Sau khi mang Khích Sảnh lên núi học đạo thì Cao Ẩn mới phát hiện ra một việc, đó là con người của Khích Sảnh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của cô. Khích Sảnh là một người có sự quả cảm và lòng trượng nghĩa, nhưng đồng thời, sâu trong nội tâm của cô cũng có tâm ma vô cùng to lớn.
Không phải chỉ là lần một lần hai, trong xuyên suốt quá trình dạy dỗ cho Khích Sảnh, Cao Ẩn vẫn luôn luôn nhắc nhở cô về những điều thiệt khi vướng vào con đường tà đạo, giảng cô nghe về lợi ích khi có thể duy trì thiện tâm và đi đúng đường.
Cao Ẩn luôn mong muốn Khích Sảnh phải biết kiềm chế bản ngã, khống chế tâm ma của bản thân. Trong con người của Khích có sự đấu đá rất dữ dội giữa hai bản ngã thiện và ác, cả hai ngang tài ngang sức, không bên nào thua bên nào hết.
Nghĩ tới đây, Khích Sảnh xoa xoa mí mắt. Vì vậy, cô thật sự không phải là người tốt.
Tuy đôi khi, một con kiến cô cũng không nỡ g.i.ế.c hại. Nhưng cũng có nhiều lúc, cô muốn lấy đau khổ của kẻ khác làm niềm vui của mình; thỉnh thoảng, Khích Sảnh lại không muốn kìm nén tâm ma của bản thân nữa. Thực ra cô luôn rất xấu xa; có chăng, cô chỉ là một kẻ luôn cố gắng, vẫn không ngừng nỗ lực để trở thành một người tốt mà thôi.
Khích Sảnh không đợi Kha Tiêu trả lời, cô xoay người, vững vàng rời đi. Dù có mệt mỏi đến nhường nào đi nữa thì Khích Sảnh vẫn không muốn điều đó bị lộ ra bên ngoài - dù chỉ là một chút.
Kha Tiêu lại có chút hoang mang, rõ ràng là tốt như vậy sao lại nói mình không phải người tốt chứ? Kha Tiêu hoang mang nhìn theo bóng dáng của cô, quả thật cao nhân luôn rất khó hiểu mà.
Khích Sảnh về đến nhà, ngay cả đồ cũng không thay mà lập tức leo lên giường, ngủ một hơi đến tối mịt ngày hôm sau mới thức dậy được. Soi gương, Kha Tiêu chặc lưỡi: "Mắt lại thâm hơn trước mấy chục lần rồi. Si ơi, ông nhìn xem."
Si đang ở hình dạng khá to, vỗ cánh phành phạch bay đến, liếc Khích Sảnh một cái: "Cô ăn gì để tôi gọi món cho."
"Bún riêu cua, hai ly sữa chua hoa quả, một sinh tố bơ."
Si không khỏi trừng mắt, vừa mở điện thoại của Khích Sảnh lên để đặt món vừa càm ràm: "Cô xem cô kìa, ăn uống không khoa học chút xíu nào cả, người gầy hệt như que tăm rồi. Đến giờ ăn thì người ta dậy ăn một bữa, ăn xong ngủ tiếp cũng được…"
Khích Sảnh phụt cười, Si tiếp thu kiến thức nhanh đấy, bây giờ còn biết cả ăn uống khoa học là gì cơ. Ban đầu còn chê tới chê lui cái gì mà thời nay toàn máy móc điện tử, tiên tiến quá cũng có hại này kia, không thích chút nào các loại: "Ôi, ông còn biết cả khoa học cơ á, giỏi thế."
Giống như là không nghe ra giọng điệu trêu ngươi của Khích Sảnh, Si vẫn nhếch râu cười đắc ý: "Chứ sao nữa, tôi vốn rất thông minh mà."
Khích Sảnh cười ha ha: "À thế à, thông minh đột xuất ấy hả."
Si trừng mắt: "Cho tôi vui vẻ tí thì cô c.h.ế.t à."
Khích Sảnh chớp chớp mắt, lấy đồ cầm trên tay bước vào phòng tắm: "Ồ, đúng là không c.h.ế.t thật. Nhưng không chọc ông thì không vui đó mà."
Si ấm ức liếc cửa phòng tắm muốn nảy lửa, cô gái này thật là đáng ghét mà, xem sau này có ai dám lấy, tính tình như thế thì ai mà chịu cho nổi chứ.
Khích Sảnh gắp miếng chả cua cuối cùng đưa lên miệng, cô buông đũa, chuyển qua uống sinh tố bơ, ăn no thật sự chính là chân ái mà, ăn uống muôn năm.
Si bay đến đưa điện thoại cho Khích Sảnh. Si thừa biết nếu nói với cô việc này khi cô đang đói bụng thì nhất định cô sẽ không có tâm trạng gọi lại cho người ta: "Lúc cô ngủ có người gọi đến đấy."
Khích Sảnh chớp chớp mắt, cầm điện thoại lên xem, ồ, Y Y gọi. Nhạc chờ vang lên vài lần thì giọng của Y Y liền truyền đến: "Alo, Khích Sảnh. Tôi gọi cô nhưng không thấy cô bắt máy, tôi còn đang lo cô đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Khích Sảnh ngậm ống hút kéo một hơi dài, ly sinh tố bơ còn đầy ắp ban nãy đã hết sạch: "Ồ, sau này không cần lo lắng những điều đó. Do tôi bận việc thôi, dì gọi tôi có chuyện gì không?"
"Chuyện là bên tôi có một vụ làm ăn, nhưng có khả năng cao sẽ gặp phải thứ gì đó rất lợi hại nên không có ai dám nhận hết, cô Khích Sảnh có hứng thú không?"
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai: "Dì nói giá cả trước xem nào."
Y Y im lặng hồi lâu, dường như bà mới khám phá ra được một phần tính cách khác của Khích Sảnh thì phải: "Tiền thù lao là năm mươi triệu, chi phí đi lại và ăn uống đều do bên chủ thuê chi trả hết."
Khích Sảnh nhướng mày, không đợi cô phải hỏi thêm thì Y Y đã tự nói trước: "Chủ thuê của vụ này là người người Mỹ gốc Việt. Chủ thuê có một mảnh đất ở dưới quê do ông bà tổ tiên để lại, nghe nói nhà tổ cũng đặt ở đó."
"Khoảng mấy chục năm rồi chủ thuê không có về, nhưng trong dòng họ có đặt ra một luật lệ là cứ cách năm mươi năm phải mời thầy phong thủy về xem và chuyển hướng nhà tổ thì tài lộc của dòng họ mới có thể thịnh mãi không suy. Nên bây giờ chủ thuê đang tìm thầy để xem hướng phong thủy, giúp đổi hướng của nhà tổ."
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, nghe có vẻ sai sai ở chỗ nào đấy thì phải: "Nếu vậy thì tại sao không ai dám nhận?"
Tiếng thở dài của Y Y bỗng truyền đến: "Vấn đề là phải xem phong thủy ở bên cạnh một cái nghĩa địa có cương thi nghìn năm đang bị phong ấn, họ sợ xui rủi nhỡ có gì sơ xuất gì đó thì ngay cả cái mạng nhỏ cũng không giữ nổi."
Nói với Y Y một tiếng, Khích Sảnh nhờ Si lấy dùm cô ba đồng tiền để gieo quẻ, vì nghe đến cương thi nghìn năm nên cô cũng muốn gieo thử một quẻ xem nơi đó thế nào.
Khích Sảnh lạy bốn hướng rồi chắp tay niệm chú, cô ném ba đồng xu xuống cái chén sành. Khích Sảnh không khỏi nheo mắt, quẻ này không tốt không xấu, ngụ ý nói có điềm hung nhưng có thể hóa giải được.
Hơn nữa thì dường như nơi đó cũng không đơn giản là chỉ có một con cương thi nghìn năm mà thôi, quẻ hiện lên tận ba bốn cái hung. Khích Sảnh chép chép miệng, ăn một ngụm sữa chua: "Được, tôi nhận vụ này. Cô giúp tôi nói với chủ thuê nhé."
Y Y có chút ấp úng: "Cái đó, cô Khích Sảnh ơi."
Khích Sảnh chớp chớp mắt: "Có chuyện chi thì dì cứ nói thẳng ra đi, đừng có ấp úng làm gì."
Nghe Khích Sảnh nói vậy, Y Y lập tức nhớ tới tính tình của Khích Sảnh, sợ ấp úng mãi sẽ khiến cô khó chịu nên Y Y bèn nói toẹt móng heo luôn: "Tôi muốn đi theo cô Khích Sảnh trong vụ này có được không? Vì lâu lắm rồi thằng bé nhà tôi chưa được đi đâu cả, hơn nữa thì tôi cũng muốn học hỏi thêm từ cô Khích Sảnh. Tại nhân dịp này chủ thuê đồng ý lo chi phí đi lại và ăn uống cho người trung gian, nên là tôi mới mở lời với cô Khích Sảnh như vậy. Còn riêng về thù lao thì đương nhiên tôi không có phần rồi."
Mới biết được Khích Sảnh xem trọng cái gì, Y Y cũng nói rõ ràng với cô vì sợ cô không đồng ý. Còn một lý do nữa bà chưa nói với Khích Sảnh, đó là sau khi nghe bà kể Khích Sảnh từng cứu bà rất nhiều lần, con trai nhà bà đã tự làm thiệp để tặng cho Khích Sảnh, thằng bé cứ luôn miệng nói với bà rằng muốn gặp cô Sảnh xinh đẹp.
Khích Sảnh uống một ngụm 7up, trai đẹp thì không có, cớ sao xung quanh cô chỉ toàn là phụ nữ thế này. Si bĩu môi nhìn bộ dạng của Khích Sảnh, thật là chẳng có tiền đồ.
"Không vấn đề gì, nhưng có vẻ là sẽ có nguy hiểm đấy, dì vẫn muốn đưa thằng bé theo à?"
Y Y không hề do dự trả lời: "Không sao. Chỉ cần đi theo cô Khích Sảnh thì tôi không lo lắng gì cả."
Khích Sảnh nghe vậy cũng không biết nói gì thêm, được người khác tin tưởng như vậy khiến cô có chút áp lực đó, Khích Sảnh chặc lưỡi, đành phải ăn thêm để giảm bớt áp lực thôi.
Si liếc mắt, ăn nhiều thì cứ nhận đi, còn bày đặt viện lý do lý trấu, thật sự là chẳng có phong thái của một cao thủ chút xíu nào cả.
Qua ngày hôm sau thì Y Y gọi cho Khích Sảnh để thông báo thời gian xuất phát, chỉ cần Khích Sảnh đến cổng an ninh ở sân bay nói tên và địa điểm cần đến thì sẽ được lên máy bay. Khích Sảnh nhướng mày, xem ra chủ thuê này cũng không phải dạng vừa đâu.
Khích Sảnh tập một bài rèn luyện linh lực rồi đi thu xếp đồ đạc. Tuy cô hay đi đi lại lại như vậy nhưng thực ra cô là một người bị say tàu xe, thế nên cô luôn cần phải dùng đến thuốc để chống nôn mửa.
Khích Sảnh mặc một chiếc váy xòe phủ m.ô.n.g màu hồng nhạt, hở lưng và cổ tim, có cái nơ to tướng ở ngay ngực, cô mang đôi giày cao gót mười lăm phân được thiết kế theo kiểu dây mảnh, tôn trọn đôi chân trắng trẻo và mịn màng.
Thật sự thì ông trời không bao giờ cho ai tất cả, nói về gương mặt thì Khích Sảnh có gương mặt, về làn da thì có làn da nhưng bù lại cô chỉ cao có một mét năm mươi mấy, thậm chí còn chưa đến một mét năm mươi lăm.
Đây cũng chính là nỗi đau của Khích Sảnh trong một thời gian dài, nhưng sau đó cô không còn tự ti về chiều cao của mình nữa, thay vào đó cô đã mua thật nhiều giày cao gót hơn để có thể điều chỉnh chiều cao theo ý muốn của mình.
Khích Sảnh xinh đẹp bày tỏ, chiều cao đối với cô không phải là vấn đề, chỉ cần cô có đủ tiền thì sẽ có khả năng mua giày cao gót về mang thôi. Cao Ẩn cũng khá vui mừng khi Khích Sảnh đã nghĩ thông suốt, không còn tiết kiệm tiền để đi kéo chân nữa.
Mệt mỏi hồi lâu, cuối cùng Khích Sảnh cũng đến nơi. Từ sân bay của tỉnh, cô phải ngồi xe vài tiếng đồng hồ nữa mới có thể đến nơi. Khích Sảnh thầm thở dài, vốn dĩ khi nghe Y Y thông báo lộ trình thì cô đã định gọi Xanh Xanh đến chở cô, nhưng không ngờ bên chủ thuê lại chu đáo như vậy, còn sắp xếp sẵn cả xe đến chờ cô thế này.
Nơi Khích Sảnh cần đến là xã Hòa Lan, thuộc một thành phố nhỏ nhưng đang phát triển rất tốt. Xã Hòa Lan là một trong những xã ít ỏi còn chưa bị công nghiệp hóa. Khung cảnh nên thơ của ngày xưa vẫn được giữ gìn rất tốt, như là những cây cầu dừa mảnh khảnh hay chiếc ghe con thuyền nhỏ xinh, con xuồng ba lá của những người dân thôn quê mưu sinh bằng nghề chài lưới dưới dòng sông êm ả.