Chương 24: Bóng ma trong thành phố
Phải tin vào câu chuyện những thây ma đang lượn lờ khắp các con phố trong một ngày nắng đẹp thế này là điều ít ai muốn nghĩ đến. Nhưng khi tận mắt đã chứng kiến rồi thì hoặc là cứ đứng im đó thôi mà chờ đợi c·ái c·hết, hoặc là phải hành động, dù theo bản năng hay theo ý thức để tìm kiếm cho ra con đường sự sống...
Tôi đã mất cả một ngày trời lang thang lục lọi, dò xét vu vơ mọi nơi cái kí ức mỏng manh, chắp vá của tôi dẫn lối, nhưng rốt cục cũng chẳng có gì đáng kể, ngoại trừ một vài lần bước chân cứ đưa đà tới gần một miệng cống đã bật nắp trong con hẻm nhỏ gần khu trung tâm. Nhưng khi ngó xuống cái lỗ sâu hoắm, đen ngòm ấy, tôi lại chẳng đủ dũng khí mà chui xuống dò thám. Có lẽ là chẳng đáng để liều mạng mình như vậy chỉ vì chút lấn cấn mơ hồ của bản thân.
Sự thận trọng đôi khi đến quá mức ấy đã khiến trời chuyển tối nhanh hơn là tôi tưởng. Chỉ đến khi chui ra khỏi một tòa nhà đổ nát với cái radio hỏng mà Ogris vừa lục lọi ra được thì tôi mới chợt nhận ra bóng chiều đã đổ rất đậm lên khắp thành phố. Chạy gần như đứt hơi suốt cả mấy dặm, tôi mới tìm được một tòa nhà có vẻ an toàn cho mình để qua đêm. Đó là một trường học tư cũ kĩ, nhưng những cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn và khá chắc chắn. Tôi đồ rằng suốt thời gian qua, bọn thây ma cũng khó có thể tìm cách lọt vào được bên trong khi chiếc khóa sắt vẫn yên vị nằm quay ra ngoài, bền bỉ trước mọi gió mưa.
“Đoàng!” Ogris gào lên mấy tiếng khi tôi dùng khẩu súng săn bắn vỡ ổ khóa. Nó luôn ghét thứ tiếng động ồn ĩ, chói tai mà súng đạn đem lại. Và khi cánh cửa của trường học được tôi mở ra thì đột nhiên, Ogris lại im bặt, rồi nó bắt đầu run lên, rên gừ gừ mấy tiếng cảnh báo về thứ gì đó bên trong tòa nhà. Tôi có lẽ đã nghe theo sự cảnh báo của nó ngay cả khi không chắc về thái độ kì lạ này của Ogris, nhưng tiếng súng của tôi đã làm bầy thây ma chú ý. Tôi liếc nhanh về mọi phía và rùng mình khi nhận thấy nơi đây có quá nhiều thây ma so với tôi dự kiến. Từ các hốc, các ngách và mọi con phố, “đám đông” mù dở ồn ã đổ về ngập kín cả con đường, bao vây chặt lấy mọi đường thoát khác của tôi. Lẽ ra tôi phải dùng con dao rựa để chặt ổ khóa, nhưng sự tự tin đến ngu ngốc trước phán đoán và nhận định của mình đã khiến tôi giờ đây phải lâm vào một tình huống thực sự nguy hiểm.
Chờ cho một lúc và không thấy có bất cứ dấu hiệu nào là sẽ có thây ma từ trong trường học đổ ra theo tiếng súng, tôi cũng dần lấy lại sự yên tâm rằng nơi này đã an toàn dù Ogris vẫn không ngừng gầm gè vì thứ gì đó. Có lẽ nó chỉ bị dị ứng bởi yếm khí tỏa từ tòa nhà suốt bao lâu luôn đóng cửa kín mít.
Bằng một động tác như nửa thúc, nửa đẩy, tôi lùa vội con Ogris vào trong tòa nhà. Suýt chút nữa tôi đã bị nó cắn nếu không nhanh tay rụt về, sau khi đánh hơi mạnh vào mông nó. Ogris đang thực sự bực bội. Nhưng chẳng thể quan tâm nhiều đến tính tình nó lúc này vì bầy thây ma cũng gần kéo đến, tôi vội vã chốt chặt cánh cửa lại từ bên trong và lôi khỏi một lớp học gần đó kha khá những bàn, ghế... để tạo thành một lớp che chắn, giữ cửa yên vị. Giờ thì đã có thể tạm yên tâm rồi!
Vác khẩu súng săn đã nạp lại đầy đạn kề kề trên tay, tôi dạo quanh một vòng trước khi trời chuyển tối hẳn để có thể biết rõ thêm về nơi này... Tòa nhà khá rộng với rất nhiều phòng ốc và các hành lang thì đâm ra tua tủa bất cứ khi nào có cơ hội. Thật may là ít nhất chúng cũng xây thành hàng lối nên tôi có thể nhanh chóng nắm bắt nơi này. Sau căn phòng đón khách bí bách mà tôi vừa vào là cả một hệ thống lớn gồm bốn tòa nhà năm tầng quây lại, khép kín tạo thành một khối hộp với lỗ hổng chính giữa là khuôn viên, giờ đã mọc lên chi chít những cây cỏ, rêu mốc rậm rạp, che kín tầm nhìn sang phía đối diện. Cái chuông trường đã rụng ốc, nằm lắc lư theo gió, lơ lửng trên không trung, vẫn còn bị neo lại bởi sợi dây điện tróc sờn ngay trên đầu hành hang lớn từ phòng khách dẫn ra...
Cầu thang máy không thể hoạt động, tôi đành cuốc bộ mà leo lên suốt năm tầng của tòa nhà, mỗi tầng đều đi dò xét và ngó nghiêng hết tất cả các phòng học, phòng ăn, phòng thí nghiệm và cả nhà vệ sinh nữa, cốt chỉ để đảm bảo rằng sự bất thường của Ogris mới vừa đây thôi chỉ là do yếm khí trong phòng khách tỏa ra đột ngột. Và cho tới khi tất cả nhìn còn chìm trong một màu tối đen, tôi cũng đã hoàn thành xong công việc thám thính. Không một bóng thây ma, cũng chẳng có cửa sổ nào bị mất song sắt chắn, nơi này hoàn toàn kín đáo và an toàn như một pháo đài vậy. Tôi và Ogris thu dọn lên phòng hiệu trưởng ở tầng năm, dãy nhà phía trong, nơi tôi sẽ thắp lên một chút lửa mà có thể tin tưởng rằng ánh sáng của nó không thể hắt ra phía ngoài con phố, khiêu khích bọn thây ma. Lửa luôn có tác dụng trong những lúc thế này, cái ánh sáng vàng vàng chập chờn tia đỏ ấy đem lại cho người ta một niềm tin lớn lao và sự an ủi mạnh mẽ, cũng là một cách rất hay để kéo dài buổi tối của tôi khỏi màn đêm đáng sợ.
Nướng lên thơm phức những củ khô mà Jane chuẩn bị, tôi đành phải tự hài lòng với cái món ăn sơ xài này vì lọ thịt muối cuối cùng đã phải để lại cho Ogris, chú sư tử đang độ phát triển, luôn luôn háu đói của mình. Nhưng khi miếng ăn còn chưa đến miệng thì những trận gió mạnh cứ v·út về, đập rầm rầm những cánh cửa như chực phá nát chúng ra. Phải khá khó khăn tôi mới có thể khép những cánh cửa đó lại và một lần nữa, thắp lên ngọn lửa lập lòe trong đêm...
Cho tới gần nửa đêm, khi đã lim dim nằm khom người gần bên đống lửa thì một tiếng sột soạt làm kẻ cảnh giác tôi giật mình tỉnh giấc. Ogris vừa mới cử động, nó co vội hai chân trước về thủ thế, miệng giần giật, dõi cặp mắt ánh lên sắc xanh, chiếu thẳng về phía cái bóng đen lập lờ đang thập thò bên ngoài cánh cửa phòng hiệu trưởng. Cảm giác ớn lạnh nhanh chóng phủ lên, chiếm lĩnh lấy tôi, chạy thẳng từ đôi bàn chân trần kéo đến tận những ngọn tóc dựng đứng. Có thứ gì đó nhớt nhát, ướt lạnh đang ùa vào từ sau những khe hở nơi ngách cửa mong manh... Tôi rùng mình, từ từ xoay người lại và với tay ôm lấy khẩu súng săn của mình. Dùng lực chân đẩy người về phía sau, tôi vờ lấy đôi giày và cái ba lô. Tự trang bị lại như lúc di chuyển ban ngày, tôi chậm chạp đứng dậy với khẩu súng vẫn chĩa về phía trước. Đúng là ở trong ngôi trường này, có thứ gì đó không ổn! Tôi dám thề với chính mạng sống của bản thân rằng mọi ngóc ngách và căn phòng của tòa nhà đều đã được kiểm tra, vậy thứ ngoài kia là gì? Tại sao nó lọt được vào cái “lô cốt” vững chãi này? Và nó... muốn cái gì ở đây chứ?
Mũi súng vẫn chĩa ra, nhưng tôi không có đủ can đảm để sẵn sàng tiến lên đạp tung cánh cửa kia ra và xem thứ bên ngoài là gì. Chỉ đành lò dò những bước chân nhỏ, cẩn trọng và chậm chạp tiến theo chiều ngang ra thẳng hướng cái bóng đang lập lòe dưới ánh trăng, hắt vào qua khe hở nhỏ bên dưới cửa phòng.
“Kéttt...” – Đột nhiên, như có một lực đẩy tới, cánh cửa chợt hé mở vào phía bên trong. Mồ hôi tôi túa ra dù không gian lạnh toát. Cái bóng đen ập vào, nhanh thoăn thoắt và chợt... biến mất.
- Ôi khỉ thật! – Tôi kêu lên.
Quay ngoắt mũi súng khắp căn phòng nhưng không hề nhận thấy bóng dáng một con thây ma nào, cũng chẳng có chú chim hay con mèo hoang nào lang thang lạc lối. Nhưng rõ ràng, vừa mới đây thôi đã có thứ gì đó ở đấy, thứ gì đó vừa ập vào căn phòng. Giá như không có sự kiện chiều nay thì ắt hẳn tôi chỉ cho rằng mình bị ảo giác. Nhưng những phản ứng lạ lùng của Ogris làm tôi tin hơn vào những thứ mình đang ngờ ngợ. Và nhanh chóng, tôi có được câu trả lời mình cần!
“Sột!” Một tiếng lia sắc lạnh phía bên tai làm tôi giật nảy mình, nhưng cũng kịp nhoài người ra mà lăn tròn về phía trước. Bờ vai tôi nhói đau bởi thứa thịt tét ra, ứa máu sau một cú vồ hoặc nhát chém của kẻ nào đó trong bóng tối. Và loạng choàng ôm lấy bờ vai b·ị t·hương ấy, tôi chạy vội ra ngoài hành lang, nơi ánh trăng đổ xuống chiếu xiên vào, tỏa rõ cả một vùng xung quanh. Lớp bụi sộc lên và đám gỗ vụn trong căn phòng rộn rạo khi kẻ đó đang kéo ra ngoài. Nhưng khi bước chân hắn tiến ra hành lang, thì ở đó chỉ còn trong suốt một cơ thể không thể thấy rõ.
- Nó... vô hình ư? – Tôi choáng váng, than trời.
Không thể nhìn ra kẻ thù, cũng chẳng còn mảnh v·ũ k·hí nào trên tay khi khẩu súng săn và con dao rựa đã rớt lại bên trong căn phòng lúc kẻ vô hình vừa t·ấn c·ông. Tôi hoàn toàn c·hết lặng trước cái hơi thở phì phò, h·ôi t·hối của hắn bắt đầu lan tỏa rõ nét. Rồi rầm rập, hắn chạy những bước hối hả, lao thẳng vào tôi như kẻ săn mồi háu đói đến hồi kết liễu đối thủ...
Nhưng cứ những lúc nguy hiểm gần kề thế này thì bản năng con người mới thực sự trỗi dậy. Cái phần ham sống nhất trong tôi đã đánh thức khả năng nào đó của cái con người mà tôi đang tìm kiếm thức giấc. Trong một khoảnh khắc, khi kẻ lạ mặt t·ấn c·ông, tôi đã thấy bản thân mình qua hắn. Trong một khoảnh khắc, khi hắn hiện ra nguyên dạng dưới bóng trăng sáng, tôi đã nhìn vào mắt hắn, một đôi mắt trắng dã với chấm đen nhỏ xíu co cụm, run rẩy, háu đói. Đôi bàn tay hắn đã nhường chỗ hoàn toàn cho bộ vuốt sắc lạnh của thú vật. Cả cơ thể phồng lên, to lớn, vạm vỡ gấp đôi một người thường, mọc ra đủ hướng trên đó các tua rua đen kịt, rung lên, liên tục phun ra lớp nước nhầy nhụa phủ kín cơ thể, thứ mà tôi đoán là nguyên nhân khiến hắn gần như vô hình đến vậy. Một loại thây ma mới, một loại thây ma tôi chưa bao giờ từng đối mặt...
Mở to đôi mắt trừng trừng nhìn lại thây ma ấy, tôi đã thực hiện ngay sau đó một động tác tuyệt vời, không thể khéo léo hơn mà bản thân trong những lúc bình thường không thể làm được. Lộn ngược người né cú vồ của con thây ma quái dị, tôi đồng thời vung chân đá mạnh vào mạn sườn nó.
“Rầm!” Con thây ma ngã dúi dụi vào bờ lan can, suýt bật khỏi tầng năm nếu như đôi vuốt của nó không kịp bám lấy hai cột trụ bê tông vững chắc. Tôi cũng ngã nhào, nhưng nhanh chóng có thể đứng dậy. Giờ thì tôi và con thây ma đó đã đổi vị trí. Sự liều lĩnh đã tạo cho tôi một cơ hội lớn lao, khi dưới ánh sáng lờ mờ hắt ra từ trong phòng hiệu trưởng, tôi nhận ra khẩu súng săn của mình nằm ngay gần bên cửa. Chạy vội về phía căn phòng ấy trong một khoảng không gian như ngưng đọng và thời gian cũng chậm lại gấp đôi. Tôi nhận ra hơi thở gấp gáp, tiếng rú điên dại cùng cơn tức giận bốc ra qua những lỗ thải chất lỏng của con thây ma đang đuổi theo ngay phía sau. Tôi biết nó nhanh hơn tôi, tôi biết nó đang tràn ngập ham muốn xé xác tôi hơn bao giờ hết... Một quãng đường chưa tới chục mét mà dài như vô tận, một cơn đau nơi bả vai mà lan tỏa xuống cả đôi chân nặng nề đang trĩu lại vì những lo lắng. Tôi có thể cảm nhận nó đang đến gần, tôi có thể cảm nhận nó chỉ còn cách mình trong gang tấc.
Không được! Còn cách quá xa so với cửa phòng nếu cứ tiếp tục chạy. Và trong khoảnh khắc giữa cái sống và c·ái c·hết ấy, tôi liều mình thực hiện một cú nhảy nhào lên với toàn bộ sức lực, một cú nhảy với sự tham gia của cả con thây ma ngay sát phía sau. Thoáng lóa lên trên tấm kính của cánh cửa, ánh mắt trắng dã một lần nữa rọi lên tôi. Thây ma to lớn, mạnh mẽ, khát máu đã hoàn toàn thắng thế trong cú nhảy định mệnh...
Tôi ngã nhào xuống đất, nằm ngay bên thềm hiên cửa. Thây ma cũng đang đổ xuống, tràn đầy sự đam mê cho bữa ăn thịnh soạn của mình. Nhưng khi hy vọng đã tắt, khi c·ái c·hết sẽ tự nhiên phải chấp nhận thì một ánh mắt xanh sáng vội rực lên, lao thẳng về phía tôi từ bên trong căn phòng. Ánh mắt xanh ấy nhanh chóng đối đầu với ánh mắt trắng dã, vô hồn của con thây ma.
“Bốp!” Một tiếng v·a c·hạm rất mạnh bật ra khi Ogris phi cả người nó vào con thây ma – kẻ giờ đã không còn phần “tên” trong mình - khiến cả hai ngã lộn nhào ra ngoài hành lang ban nãy.
“Gre..e..e..” – Con thây ma rú lên giận dữ!
“GRÀO..O.O.O!!!” - Và để đáp lại, lần đầu tiên trong đời mình, cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến, Ogris của tôi cất lên một tiếng gầm mạnh mẽ, một tiếng rống rền vang đánh dấu cột mốc đổi thay thành chú sư tử trưởng thành!
Con thây ma hoàn toàn bị tiếng gầm của Ogris làm cho kinh ngạc, thậm chí nó đã có phần tỏ ra sợ hãi. Nhưng bản năng sát thủ của kẻ đã trở thành thú vật luôn mạnh hơn cái phần người còn vương lại trong nó. Con thây ma lao vào, vồ lấy, quần nhau với Ogris bụi tung cả hành lang. Tôi phải mất vài giây mới hoàn hồn và nhận ra mình cần phải làm gì...
Chạy vội vào trong căn phòng, tôi lôi khẩu súng săn và con dao rựa rồi lại trở ra ngoài. Ogris đã bị con thây ma hất văng ra một bên, nhưng nó vẫn còn hăng máu và sẵn sàng lao trở lại vào đối thủ nếu tôi không huýt sáo gọi lại. Con thây ma chẳng thèm tàng hình nữa, nó nhìn tôi chằm chằm như sự thách thức, ham muốn tận diệt.
- C·hết đi, đồ khốn! – Tôi hét lên.
“Đoàng!” Tia lửa lóa lên nơi nòng súng và con thây ma bị thổi bay một đoạn về phía lan can.
“Đoàng!” Một phát đạn nữa và con thây ma chỉ còn chới với trên cái bậc mỏng manh giữa hành lang tầng năm và khoảng không thẳng đứng dẫn xuống những ngọn cây Pirle nhọn hoắt, chĩa lên tua tủa dưới khuôn viên tầng một.
Vứt khẩu súng săn hai nòng đã hết đạn của mình sang một bên. Tôi rút con dao rựa từ sau lưng xuống.
- Kết thúc nhé... – Tôi thì thào.
“Vút v·út v·út...” Con dao xoáy tròn, bay tới, cắm phập lên bộ ngực nhầy nhụa của con thây ma kinh tởm. Và nó rú lên những tiếng đau đớn, đổ ngửa về phía sau, rớt xuống khoảng không c·hết chóc.
Tôi thở hắt ra những tiếng nặng nề, mệt mỏi và tiến đến bên Ogris, cũng đang loạng choạng lết về phía tôi. Cả hai đã sống sót thành công sau khi phải đối mặt với một trong những thây ma nguy hiểm nhất từng được gặp. Một ý nghĩ hiếu kì xen lẫn bất an xảy ra, khi tôi muốn phải tận mắt ngó cho được cái xác c·hết của con thây ma tàng hình. Sẽ chẳng hay ho gì khi nó vẫn còn chưa c·hết mà quay lại tìm lại chúng tôi. Mọi sự chuẩn bị sẽ đều thật cần thiết... Bước những bước mệt mỏi về phía lan can vỡ, tôi ngó xuống dưới khoảng không đổ thẳng xuống tầng một.
Nhưng ngay lúc ấy, con thây ma, đang bám chặt vào một mẩu bê tông bên dưới, phóng một trong những cái tua rua nhầy nhụa vụt lên, cuốn chặt cổ tôi, siết nghẹt nó, lôi tôi ngã nhào xuống dưới...