Chương 14: Ngày Thứ Hai (1)
- Cẩn thận chút kẻo vỡ đấy!
Hào và Tú Chi đang moi móc trong cái lò kín bị đập vỡ ra một đống than củi dùng để nung gốm.
Sau một hồi lâu như vậy thì cuối cùng hắn cũng đã lôi được đống đồ gốm ra ngoài.
- Chậc! Chỉ có chừng này thôi à?!
Trong số mấy món đồ gốm làm vào ngày hôm qua thì chỉ có một cái cốc, một cái chum và một cái chảo là nguyên vẹn, còn lại đều bị nứt vỡ và không thể sử dụng được.
Nhìn mấy mảnh vỡ đen vươn vãi dưới đất, Hào thở dài: "Hầyyyy! Thôi thì cũng xem là thành công rồi. Dù gì thì cũng là lần đầu làm thử."
Tú Chi sau khi thấy thành quả nửa ngày trời của mình thì nói một câu:
- Vậy là bọn mình phải dùng chung một cốc nước hả?
Hào giật bắn mình, hắn quên mất là bên cạnh mình đang có một cô nàng không được bình thường cho lắm.
- Không cần đâu! Tôi dùng ống đốt tre được rồi.
- Thế à!
Cô nàng không nói gì thêm khiến hắn nhanh chóng thở phào.
Chợt như phát hiện điều gì đó Tú Chi liền ngoắt hắn:
- Hào ơi nhìn kìa!
Hắn nhìn về hướng chỉ tay của cô nàng, đó là một cái cột khói đen xì bốc lên cách khá gần cái hang của hai người.
Không biết có phải là do đa nghi không mà Hào cảm thấy rất bất an, cứ như sắp có một chuyện gì đó xảy ra vậy.
...
- C·hết tiệt!
Phạm Việt cùng cả nhóm 7 người đang phi như điên về khu trại tập trung ngay sau khi thấy cột khói báo nguy.
Nhóm Phạm Việt rời khỏi trại được mười phút thì cột khói đốt lên, biết chắc là đã có chuyện chẳng lành cả bọn liền tức tốc chạy ngược trở lại.
Lần này khác với hôm qua, không phải là vài ba con lợn rừng nữa mà là một đàn mấy chục con bò rừng đang bao vây cửa hang.
Hiện trường rất đáng sợ. Một người đàn ông khoẻ mạnh đã bị đàn bò rừng dẫm bẹp dí, máu me be bét nhìn rất thảm. Đó là Phước, đội viên của nhóm thằng Hoàng.
- Ngân! Em đừng nhìn.
Châu đứng trong hàng, đưa tay che mắt Ngân để không cho cô bé thấy cảnh tượng kinh dị này.
Đàn bò rừng tuy đông và đang rất hăng máu nhưng chúng không dám xông thẳng vào vì có Trí đang đứng chặn trước cửa hang. Bản năng của chúng mách bảo rằng kẻ đang đứng trước mặt đây rất nguy hiểm.
Trí cầm hai cái mũi thương đá ngắn dính đầy máu trên tay, phía sau lưng anh là hai các xác bò rừng đẫm máu b·ị đ·âm c·hết bởi rất nhiều nhát.
Hoàng lao ra thu lấy hai cái xác thành thẻ bài ngay lập tức rồi lui vào trong. Ngần này thịt đủ để toàn hội ăn trong ba ngày nên không thể bỏ phí được.
Phạm Việt khi nhìn thấy xác chú Phước thì rất phẫn nộ, anh nghiến răng lao tới:
- Lũ khốn nạn!
Bốp!
Phạm Việt tung cú đấm cực mạnh vào giữa bụng một con bò gần đó, lực p·há h·oại lên cái bụng của con vật khiến toàn bộ nội tạng bên trong đều nát bấy. Con bò cũng vì thế mà ngã ập xuống c·hết ngay tại chỗ.
Thấy đồng loại của mình b·ị s·át h·ại dã man con bò đầu đàn ngay lập tức lao tới chỗ nhóm Phạm Việt kéo theo cả đàn phía sau cùng xông đến.
Vút v·út v·út!
Phập! Phập!
Bất ngờ hàng loạt những chiếc gai nhọn bay tới đâm liên tiếp vào chân mấy con bò phía trước khiến chúng té lăn ra đất, mấy con phía sau cũng vì thế mà không thể tiến thêm nữa.
- Đẹp đó Đông!
Trí lên tiếng. Hoá ra Đông cùng cả nhóm đã ở đây từ lúc nào, thấy hoàn cảnh hiện tại Đông không ngần ngại phóng gai về phía trước.
Đông lớn tiếng:
- Mau đốt lửa lên mọi người!
Hiểu ý các thành viên hội mau chóng tìm đuốc đốt lửa. Thú hoang rất sợ lửa vì nó có thể làm cháy lông của chúng, với đám này cũng không phải ngoại lệ.
Đông nói:
- Đừng quơ như vậy trước mặt tụi nó, hướng thẳng đầu lửa tới là được rồi.
Trong các chương trình đấu bò tót ngày xưa của Tây Ban Nha, người đấu sĩ thường dùng một tấm vải màu đỏ nhằm khiêu khích con bò. Thật ra không phải vậy, chính sự ve vẩy của tấm vải mới làm no nóng máu chứ không phải do màu sắc.
Nếu như quơ đuốc trước mặt đám bò sẽ chỉ khiến cho bọn nó điên tiết hơn mà thôi.
Quả nhiên chiêu này rất hiệu nghiệm, đàn bò rừng sợ lửa nên không dám xông tới nữa.
Mà thật ra hội của Trí cũng không cần phải làm thế bởi ngay lúc này, một tiếng gầm từ phương xa vang lên.
Gàooooooo
Đám người không ai hỏi ai mà cùng đưa mắt về hướng phát ra tiếng, chẳng có thứ gì ở đó cả. Nhưng đàn bò rừng thì khác, chúng ba chân bốn cẳng (mặc dù bọn nó bốn cẳng thật) bỏ chạy vào rừng.
Cả hội ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu tự hỏi: "Chuyện gì vừa xảy ra?"
* Mấy ngày tết bị hư điện thoại nên không ra chương đc, máy tính thì chưa kịp sửa nên ra chương chậm. Sr mọi người