Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thẻ Bài Sinh Tử

Chương 15: Ngày Thứ Hai (2)




Chương 15: Ngày Thứ Hai (2)

Sau vài phút đứng hình thì cả Trí là người đầu tiên lên tiếng:

- Lũ bò nhao nhao lên chạy trốn khi nghe thấy tiếng gầm đó chứng tỏ chúng rất sợ hãi. Đó có thể là của một con gấu hoặc hổ.

Trí nói rất có lý nhưng vẫn sai vài chỗ. Còn gấu duy nhất trong khu vực này đã bị đôi trai gái Hào và Tú Chi làm thịt rồi nên chủ nhân tiếng gầm đó chính là vị vua của khu rừng này, hổ Siberia.

Hổ Siberia là giống hổ lớn nhất còn tồn tại cho đến bây giờ, chúng có kích thước dài khoảng 2,5 m, cao 1,1 m, nặng khoảng 300 kg. Một con hổ trưởng thành hoàn toàn có thể vác một con bò mộng đi suốt quãng đường vài cây số mà không biết mệt mỏi.

Loài này chủ yếu sinh sống tại Trung Quốc, Triều Tiên, Mông Cổ và Nga.

Như đã nói ở trên. Chúng cực khoẻ, người bình thường có súng chưa chắc đã giữ được bình tĩnh trước sinh vật khổng lồ này. Nếu chẳng may bị nó nhắm vào thì xác định là c·hết chắc.

Bỏ chạy ư? Vô ích! Hổ Siberia có thể chạy với vận tốc 64 km/giờ, nhanh hơn cả gấu nâu và sư tử. Nó có thể chấp mấy người đang đọc chương truyện này chạy trước vài phút rồi đuổi theo mà vẫn có thể bắt kịp :)

Chính vì các lý do đó mà việc trú ẩn ở gần nơi sinh sống của một con hổ là một điều rất chi là ngu ngốc. Bọn họ không thể biết khi nào nó sẽ t·ấn c·ông.

- Mọi người xem thử còn thứ gì dùng được thì mang theo, chúng ta sẽ chuyển sang một nơi khác.

Hiểu ý đám người liền lục tục tiến vào hang thu dọn đồ đạc, mấy thứ như xương thú thì vứt ở đó, chỉ mang theo đồ gốm (mới nung xong) và mấy dụng cụ đá.

Về phần thằng Hoàng thì hắn có trách nhiệm giải quyết nốt mấy con bò bị gai nhím của Đông đâm trúng chân không chạy được. Hắn cầm lấy con dao đá mài đâm thẳng vào tim để giải thoát cho chúng.

Có 4 con không chạy được cộng với 3 con bị Phạm Việt với Trí g·iết ban nãy nữa là cả thảy 7 con. Xem ra vấn đề lương thực cho cả hội đã tạm giải quyết.

Xác chú Phước đã được Trí thu lại trong thẻ bài đợi tìm được một nơi lý tưởng để mà an táng, anh không thể chôn chú ấy ở đây được bởi lẽ mùi máu tanh sẽ dẫn dụ đám thú dữ tới.



- Vậy chúng ta sẽ đi đâu đây thủ lĩnh?

Một cậu học sinh đứng ra hỏi, Trí đáp:

- À! Tôi đã chọn được chỗ mới rồi.

Trí vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hướng các cột khói phía xa:

- Đành phải làm phiền mái ấm của hai bạn trẻ kia vậy!

...

- Đó là lý do mà mọi người tới đây!?

Hào nói. Hiện tại đang ngồi đối diện với hắn là Trí và Phạm Việt, còn gần 30 người kia thì kéo nhau vào ngồi kín cả hang. Trong đám người thì vẻ mệt mỏi có, hoảng loạn có, đau buồn có, nói chung là đủ loại cảm xúc được biểu lộ.

2 con gấu con nằm sát bên trong gầm gừ liên tục vì có những kẻ lạ mặt trong hang, nhưng khi Tú Chi tới vuốt ve thì bọn nó liền trở nên ngoan ngoãn khiến phái nữ (trong đó có Ngân) phải thán phục.

Ơ mà tại sao lúc gặp Hào với Tú Chi thì tụi nó lại khá bình tĩnh nhỉ? (T/g: Vì ta thích thế! Chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu)

Trở lại câu chuyện. Sau khi làm một ngụm nước sôi để nguội thì Trí rất thoải mái, đáp lại:

- Sao vậy? Chú em có vẻ không chào đón tụi này.

"Chào đón cái con khỉ! Tự dưng đem một đoàn mấy chục người tới đây trú nhờ mà còn hỏi tại sao nữa hả?" - Hào hét lớn trong đầu.



Hắn đã muốn hoàn thành cái nhiệm vụ này một mình để tránh phiền phức rồi, mang theo Tú Chi đã là giới hạn của hắn, nay còn xuất hiện thêm mấy người này thì bảo sao hắn khó chịu.

Mặc dù trong tâm là vậy nhưng hắn vẫn nở nụ cười mếu máo đồng ý với đối phương. Không phải vì hắn tốt bụng hay gì đâu mà là vì Tú Chi đang nhìn hắn từ phía sau lưng với vẻ chờ mong, tình huống này làm hắn bắt buộc phải đồng ý.

Đọc đến đây thì nhiều người sẽ bảo: "Ui! Thằng main dại gái thế!"

Nên nhớ Tú Chi là một cô gái... hơi hơi không bình thường, cô nàng không có nhiều kiến thức về đời sống. Điển hình là vụ lúc nãy.

Trở lại khoảng vài phút trước khi mà Trí kéo cả hội Sinh Tồn tới ở nhờ, Hào đang nung mấy viên đá nho nhỏ tìm được dưới suối để cho vào chum nước. Nhìn thì có vẻ trông không sạch sẽ cho lắm nhưng đây là cách tốt nhất, vi khuẩn trong than củi sẽ làm giảm đám vi sinh vật gây hại trong nước.

Sau khi đã nung nóng mấy viên đá hắn liền cho tất cả vào chum nước, sức nóng làm nước nhanh chóng sôi sùng sục và chuyển sang màu xám tro.

Sợ rằng Tú Chi không chịu uống thứ nước này nên hắn hỏi:

- Nè Tú Chi! Cô...

Nhưng vừa mới quay sang thì hắn đã thấy cô nàng dùng cốc múc nước lên rồi tu ừng ực, xem chừng là rất thoả mãn.

Quất thêm hai ly nước nữa Tú Chi mới đặt cốc xuống, hỏi lại hắn:

- Cậu muốn nói gì hả?

Hào đáp:

- Không có gì!



Chính vì lẽ đó mà Hào không muốn làm phật ý cô nàng này một chút nào, không biết chừng Tú Chi sẽ ghim mũi tên vào lưng hắn nếu chọc tức cô ta.

Hết đoạn hồi tưởng

- Anh nói là chuyển hội tới đây để cho an toàn nhưng có khi nó lại còn nguy hiểm hơn chỗ cũ nữa đấy!

- Ý em là sao?

- Cách cái hang này không xa có một dòng suối chảy qua, đây là nơi lý tưởng để đám động vật 'nhất là động vật ăn thịt' tới uống nước. Nếu chẳng may đụng mặt một trong số đó thì hậu quả không lường trước được.

Trí gật gù:

- Hmmm! Chú nói cũng có lý, nhưng anh không quan tâm.

- ???

Biết không thể thuyết phục được Hào đành phải để họ ở đây, dù gì thì cũng đồng ý rồi nên đâu thể làm gì khác.

- Tất nhiên là tụi này sẽ không ngồi chơi xơi nước đâu. Thức ăn thì đã có đủ cho cả hội rồi. Chỉ là...

Nói rồi Trí khoác tay lên vai hắn.

- Lúc tới đây anh có ngửi thấy mùi gừng thơm phức, chú có thể chia sẻ cho bọn anh với được không?

- Hả?

- Đổi lại bọn anh sẽ share (chia sẻ) cho hai người vài phần thịt, hai bên đều hưởng lợi.

Và thế là quan hệ hợp tác đã được thiết lập, theo đó hội sinh tồn sẽ cung cấp lương thực còn Hào sẽ đưa ra số gia vị của mình.