Chương 25: “Thiên thần bóng tối”
“Điều kiện để lịch sử phát triển và được ghi nhận không phải là những chuỗi thời gian êm đềm lẳng lặng trôi qua mà là những phút giây thoái trào hoặc bùng nổ mạnh mẽ. Điều kiện để một giống loài có thể tiến lên và trở thành điểm nhấn cho cả chuỗi sinh tồn của chúng cũng không thể chỉ là quãng thời gian tồn tại ngắn ngủi mà phải là sự tiến hóa. Trong những sự tiến hóa ấy, có cái kéo dài và bền bỉ suốt hàng ngàn, hàng triệu năm... Nhưng đôi lúc, nó lại bị phá vỡ bởi thứ mà chúng ta gọi là đột biến. Và thây ma, chúng là những sinh vật không ngừng khát khao cho sự đột biến nhiều nhất...”
Bệnh viện trong khu tái định cư Hiroth, ngoại ô Ethar, năm tháng kể từ sau khi bị cắn.
- Không!!! – Tôi hét lên, bật dậy, run rẩy và co mình vào trong cái ôm vội vã, siết chặt của Brian.
Cơn ác mộng tồi tệ về c·ái c·hết của Kael suốt mấy ngày này cứ lặp đi lặp lại theo những trận sốt dai dẳng mà như Brian nói đó là báo hiệu cho việc chỗ độc tố sót lại trong cơ thể tôi đã được bài trừ. Cuối cùng, thuốc giải đã có tác dụng, huyết thanh của Lily đã chính thức tìm ra cách giải mã. Khỏi phải nói cũng có thể biết Brian cùng các đồng sự của mình đã sung sướng phát điên lên thế nào khi họ là những người đầu tiên tìm ra được khám phá lịch sử ấy...
Từ lúc được tin tôi thoát khỏi việc biến đổi đến giờ, hàng đoàn lũ lượt những người trong khu định cư liên tục kéo đến thăm hỏi, dò xét. Họ coi tôi như một nhân chứng sống, một vật mẫu của sự thành công vang dội, một bước ngoặt trong hành trình chống lại c·ái c·hết gieo rắc bởi đám thây ma. Bộ phận nghiên cứu do Brian đứng đầu được mở rộng đáng kể sau việc này. Ngài Hiroth đã vui vẻ nhượng lại tới nửa lâu đài và cả thư viện khổng lồ của ông cho Brian để thực hiện nhân bản và chiết suất hàng loạt huyết thanh có thành phần giống như trong huyết thanh của Lily. Bản thân cô bé cũng đã có được một sự coi trọng đặc biệt cao hơn. Trong những lần tập tễnh được cô bé và Brian đưa ra bên ngoài hít thở khí trời, tôi có thể dễ dàng cảm nhận không khí tôn sùng đang bao bọc Lily. Người ta đang coi cô bé như một kiểu niềm tin, một vị nữ chúa của thứ tôn giáo mang tên sự sống. Nhưng Lily thì chẳng thay đổi, vẫn cái nét hồn nhiên vô tư pha lẫn chút tư lự, già dặn hơn tuổi của một đứa trẻ mới lớn.
Sáu tháng kể từ khi tôi bị v·ết t·hương quái ác do con thây ma tạo nên, cũng là từng ấy thời gian tôi đã bỏ phí ở trên giường bệnh và phòng thí nghiệm. Mái tóc hung đỏ đẹp đẽ mà tôi ưa thích đã bị cắt bỏ khi nhóm bác sĩ của Brian phải thực hiện phẫu thuật từ vùng cổ lan xuống tận phía sau đầu. Đến giờ nó mới chỉ mọc lại đến lưng chừng gáy, nhẹ nhàng nhưng luôn cảm giác thiếu sót thứ gì đó. Nhưng những điều ấy cũng không quan trọng bằng những cảm nhận mạnh mẽ gần đây của tôi liên tục xuất hiện trong cơn mê sảng. Những giấc mơ luôn ập đến thật bất ngờ và chỉ lặp đi lặp lại cái hình ảnh Kael đang bị một thứ gì đó tóm lấy, lôi vụt xuống khoảng không đen ngòm, chĩa lên đầy những đốm sáng nhọn hoắt. Tôi giật mình thổn thức ngay cả trong đêm yên tĩnh. May mắn thay, Brian đã luôn ở đó để an ủi, động viên mỗi khi tôi cần nhất. Anh đã rất tốt với tôi sau suốt những sự kiện xảy ra...
Một tuần sau thì tôi cũng được xuất viện. Cảm giác của không gian tự do và thoáng đãng nhanh chóng ập đến trong sự háo hức đến khó tả của một người suốt bấy lâu thôi còn bị kè kè canh giữ bên giường bệnh. Cheryl, Lucas, Andy, Hans, Lemon, Ling, Jenine, Christian, Radian, Hyerin... và hơn hơn hai mươi thành viên mới đã gia nhập “nhóm giải cứu” khi tôi còn đang điều trị đều có mặt trong ngày hôm đó. Họ lôi tôi vào một quán bar bên ngoài lâu đài, nơi trước kia ở đó, tôi đã có buổi tuyển quân đầu tiên, để tổ chức một bữa liên hoan chào mừng ngày trở lại. Chủ quán vui vẻ thông báo rằng bữa tiệc này ông sẽ miễn phí hoàn toàn bộ vì đứa con trai yêu quý của ông chính là một trong số những người chúng tôi đã cứu sống trở về từ thành phố Ethar. Giờ đây, cậu ta cũng là một người trong số những thành viên của đội giải cứu.
Kể từ tháng ba, khi tôi dù vẫn còn mệt mỏi và đau đớn bởi độc tố của thây ma nhưng có thể coi là tinh thần đã trở lại tỉnh táo thì những công việc thiết lập kế hoạch, chỉ đạo hướng đi của đội mỗi ngày Cheryl đều đem đến. Bằng những cố gắng và tấm lòng chân thành của mình, đội đã giải cứu được hơn một trăm bốn mươi người ở xung quanh khu tái định cư Hiroth chỉ sau vài tháng hoạt động. Đó cũng là lý do để bên cạnh nhóm nghiên cứu của Brian, đội chúng tôi cũng được nhóm dân cư ở đây vô cùng tín nhiệm...
Nhưng cuộc vui cũng chỉ kéo dài đến mười một giờ tối khi mọi người đều nhận ra sự e dè của chủ quán và những vị khách xung quanh. Vì như Jenine kể lại, gần đây trong khu định cư này đang phát sinh một lời đồn thổi kì quái về sự “đột biến” lạ lùng của các thây ma. Có người kể rằng họ đã thấy một vài kẻ trong số chúng có khả năng tàng hình với những tua rua đáng sợ. Số khác lại nói đó là những quái vật khổng lồ với bốn chân cứng rắn hơn thép. Nhưng li kì nhất vẫn là những câu chuyện về “thiên thần bóng tối” loại thây ma có tới bốn cánh đầy lông đen kịt, to bản trên lưng. Jenine kể rằng, hắn có thể bay được trong màn đêm, hắn mạnh hơn nhiều so với “quái vật” và thậm chí còn thông minh không kém gì những người còn sống. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không phải những vụ m·ất t·ích bí ẩn trong khu định cư gần đây vẫn liên tục diễn ra dù lực lượng phòng vệ và tuần tra đã tăng lên gấp bốn! Lời đồn thổi càng được những người dân tin tưởng hơn, họ phải tự phòng vệ cho mình trước khi chờ đợi sự giúp đỡ từ người khác. Không còn ai muốn ra đường sau quá nửa đêm cả, mọi hàng quán đều đóng cửa sớm sau chín, mười giờ. Như chúng tôi đây đã là nể nang lắm, chủ quán mới không buông lời đuổi khéo. Nhưng trước thái độ lo lắng đang phá hỏng cuộc vui đoàn tụ này, tôi cũng không còn muốn ở lại thêm nữa. Đành đứng dậy cám ơn và nói lời tạm biệt với mọi người, chúng tôi chia tay nhau lúc mười một giờ mười tám.
Vốn định sẽ trở về căn phòng trọ cũ của mình gần lâu đài, nhưng sau mấy tháng nằm viện, lượng người chúng tôi cứu về mỗi lúc lại một tăng, nên các phòng trống đã gần như kín hết. Căn phòng cũ của tôi cũng hiện cũng đang có người ở. Không muốn làm khó chủ nhà và thật chẳng hay gì nếu phải làm phiền tới những người khác, nhất là vào cái giờ thế này, tôi đành quyết định sẽ ra ở tạm khu nhà dành cho những người đang chờ kiểm duyệt virus ở vòng ngoài cùng của khu định cư.
Đã thật lâu không có cảm giác được đi một mình thế này, tôi bỗng cảm thấy thật yếu ớt và rờn rợn trước dù chỉ một cơn gió thổi qua đột ngột. Nhưng cũng rất lâu tôi không được thấy bầu trời đêm trong lành, cao v·út đến thế. Cánh đồng lúa mì ngập lên một ánh sáng huyền ảo từ đám đom đóm lập lòe tụ tập trải trên các dải bông như tấm màn lớn phủ lên mặt đất, phản chiếu các vì sao rực rỡ bên trên. Chúng đương thích thú hòa vào bài ca bất tận của sự chuyển động trời đất. Thở dài, tôi bỗng tư lự vào cái cõi suy nghĩ của chính mình mà vẩn vơ chẳng buồn tiến bước... Nhưng bất chợt một tiếng hét dài làm tôi giật mình ngoái vội về phía căn nhà ở khu kiểm duyệt khách khứa. Có thứ gì đó không ổn đang diễn ra!
“Đoàng đoàng đoàng...” – Một loạt tiếng súng cùng rền vang rộn khắp cánh đồng.
Quên bẵng cả việc trong tay không có lấy một thứ v·ũ k·hí, tôi chạy vội về phía nhà kiểm duyệt. Nhưng khi gần đến nơi, thì từ đằng sau chiếc bình inox lớn đựng nước, một bóng đen bay vụt lên không trung, xòe bốn tán cánh rộng, chấp chới chiếu những tia nhìn đảo khắp xung quanh. Bất giác, tôi đứng thẫn thờ trong sự ngạc nhiên tột độ. “Thiên thần bóng tối” – phải chăng, đó chính là thứ mắt tôi đang được thấy.
- ...Đẹp... quá! – Tôi buột miệng thốt lên.
Dưới ánh trăng sáng soi rọi không gian, tôi tiến những bước một cách vô thức về phía căn nhà, không hề rời mắt khỏi cái sinh vật đang bay lơ lửng phía trên đầu mình. Đó không hoàn toàn là một thây ma theo đúng nghĩa. Mắt hắn không trắng dã với con ngươi teo lại, nhỏ chỉ bằng hạt đậu đen như những xác sống khác mà lại rực rỡ những sợi lan tỏa đen tuyền, cuộn quanh một vầng xanh dương hấp dẫn. Và đôi mắt ấy được nằm trên một khuôn mặt với cơ địa rất đẹp, rất hoàn hảo. Chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi, tò mò, dò xét nhưng ngạc nhiên thay chẳng hề lộ một chút sát cơ đáng sợ... Cả cơ thể của “thiên thần bóng đêm” toát lên một màu trắng sáng rực rỡ, duy chỉ có hai đôi cánh, một cặp lớn phía trên và một cặp nhỏ phía dưới phần lưng trần, là mang một màu đen xám xịt. Mái tóc hắn đen nhánh, dài ngang lưng, xõa ra bay tung trong gió. Cặp lông mày đậm, dài của hắn hơi nghểnh lên, vừa cuốn hút, vừa tàn bạo, toát ra mạnh mẽ một vẻ sang trọng, quý phái. Phần cơ thể không cánh của hắn trông hoàn toàn bình thường, trừ đôi tay với các ngón đã chuyển màu xanh đậm, xỉa đầy những sợi tua rua bọc cuốn... Rồi hắn chợt mỉm cười bằng đôi môi mang hình trái tim vô cùng đẹp, vô cùng quyến rũ của mình, cười lạ lùng trong cái nháy mắt tinh quái trước khi vỗ cánh, bay vụt đi vào màn đêm xa vắng...
Tôi choáng váng và đờ đẫn, đứng thất thần trên đôi chân c·hết lặng. Cánh tay chẳng biết đã tự đưa lên từ lúc nào, chỏ theo hướng hắn bay đi như chỉ chực vẫy gọi. Chỉ cần ánh sáng kia rõ thêm một ít thôi hay chỉ cần tôi ở gần hơn chút nữa thì phần cuối cùng còn thiếu - cái mũi - trên khuôn mặt toàn mỹ ấy đã có thể hiện ra rõ nét. Tôi đã có thể chắc chắn, không hoang mang xen lẫn lo lắng như bây giờ, tôi đã có thể biết liệu hắn có phải... có phải... là...
- Annie! – Ai đó chạy xộc ra ngoài với khẩu súng máy, gọi giật tôi lại.
- Radian? – Tôi giật mình đáp trả.
- Chị không sao chứ? – Cậu ta lo lắng hỏi.
- Tôi không sao... – Rồi sực nhớ ra hoàn cảnh hiện tại, tôi vội hỏi – Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Radian buông thõng khẩu súng xuống, thở hắt ra những tiếng than uể oải, đáp:
- Sau bữa tiệc, Cheryl chợt nhớ ra là chưa đưa chị đi nhận phòng mới. Cô ấy biết là thế nào chị cũng khó tìm được phòng trọ vào giờ này nên đã nghĩ ngay tới việc chị sẽ ra ngoài đây. Bọn tôi hơi lo cho chị vì dạo này... hmm... mọi thứ có vẻ bất ổn hơn nhiều so với lúc trước nên đã phi xe ra đón. Chẳng ngờ chị lại không đi theo đường xe mà chọn lối cánh đồng, thế nên chúng tôi mới ra trước. Ai dè vừa đến nơi thì...
- Thì sao? – Tôi hỏi tiếp khi thấy Radian có vẻ ngập ngừng.
- Thì chỉ phát hiện ra một đống xác c·hết... – Radian nói tiếp – Rồi thì phía thùng nước có tiếng hét lớn nên chúng tôi đã chạy vội ra đó và giáp mặt ngay với một thây ma. Chúa ơi! Chị không tin nổi đâu, hắn đúng là “thiên thần bóng đêm” như trong những lời đồn thổi. Hắn g·iết tất cả những người ở đó mà lại không ăn thịt họ. Tôi hoảng quá nên đã xả cả băng đạn vào hắn, thế mà cũng chẳng thấm tháp gì, hắn quặp đôi cánh lại như một chiếc áo giáp, nó cứng như kim cương ấy. Tôi đã nghĩ là thôi c·hết rồi thì hắn lại chợt bay lên, bỏ đi chẳng làm gì mình cả... thật kỳ lạ...
- Anh nhìn rõ mặt hắn chứ? – Tôi nói.
- Thì lúc ấy bọn tôi cũng vội quá, nên chỉ kịp thấy thoáng qua là bắn liền... – Radian đáp.
- Nhưng vẫn kịp thấy là hắn không giống bọn thây ma cho lắm! – Jenine đến từ phía sau Radian tự bao giờ, góp lời – Và rất là... quyến rũ, hihi...
- Không quyến rũ cho lắm khi chứng kiến lúc hắn xé người ta làm hai mảnh nhỉ? – Radian châm chọc.
Jenine quắc mắt nhìn Radian, muốn nói lại gì đó nhưng có lẽ cô bé đã nhận ra đây chẳng phải lúc hay ho gì để đùa cợt nên lại thôi. Tôi đón lấy khẩu súng lục mà Jenine đưa cho rồi chạy vội vào trong căn nhà. Cần phải kiểm tra xem “thiên thần bóng tối” đang định làm cái gì ở đây. Và ngay khi vào đến bên trong, tôi suýt phát ói khi chứng kiến những cái xác la liệt, hầu hết cơ thể đã bị xé toạc làm nhiều phần, nằm vương vãi khắp nơi.
- Hắn g·iết người chỉ để tiêu khiển sao... – Jenine bình luận.
- Radian! - Tôi gọi – Anh hãy thu thập mẫu máu của những người này gửi đến phòng thí nghiệm của bác sĩ Brian. Còn Jenine, em hãy gọi ngay cho nhóm cảnh binh đến bảo vệ phòng tuyến số ba thế chỗ những người bị g·iết. Trong lúc đó chị sẽ ở đây canh gác. Chúng ta không thể để bọn thây ma lọt vào nơi này được.
- Thế quá nguy hiểm chị Annie! – Jenine vội nói – Nhỡ... “thiên thần bóng đêm” quay lại... hoặc quái vật...
- Phải đấy, chị Annie! – Radian đồng tình – Hay chị để tôi ở lại đi, chị đem những mẫu máu về thay tôi cùng được. Để nơi này cho tôi canh gác cho.
- Không được! – Tôi cương quyết – Đây là mệnh lệnh. Tôi dám chắc là “thiên thần bóng đêm” sẽ không quay trở lại đâu... Còn “quái vật”... – tôi chợt bật cười - ... tôi có “truyền thống” không c·hết vào tay nó được từ lâu rồi. Hai người cứ đi đi, ở đây tôi có thể lo được.
- Thôi được rồi... nhưng chị phải cẩn thận đấy – Radian nói.
Một lúc sau, hai người họ cũng leo lên chiếc xe zip, chạy thẳng về phòng tuyến số hai. Tôi cũng chỉ phải ở lại chưa đầy nửa tiếng thì hàng đoàn xe dài chở những cảnh binh mang đầy súng ống đã ập đến bao kín khu cổng và nhà kiểm duyệt khách mới.
Sáng hôm sau, cái tin tức về “thiên thần bóng đêm” nhanh chóng lan rộng khắp khu tái định cư Hiroth. Mọi người đổ xô ra đường, chen lấn, xô đẩy... cốt cũng chỉ mong được nắm rõ hơn tin tức về loại thây ma này từ “nhóm giải cứu” chúng tôi. Một sự hoang mang, sợ hãi đã len lỏi đến từng ngóc ngách. Nó càng được khẳng định mạnh mẽ hơn khi những cái túi chở xác c·hết được chuyển về đã nhuốm đỏ bởi máu, thấm xuống, chảy tong tong trên đường...
Nhưng tất cả những thứ đó không thể nào gây ngạc nhiên bằng sự kiện trưa hôm đó, khi những mẫu máu Radian đem về đã được xét nghiệm hoàn tất, Brian mời tôi đến phòng làm việc của anh và đưa tôi hơn mười bản thông tin kết quả.
- Tất cả đều đã nhiễm virus thây ma rất nặng! – Brian nói – Có nghĩa là nếu cái tên thây ma biết bay đó không g·iết họ thì sớm muộn họ cũng sẽ trở thành xác sống trước khi huyết thanh cứu chữa của chúng ta có tác dụng.
- Điều đó lý giải cho việc tại sao “thiên thần bóng đêm” không ăn thịt họ... – Tôi chợt hiểu ra.
- Không! – Brian cắt lời – Điều lạ lùng là hắn g·iết họ khi họ đã chuyển hóa hoàn toàn thành thây ma. Kết quả cho thấy họ c·hết chỉ vài phút sau khi quá trình chuyển hóa hoàn tất...