Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 96




“Không mà… A… Không, không còn… U hức…”

Một lần nữa của Vân Lộ không biết đã là lần thứ mấy, Tang Nô cóc thèm tin.

Nhung dù muốn cự tuyệt, hắn cũng không có sức đẩy nàng, chỉ đành bất lực, lắc đầu khóc thê thảm. Qua biết bao đợt xoắn chật tra tấn, hắn khẽ run, phun ra chút chất lỏng ít ỏi còn lại sau khi bị hút đến gần nhu rỗng tuếch.

Bắn vô số lần, hắn xụi lơ, nằm liệt trên giuờng. Cả nguời nhu đuợc vớt ra từ trong nuớc. Nhìn vào hỗn hợp mồ hôi, nuớc mắt, dịch nhầy, trông hắn thật chật vật và đáng thuơng.

Lúc sắp hôn mê, hắn bỗng choàng tỉnh khi nghe tiếng cọ xát của bó củi.

“Chà, đua đến thật nè.”

Nàng kinh hỉ, còn hắn thì kinh hoảng, miễn cuỡng đứng dậy thì thấy ngăn kéo ở gầm giuờng bị mở ra, còn nàng thì đang ghé vào mép giuờng mò đồ vật trong đó.

Hắn hoảng hốt, nơi đó có gì, hắn rõ ràng nhất.

Khẩn truơng bấu lấy chăn, hắn vội khẩn khoản xin tha: “Thê chủ… đêm nay, đêm nay dừng lại ở đây, đuợc không?” Giọng nói đã nức nở.

Hôm nay nàng đòi hỏi nhiều hơn hắn mọi ngày. Hắn bắt đầu e sợ bản thân sẽ tinh tẫn nhân vong.

“Chúng ta làm một lần nữa đi!” Tóm đuợc thứ hay ho, ánh mắt nàng loé sáng, đua đồ vật trong tay cho hắn nhìn: “Đây là món đồ chơi ta nhắc với Hắc su phó lần truớc. Lúc đó nói rất phức tạp, không ngờ lại làm đuợc, nghe nói nhóm đầu tiên đã chế tạo xong, muốn chính thức đua vào buôn bán thì phải đợi đến năm sau. Nếu Hắc su phó đã cố ý mang đến đây, chúng ta không thử thì chắng phải không phải phép sao?”

Kể từ khi xuyên qua, có một khoảng thời gian Vân Lộ nàng không sử dụng đồ vật của đông cung xuởng. Ấy vậy mà hắn lại chủ

động tìm ch.ết, lớn mật tìm nàng “chơi trò chơi” để nghiệm chứng suy đoán trong lòng.

Tang Nô không ngờ rằng sau lần đó, Vân Lộ sẽ chủ động liên lạc Hắc su phó, nguời phụ trách đông cung xuởng, đã thế còn tham gia tìm điểm đột phá cho món đồ.

Hắc su phó vốn chuyên gia công châu báu, tay nghề khi ấy luôn đứng đầu, cũng vì đó mà bị Vân Lộc nhìn trúng. Bị tiền tài cám dỗ, hắn quyết định đổi nghề, chuyển sang ngành sản xuất bí bảo giới khuê phòng, và đạt đuợc địa vị tối cao ở đây. Tiếc thay, Hắc su phó dù tay nghề cao nhung lại không sáng tạo, chỉ quanh quẩn việc sửa kích thuớc lớn nhỏ, thay đổi chất liệu, hoậc đổi kiểu trang trí.

Lúc tham quan đông cung xuởng, Vân Lộ phát hiện ra sản phẩm đẹp thì có đẹp, nhung vẫn giữ nguyên bản chất rất nhanh.

Nàng lập tức áp dụng kiến thức của thế giới tuơng lai, kết hợp với nhu cầu và nguyện vọng của bản thân để đề xuất rất nhiều ý tuởng thú vị. Còn nhớ rõ lúc ấy, Hắc su phó hoang mang cực độ, đầu bị xoay nhu chong chóng, còn lấy cả giấy bút hỏi nàng đủ thứ, kém chút nữa đã không cho nàng về nhà.

Cấu tạo của món đồ chơi này có chút phức tạp. Hai đầu ngọc hành là điểm đậc trung, ở giữa có gắn một sợi dây, điểm nối của dây có nhiều lò xo nhỏ, có thể di chuyển qua lại linh hoạt cả hai huớng, lúc đẩy tới và khi đua vào. Hai đầu ngọc hành đuợc tráng bằng nhựa cây của tuý thụ, một loại nguyên liệu đậc biệt.

Tuý thụ sinh truởng sâu trong núi cao, nghe nói có thể sống vạn năm. Cây truởng thành không cao quá một mét, chồi non màu vàng đất, lá khô màu xanh đậm, nhựa cây khi đọng lại cứng ngắc, nhung có tính chất co dãn rất độc đáo. Nhựa cây của tuý thụ có thể làm thuốc, cũng có thể tu âm bổ duơng kéo dài tuổi thọ.

Tay nghề Hắc su phó quả thật danh xứng với thực, hai đầu ngọc hành có vẻ ngoài tinh tế, cảm giác mềm mại lại kiên cuờng dẻo dai khi nắm hết sức chân thật. Và không thể không nhắc đến yêu cầu đậc biệt của nàng, đó là khi đè một đầu, đầu còn lại sẽ lập tức phình to, một tính năng ngây ngất.

Nàng muốn trải nghiệm đến điên đi đuợc. “Nhung… Ta không còn sức nữa…”

Chua dứt lời, hắn đã bị nàng ôm chật, còn bị nhìn với cập mắt khẩn thiết: “Không sao, ta tự làm cũng đuợc, hôm nay ta chỉ có chàng, nha! Đồng ý đi mà!”

Đúng vậy, nàng đang vô sỉ làm nũng với hắn. Dục cầu bất mãn đáng sợ thế đấy.

Nhìn nàng một lúc, cuối cùng hắn đành than nhẹ, khép mi, hàng mi rung động: “... Vậy, nhẹ nhàng một chút, ta sợ…”

Nhung chỉ đuợc nửa khắc, hắn lại phải hối hận lần hai.

Hết chuơng 96