Cũng giống như từ xưa đến nay, quỷ sai tiến đến chào hỏi Khích Sảnh vô cùng nhiệt tình. Trong đó có một quỷ sai là lần đầu tiên gặp được Khích Sảnh trên dương gian, quả thật là đoan chính hơn khi trước không ít.
Nhưng dường như tính tình thì vẫn quái lạ như xưa, nên tốt nhất là cứ thật cẩn thận, kẻo mai sau vị này nhớ đến, muốn tính sổ lại khổ thân. Quỷ sai nghĩ vậy thì lập tức niềm nở hơn mấy phần, cung kính vô cùng, hận không thể quỳ xuống lạy cô mấy cái cho đảm bảo.
Khích Sảnh kể sơ qua mọi chuyện, còn những việc cụ thể hơn thì không cần cô phải kể rõ ngọn nguồn. Khích Sảnh gật đầu: "Chung quy thì mọi việc là như vậy, làm phiền anh mang ba người này về âm phủ để Diêm vương xét xử."
Trước khi rời đi, Nhược Phùng cúi đầu thật sâu cảm tạ Khích Sảnh, cô khẽ gật đầu với Nhược Phùng, cho cô ấy một ánh mắt an tâm. Quỷ sai cũng cúi chào Khích Sảnh rồi dẫn cả ba hồn ma đi mất.
Không biết Khích Sảnh lấy từ đâu ra một bịch sữa chua lạnh ngắt, giống như mới được lấy ra từ tủ lạnh, cô gặm vài cái rồi quay sang hỏi Kha Tiêu: "Đã có xe chưa cảnh sát Tiêu?"
Kha Tiêu gật đầu, định lên tiếng hỏi thêm thì Khích Sảnh đã nói tiếp: "Sẽ có nạn nhân ở đó, khả năng cao là đều bị thương ít nhiều. Anh cứ chuẩn bị thêm đi."
Sau khi chứng kiến những việc vừa xảy ra thì Kha Tiêu càng thêm nghe lời Khích Sảnh hơn. Bây giờ, dẫu cho Khích Sảnh có chỉ vào con mèo mà nói đó là con tắc kè thì Kha Tiêu cũng tự hoài nghi nhân sinh, không tin tưởng ánh mắt của mình chứ tuyệt đối không nghi ngờ lời nói của cô.
Đợi đến lúc Khích Sảnh gặm hết bịch sữa chua thì Kha Tiêu cũng chuẩn bị xong, mọi người bắt đầu xuất phát. Ban nãy, ngay khi biết được Tân Nghị xuống núi và đang hại người thì Khích Sảnh đã bàn bạc trước với Si, kêu Si đọc ký ức của Nhược Phùng và đi tìm nơi cư ngụ của Tân Nghị.
Si là rồng cổ - vua của loài rồng nên đọc trí nhớ của một hồn ma là chuyện quá dễ dàng; đừng nói là hồn ma, ngay cả muốn đọc trí nhớ của con người cũng không có gì khó khăn cả. Nhân lúc Khích Sảnh xử lý việc ở đây thì Si đã sớm bay đến biệt thự phía Nam của Tân Nghị để thăm dò tình hình và báo lại cho Khích Sảnh biết.
Vì lẽ đó, Khích Sảnh mới dám khẳng định với Kha Tiêu rằng có đầy đủ nạn nhân bị bắt cóc ở đó, hơn nữa còn có người đang bị thương rất nặng do bị Tân Nghị lấy m.á.u hoặc cưỡng bức. Thật là một tên biến thái không còn nhân tính.
Đến nơi, Khích Sảnh kêu mọi người chờ đợi trong giây lát. Ở bên trong đang diễn cảnh có trong phim con heo vô cùng sống động, cô không muốn xông vào kẻo bị đau mắt.
Nhưng mãi tới nửa tiếng sau, khóe miệng Khích Sảnh bất giác co giật khi nghe Si nói Tân Nghị và Yêu Kỳ vẫn chưa xong.
Khích Sảnh lập tức nảy sinh chút suy nghĩ xấu xa, xem ra tên Tân Nghị đó đã uống thuốc tráng dương vào rồi nên mới có thể hành sự lâu như vậy. Còn về phần Yêu Kỳ, cô ta vẫn chưa tới mười tám tuổi mà đã lao động miệt mài đến thế.
Uống một ngụm nước ép, Khích Sảnh ra hiệu cho mọi người xông vào. Cô không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi Tân Nghị diễn xong phim con heo nữa, sự kiên nhẫn của cô đã bị Tân Nghị mài mòn sạch sẽ rồi.
Lúc này thì Si đã bay về túi xách của Khích Sảnh, theo lời chỉ dẫn của Si, cô dẫn mọi người xông thẳng vào căn phòng có mặt Tân Nghị. Mặc dù Tân Nghị biết có người lạ bước vào nhưng trận hoan ái đang diễn ra kịch liệt, trong nhất thời Tân Nghị không muốn ngừng lại.
Dù sao căn phòng này cũng không dễ tìm vì nó ở bên trong mật thất. Nghĩ vậy nên Tân Nghị tiếp tục lao động miệt mài trên người của Yêu Kỳ. Cho đến khi Khích Sảnh mở cửa phòng ra, phía sau cô là một hàng cảnh sát đang giơ cao s.ú.n.g thì Tân Nghị mới hoảng hốt dừng lại.
Khích Sảnh đóng cửa, trong giọng nói không hề giấu giếm sự chán ghét: "Mau mặc đồ vào."
Đợi đến khi Tân Nghị mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện đã là chuyện của vài phút sau, Khích Sảnh đã sớm chỉ ra nơi Tân Nghị giấu các nạn nhân nữ. Lúc này, tiếng còi của xe cảnh sát lẫn xe cứu thương vang lên ầm ĩ, không còn khung cảnh yên bình như trước nữa.
Tân Nghị thấy vậy thì trong lòng đã sớm nổi điên, đôi mắt đỏ ngầu trừng về phía Khích Sảnh. Nhưng Tân Nghị vẫn cố gắng kiềm chế, quay sang Kha Tiêu giải bày: "Đồng chí cảnh sát à, có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi và người yêu đang ngủ ở bên trong thì các anh bị đột nhập vào nhà đó."
Kha Tiêu bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, quay sang trả lời Tân Nghị: "Có người báo án rằng anh là thủ phạm của vụ bắt cóc liên hoàn gần đây. Sau khi điều tra, chúng tôi đã có đủ chứng cứ và quyết định khám xét nhà anh, lệnh khám xét đang được gửi đến đây nên chưa thể cho anh xem được. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng trước tòa."
Tân Nghị nhăn nhó, bắt đầu không muốn kiêng nể nữa, giọng nói trở nên cáu gắt: "Cái gì? Không có lệnh khám xét mà các anh dám xông vào nhà dân à? Có tin tôi kiện các anh không?"
Kha Tiêu bình chân như vại, không hề bị cón giận của Tân Nghị ảnh hưởng chút nào.
Kha Tiêu cất tiếng đều đều trả lời Tân Nghị: "Tôi đã nói là lệnh khám xét đang được gửi đến đây. Điều quan trọng ở đây là anh đâu có vô tội, các nạn nhân đã và đang được chúng tôi giải cứu chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Sao đây? Anh còn muốn kiện cảnh sát à? Tốt thôi, nhưng anh chỉ có quyền kiện khi anh thật sự vô tội."
"Theo điều năm, khoản bốn, gạch đầu dòng thứ mười sáu trong bộ luật về việc kiện cáo của bộ luật hình sự Đại Việt thì lực lượng cảnh sát nhân dân Đại Việt có quyền lục soát nhà dân khi đã xác định được đối tượng phạm tội, đối tượng chỉ được quyền kiện cáo, đòi lại quyền công dân của bản thân khi đối tượng vô tội."
Tân Nghị nhất thời cứng họng, không nói thêm được điều gì. Khích Sảnh khẽ cười, xoa xoa hoa tai: "Anh cảnh sát à, người yêu mà hắn vừa nhắc đến là trẻ vị thành niên, còn chưa đủ mười tám tuổi nữa đấy."
Kha Tiêu gật đầu, cho người vào gọi Yêu Kỳ ra ngoài, đưa thẳng về đồn cảnh sát. Khích Sảnh chớp chớp mắt: "Thực ra thì anh Tân Nghị đây là một người quen cũ nhưng không thân thiết gì mấy với tôi, dẫu vậy thì bây giờ tôi cũng có việc muốn nói riêng với anh Tân Nghị một chút. Anh cảnh sát có thể cho tôi ít thời gian có được không?"
Kha Tiêu mím môi, gật đầu, không nói thêm lời nào mà nanh chóng bước ra ngoài. Bóng dáng của Kha Tiêu vừa khuất thì âm thanh đánh nhau cũng bắt đầu vang lên.
Khích Sảnh đưa tay vịn cánh cửa, cô tung một cú đá vào mặt Tân Nghị. Vì không kịp tránh nên Tân Nghị ăn trọn cú đá đó, hự một tiếng ngã xuống sàn nhà, lỗ mũi rỉ máu.
Không cho Tân Nghị cơ hội thở dốc, Khích Sảnh lập tức nhào đến đạp mạnh lên n.g.ự.c Tân Nghị, nghĩ đến việc hắn đã cưỡng bức biết bao nhiêu cô gái thì Khích Sảnh căm ghét liếc mắt một cái, dốc toàn lực đạp thêm vài cái nữa cho hả cái nư của cô, đúng là đồ cặn bã.
Khích Sảnh rút một lá bùa, niệm chú rồi bóp hàm Tân Nghị khiến hắn nhịn không được phải há miệng ra. Khích Sảnh nào khách khí gì với hắn, cô dồn thẳng lá bùa vào miệng Tân Nghị, sau đó đánh vào bụng hắn một cái làm cho Tân Nghị không thể không nuốt lá bùa xuống.
Nhanh chóng niệm chú, Khích Sảnh lấy d.a.o lam rạch một đường lên đầu ngón tay như thường lệ, dùng m.á.u hiến tế rồi vẽ bùa lên không trung.
Khích Sảnh hít một hơi sâu, loại bùa chú này thật sự rất bá đạo, vô cùng tiêu tốn linh lực khiến đầu của Khích Sảnh hơi choáng váng, mắt nổi đom đóm: "Như lệnh hữu cương, cương thường mộng tưởng. m nhu trực bách, cữu tục phi tiên, chánh tà dễ phân, đường âm khó thoát. Phá!"
Dứt lời, Khích Sảnh uốn tay một vòng, cô chuyển lá bùa vừa vẽ xong xuống người Tân Nghị, bỗng Tân Nghị cảm nhận được một sự đau đớn đến tột cùng dâng lên từ gân mạch, hắn không kiềm chế được la hét đầy khổ sở.
Vài phút sau, cả người Tân Nghị ướt sũng như mới được vớt lên từ trong hồ nước. Nhưng đợi khi hoàn hồn, điều đáng sợ nhất là Tân Nghị không còn cảm nhận được ma lực đang tồn tại trong người hắn nữa.
Hai mắt Tân Nghị tràn ngập hoảng sợ, hắn ngước lên nhìn Khích Sảnh đang đứng sừng sững kế bên, cô ta biết cách phá hủy đạo hạnh của người tu luyện đạo thuật ư?
Trong giới huyền thuật, số người biết và có đủ thực lực làm được chuyện này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, một con nhóc ranh mà hắn luôn cho rằng chưa trải qua sự đời lại có thể thực hiện được? Thậm chí đến ngay cả hắn cũng không hề biết một chút gì về loại đạo thuật này.
Trong phút chốc, Tân Nghị cảm thấy việc hắn luôn cố gắng đối đầu với Khích Sảnh bấy lâu nay thật sự vô cùng ngu ngốc. Hóa ra những năm tháng học đạo ở trên núi, Khích Sảnh quả thật không chỉ nói khoác cho có, cô đã chuyên tâm và dốc lòng tu luyện.
Từ người phải chịu trận, bị Tân Nghị đả kích bởi một lá bùa triệu hồi than. Bây giờ, người đó lại có thể hủy hoại hết đạo hạnh mà hắn đã khổ sở tu luyện mấy chục năm nay, lẽ ra hắn nên hiểu được điều này trong lần Khích Sảnh đánh hắn và khiến hắn phải tháo chạy.
Khích Sảnh nắm cổ áo Tân Nghị xách ra bên ngoài, cô giao Tân Nghị cho bên cảnh sát rồi bước vào giải quyết hết đám ma quỷ ở bên trong. Trong chiếc lư màu đen của Tân Nghị đã chứa sáu sáu bảy mươi hai hồn ma nữ.
Khích Sảnh lại gọi quỷ sai đến một lượt, vì những người này đều đã bị Tân Nghị hút hết âm khí nên dù cô có mở cửa âm ra thì bọn họ cũng không thể đi đầu thai được. Cô đành để quỷ sai mang họ về âm phủ để bên dưới luận tội trạng và phước đức, sau đó sẽ tự định đoạt.
Trong biệt thự còn có ba Ma vương vừa được luyện hóa xong, đang trong thời kỳ non nớt và hai Ma vương đã trưởng thành, Khích Sảnh tiện tay giao luôn cho quỷ sai.
Nhìn quỷ sai vừa khuất bóng, Khích Sảnh lập tức đứng không vững, đầu óc xoay mòng mòng, cô vịn vào cạnh bàn để ổn định lại thân thể rồi lấy ra một ống Vitamin uống vào.
Nghe được tiếng bước chân, Khích Sảnh lập tức cất đi ống Vitamin vừa uống xong, cô đứng thẳng người, cười nhẹ nhìn Kha Tiêu: "Phần việc của tôi đã ổn thỏa hết, những việc còn lại phải giao cho cảnh sát các anh đấy. Bây giờ tôi nhờ cảnh sát Tiêu đưa tôi về được chứ? Trời cũng đã hửng sáng rồi."
Kha Tiêu không khỏi có chút ngại ngùng, cười khan hai tiếng. Khích Sảnh quả thật là tận tụy vô cùng, giúp đỡ cảnh sát phá án không chút nề nà: "Đương nhiên rồi, tôi sẽ đưa cô Sảnh về tận nhà. Thiệt là làm phiền cô Sảnh nhiều rồi, cô thật sự là một người rất tốt bụng."
Khích Sảnh khẽ lắc đầu: "Tôi không phải là một người tốt."