng nữa. Nhưng khi tôi tưởng số phận mình rồi sẽ kết thúc tại đây, lúc hàm răng con cá mập đã được mở rộng, thì đột nhiên, con vật khổng lồ rùng mình, quằn quại, hất văng tôi đi một lần nữa.
Trước khi làn nước sủi bọt che mờ đôi mắt, tôi có thể thấy tua rua của nó sưng lên, nổi phồng rồi nổ đánh đụp chỗ tôi cắm kim tiêm vào. Phải rồi! Phenorylla có thể kiềm chế virus trong tôi, nó ắt hẳn cũng có tác dụng nào đó với con quái vật đột biến kia. Nhào lên mặt nước hít lấy một hơi dài, tôi lặn xuống biển lần nữa, cố sức bơi vòng ra phía sau tầm mắt con quái vật trước khi nó lấy lại cảm giác sát thủ.
Cái tua rua bị vỡ của nó co lại, uốn éo rồi cuộn tròn trở vào, ngăn máu chảy ra. Con quái vật đã ổn định để sẵn sàng tiếp tục cho cuộc săn lùng. Tôi bám lấy cái vây cứng như thép trên lưng nó, rút một kim tiêm Phenorylla khác, tìm kiếm vùng thịt mềm để cắm vào. Và rồi thì mục tiêu cũng đã hiện ra, lúc mấy cái mang của con cá mập phập phồng hô hấp. Nhưng đột ngột, nó tăng tốc, bơi lại gần bờ khiến tôi không dám rời tay khỏi cái vây cứng. Một lúc sau, làn nước đỏ sục lên theo bọt khí, báo hiệu vài người xấu số nữa đã t·hiệt m·ạng, con cá mập mới dừng lại, dò tìm mục tiêu mới. Tôi ngoi lên mặt nước, hít sâu rồi tiếp tục lặn xuống, lần này là nhắm thẳng tới mấy cái khe đang mở ra, khép vào bên mang con thủy quái.
“Phụt!” – Tôi tiêm trọn một ống Phenorylla vào đó! Con cá mập lập tức phát hiện ra sự có mặt của tôi, nó quay ngoắt lại, nhìn tôi chằm chằm. Nhưng thủy quái chưa kịp phản ứng gì tiếp thì một tiếng “ọp” khác lớn đã vang lên, kèm theo máu đen úa ra từ bên mang trái của nó. Con quái vật lồng lộn vì đau đớn và khó thở, nó dùng một chiếc vòi khác, quất mạnh, đánh văng tôi vào bãi đá ngầm, trước khi bơi vụt trở lại biển sâu. Không thể chống lại lực đẩy, tôi trôi v·út đi trong làn nước, trước khi một tảng đá lớn làm nốt phần việc cuối cùng, đánh tôi ngất lịm…
***
- Kael! Kael! – Tiếng ai đó gọi tôi khi ánh mặt trời ấm áp đã chiếu một đường thẳng đứng từ trên đỉnh xuống.
Tôi đờ đẫn mở mắt vì nhận ra giọng nói của Theolard, cổ họng khát khô, toàn thân mất hết sức lực. Bên cạnh tôi, hơn mười xác c·hết của những người cùng thuyền đã được chất lại bên trên một đống củi lớn.
- Ống tiêm của anh đâu hết rồi? – Tiếng ai đó như Ivyl Wall nói to – Tại sao chỉ còn có hai tuýp thế này?
Rồi cô ấy cúi xuống, tiêm cho tôi một liều Phenorylla. Nhanh chóng, tôi cảm thấy sức mạnh đang trở lại với mình. Và chỉ vài phút sau, tôi đã có thể đứng dậy, hoạt động như bình thường. Dõi tầm mắt để thu thập tình hình, tôi nhận ra trên bãi biển chỉ còn mười bốn người sống sót. Nhưng thế cũng là quá nhiều nếu xét đến việc chúng tôi vừa phải đối mặt với con thủy quái hung tợn kia.
- Vừa rồi anh thật đáng sợ đấy, Kael! – Theolard chợt nói.
- Ý anh là gì? – Tôi ngạc nhiên – Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- Anh không nhớ chút gì sao? – Seeta, cô gái cùng thuyền, chen ngang – Anh đi lên từ biển, lừng lững với đôi mắt đỏ ngầu, suýt chút nữa thì g·iết hết chúng tôi. Nếu không phải Theolard cho anh một gậy vào gáy, thì lúc này chắc tôi cũng nằm trên giàn hỏa thiêu kia mất.
Tôi giật mình, nhìn chăm chăm vào những xác c·hết đã được chất lại để chuẩn bị hỏa táng:
- Họ không phải là do... - Tôi ngập ngừng.
Nhưng Ivyl Wall đã chen ngang, ngắt lời:
- Không! Đó là xác của những người bị thủy quái t·ấn c·ông, nó không ăn mà chỉ g·iết chóc họ, chúng tôi chỉ gom về được có từng đó. Anh chưa kịp làm hại ai thì đã b·ị đ·ánh ngất rồi. Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Những ống tiêm Phenorylla khác đâu?
Tôi thở dài, kể lại cho họ nghe về cuộc chiến nho nhỏ giữa tôi và con thủy quái dưới biển…
- Vậy xem ra những tác động mạnh sẽ kích thích sự biến đổi trong anh nhanh hơn! – Theolard nhận xét – Để đảm bảo thì vừa rồi Ivyl đã tiêm cho anh hai mũi Phenorylla, một ngay sau khi đánh ngất anh và một lúc anh vừa tỉnh lại.
- Thế có nghĩa là anh chỉ còn một mũi Phenorylla thôi đấy! – Ivyl Wall tiếp lời – Chúng ta không thể biết bao giờ anh sẽ bị biến đổi lần nữa, vì vậy cần phải nhanh chóng tìm ra Lilyrisrim. Dọc theo nơi này hơn một ngày đường là khu tự trị của Hiroth. Chúng ta cần xuất phát ngay trước khi anh phải sử dụng tới liều thuốc còn lại. Anh thấy mình đi được chứ?
Tôi thở dài, gật đầu…
Sau khi hỏa thiêu những người đồng hành xấu số, chúng tôi thu dọn hết mọi hành lý còn có thể sử dụng, nhắm hướng thành phố Ethar, lên đường. Mười bốn bán thây ma kéo nhau đi lang thang trên phố, có nghĩ thế nào tôi vẫn thấy chút gì đó thực sự mắc cười ở đây, nhất là khi họ cũng chẳng khác gì những người bình thường nếu xét về mặt tính cách.
Theolard, khác với vẻ bề ngoài lạnh lùng, gã là một kẻ nói nhiều đến đáng sợ. Chỉ mới đi được vài dặm, tôi đã được gã kể cho đủ thứ chuyện trên trời dưới đất và không ít mối quan hệ lằng nhằng trong chính những bán thây ma xung quanh. Nhưng tuyệt nhiên, mỗi khi tôi có ý hỏi sâu về những vấn đề liên quan đến các tổ chức bán thây ma, gã lại tìm cách lảng đi chuyện khác. Tôi không trách gã, có những bí mật gã không thể nói cho tôi và đó là điều bình thường trong cái xã hội đầy hỗn loạn này.
Trái lại, Ivyl Wall, cô nàng có tính cách lạnh lùng nhưng sở hữu trái tim nhân hậu. Ngoài mặt luôn rất dễ buông lời cáu gắt, nhưng người chăm lo cho đồng đội nhất cũng chính là cô ấy. Ivyl sẽ không để cho bất cứ ai khuỵu ngã trên đường. Thậm chí, lịch dùng thuốc tiết chế của từng người cô cũng đều nắm rõ như thể đó là sức khỏe của chính mình.
Seeta, nàng thơ nhí nhảnh, linh hồn của những câu chuyện cười khiến đám bán thây ma chúng tôi bớt nhiều tẻ nhạt suốt quãng đường dài. Nhưng đừng nghĩ đó làm dễ dãi mà trêu chọc cô nàng, bạn sẽ chẳng thể biết tại sao mình c·hết đâu. Cô ấy chính là sát thủ đáng sợ nhất trong số chúng tôi…
Cứ di chuyển với những câu chuyện phiếm khiến thời gian trôi đi khá nhanh. Chẳng mấy chốc, mặt trời cũng bắt đầu buồn ngủ. Nhưng khi những tia nắng cuối cùng còn chưa dứt và đám thây ma bên các vệ đường vẫn chưa lấy lại tinh thần g·iết chóc, hai người được cử đi trinh sát đã trở lại với thông tin về một đoàn xe đang hướng tới chỗ chúng tôi.
- Họ không thể biết sự có mặt của chúng ta! – Seeta nhận xét – Chắc chắn họ tới đây vì việc khác.
- Nơi đây ngoài khu định cư của Hiroth, còn có nơi tập trung đông người sống nào khác không? – Tôi hỏi vì chợt nảy ra một ý.
- Theo như tình báo cho biết thì không! – Theolard đáp.
- Vậy rất có thể đoàn xe đó là người của khu định cư! – Tôi nói tiếp – Chúng ta có thể đóng giả làm những người mắc kẹt g·ặp n·ạn, lợi dụng họ để dễ dàng vào trong đó hơn. Nhưng tôi muốn chắc chắn là không ai ở đây… không thể kiểm soát…
- Chúng tôi không ăn thịt người! – Ivyl Wall nhấn mạnh – Trừ khi đói đến đánh mất lý trí.
- Vậy thì tốt! – Tôi nói – Nhưng không thể cứ thế mà đường đột nhảy ra chặn đường xe họ, mười mấy người thế này cùng xuất hiện một lúc dễ khiến người ta tưởng là ăn c·ướp hơn xin giúp đỡ.
- Chúng ta có thể để vài người lại đây chờ họ! – Theolard góp ý – Số còn lại hãy kiếm một nơi trú tạm. Vì chắc đêm nay họ cũng sẽ không thể di chuyển để tránh bọn xác sống chú ý.
- Trinh sát có báo lại rằng phía nam nơi này có một ngọn tháp cổ, có vẻ bỏ hoang và cũng là tòa nhà duy nhất giữa trốn hoang vu này, mọi người thấy chúng ta có thể tới đó không? – Seeta nói.
Chúng tôi vốn dĩ không có sự lựa chọn khác, đành để hai người nhanh nhẹn ở lại con đường, chờ đợi đoàn xe, mười người còn lại kéo nhau tiến về tòa tháp cổ…
Đó là một tòa tháp thực sự lớn, nằm sát bên vực núi dẫn thẳng xuống bờ sóng thét gào. Cái vẻ u tịch, ảm đạm, nồng nồng mùi rêu mốc khiến tôi không khỏi cảm thấy rợn gáy, nhất là khi trời đã bắt đầu trở lên nhập nhoạng. Giữa cái trốn hoang vu này mọc lên nơi trốn duy nhất, rất có thể, để tránh ánh nắng gay gắt, bọn thây ma sẽ chọn nơi đây làm chỗ trú ngụ. Và nếu như vậy thì không khéo chúng tôi đang đâm vào cái ổ đầy xác sống mất. Nhưng liều một chút còn hơn nằm trỏng treo giữa bên ngoài trời thế này. Không có lấy một chỗ phòng thủ, bất cứ thây ma nào cũng có cơ hội t·ấn c·ông vào lúc chúng tôi mệt mỏi nhất.
Ai nấy đều lên đạn sẵn sàng, cẩn thận bước vào bên trong sau khi đã cắt cử ba người ở lại trấn giữ lối ra duy nhất. Tôi trong tốp dẫn đầu, đi ngay sau Theolard và một người khác. Ngọn đèn pin leo lắt, sáng yếu ớt hắt ra không đủ rõ tầm nhìn cuối cùng cũng chỉ cho chúng tôi một cầu thang dẫn lên trên tầng. Theolard gật đầu và người kia đi lên trước nhất.
“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, xé tan bầu không khí nồng nặc mùi h·ôi t·hối. Người vừa lên đầu tiên ngã lộn xuống khỏi cầu thang, ngực toét ra bởi phát đạn súng săn, c·hết ngắt.
- Khỉ thật! – Theolard kêu lên – Chúng tôi là người! Không phải thây ma!
Nhưng bỏ mặc sự giải thích của Theolard, một mũi súng chĩa xuống từ trên cầu thang, hướng về phía chúng tôi.
“Đoàng!” Lần này đến lượt tôi cứu nguy cho Theolard khi gã còn đang mải mê kêu gào giải thích. Một cuộc đấu súng nhanh chóng nổ ra bên trong tòa tháp. Và cho tới khi chúng tôi xộc lên được tầng trên, hạ sát những kẻ cứng đầu còn lại vẫn cố bám trụ, Ivyl Wall đã không thể tin nổi vào mắt mình, kêu lên:
- Chúng… chúng là thây ma mà!
Tụ tập bảy cái xác của những kẻ trong tòa tháp lại, chúng tôi nhận ra bọn chúng hoàn toàn không phải là người. Những khuôn mặt biến dạng, thân thể quái dị chỉ có thể thấy ở bọn thây ma. Nhưng thây ma thì đâu có biết s·ử d·ụng s·úng!
“Rầm!” Đột nhiên, một tiếng thép rên lên từ phía tầng trên cùng của tòa tháp làm tất cả chúng tôi giật mình, chú ý.
- Có phải mọi người đấy không? Cứu tôi với! – Ai đó trên tầng tháp mái kêu lên.
Tôi và Seeta vội vã leo lên, phá vỡ ổ khóa để mở ra một khung cảnh kh·iếp đảm không thể tưởng tượng. Một tá các xác người nằm chồng chất lên nhau, đa phần đều đang phân hủy và ruồi bọ bâu đầy quanh các vùng thịt bị cắt. Nhưng ở đó vẫn có một người đàn ông còn sống, mệt mỏi, yếu ớt với hai hốc mắt trống rỗng. Người đó nói như sắp bật khóc khi tôi khoác lấy tay anh ta, đỡ xuống dưới tầng:
- Tôi đã nghe thấy tiếng súng! Tôi biết là mọi người sẽ tìm thấy tôi mà!
Rồi vội vã, chẳng để tôi kịp giải thích, anh ta kích động, nói lớn:
- Nói… nói với chị Annie ngay rằng Hiroth không phải là người! Lão ta là thây ma! Lão đang nuôi một đội quân thây ma! Chúng đã ăn thịt người và biến nơi giam tôi thành tủ lạnh chứa thịt sống. Chính chúng đã móc mắt tôi, chính chúng…
- Được rồi, được rồi! – Seeta vỗ nhẹ vào lưng người lạ mặt, an ủi – Anh an toàn rồi! Hãy bình tĩnh lại đã.
Mất một lúc sau khi ngồi bên đống lửa trại ấm áp, ngốn hết suất ăn của tận ba người, tu trọn hai bịch nước lớn, anh ta mới bớt được đi sự kích động:
- Chúng coi tôi như thú vật, nhốt cùng với những xác người chúng đang ăn dở khác! – Anh ta nói – Các anh không biết tôi sung sướng thế nào khi nghe thấy tiếng súng lúc nãy đâu!
Nhận thấy đến lúc phải nói sự thật với anh ta, tôi chủ động lên tiếng:
- Rất tiếc, nhưng chúng tôi không phải là bạn anh! Có điều anh hãy an tâm rằng chúng tôi không hề có ý hãm hại anh đâu.
- Cái gì? – Người lạ mặt ngạc nhiên – Vậy… vậy các anh là ai?
- Chúng tôi cũng là những người b·ị n·ạn như anh! – Ivyl đáp – Chúng tôi tới từ Iberian, vì nghe nói Palusian không có thây ma cho nên mới cùng nhau tới đây – Cô nàng đang bịa ra một câu chuyện – Nhưng có vẻ nơi này còn nguy hiểm hơn cả nơi chúng tôi rời đi.
- Ồ, thì ra vậy… - Người lạ mặt gật đầu – Dẫu sao cũng rất cám ơn các bạn đã cứu tôi thoát ra khỏi cái địa ngục đó. À quên, tôi tên là Radian! Là một trong những thành viên của đội giải cứu thuộc khu tái định cư ngoại thành Ethar.
Đám bán thây ma chúng tôi lập tức nhìn nhau. Thật không thể ngờ vừa mới đến đây thôi, chúng tôi đã được tiếp xúc với một nhân vật từ trong khu tự trị mình định tới.
- Lúc nãy anh đã nói gì đó về việc ai đấy là… thây ma! – Seeta bắt đầu thăm dò – Thế là sao?
Radian buông mẩu bánh mì, thở dài:
- Thật tiếc khi phải nói cho các bạn, ân nhân của tôi, biết điều đáng thất vọng này! – Anh ta đáp – Nhưng khắp trốn Palusian này, nơi an toàn nhất trước đây chỉ có thể là khu định cư Hiroth, nằm ở ngoại thành Ethar. Nhưng gần đây có một số sự kiện đặc biệt khiến Annie, chỉ huy đội giải cứu của chúng tôi nghi ngờ người lãnh đạo khu định cư. Tôi được chị ấy cử đi theo dõi một trong những kẻ tay chân của ông ấy. Nhưng đen đủi thay, cuộc thám thính thất bại, tôi bị phát giác và bị giam dữ ở đây. Nhưng trước đó, tôi đã tìm ra được bí mật động trời về việc ngài Hiroth và nhiều kẻ khác là… là… thây ma!
- Ý anh là bán thây ma à? – Theolard ngạc nhiên, cho rằng Radian vì hoảng loạn nên nói nhầm.
- Không! – Radian đáp lại – Tôi biết mình đang nói gì! Ông ấy là một thây ma! Thây ma tiến hóa bậc cao!
- Ôi, chúa ơi! – Seeta kêu lên.
“Uỳnh!” Đột nhiên, phía bên ngoài tòa tháp, một t·iếng n·ổ lớn vang lên, thu hút đám người chúng tôi đổ xô ra các cửa sổ. Ở đó, hai chiếc xe tải b·ốc c·háy, nằm đổ kềnh bên cạnh hai người được chúng tôi cắt cử lúc chiều cùng vài kẻ đang tháo chạy tán loạn, x·ả s·úng tới tấp vào một nhóm những kẻ khác đang đuổi g·iết phía sau. Dẫn đầu nhóm truy đuổi là một gã to lớn với đôi chân bự chảng, khuôn mặt vô hồn, không mũi, hai con mắt dẹt, to gấp ba lần bình thường.
- Giết hết bọn chúng! Không để cho ai sống sót! – Gã rú lên man dại…