Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 21: Nỗi lòng của tổng tài




Khích Sảnh thở hồng hộc kéo Y Y đã bị bất tỉnh lên bờ biển, lúc nãy cô thấy bà không chịu đựng được nữa nên đã lấy viên ngọc xanh dương nhét qua áo cho bà. Ai dè ngọc này không có tác dụng tức thời như vậy, thành ra cả hai đều cùng nhau ướt sũng.

 

Đè hai tay trên lồng n.g.ự.c của Y Y, Khích Sảnh làm vài động tác sơ cứu, cô nhìn Y Y tỉnh lại và bắt đầu ho khan dữ dội thì cuối cùng cũng yên tâm. Khích Sảnh nằm dài xuống bờ biển, quá mệt mỏi rồi, ôi cái cảm giác đảo lộn thời gian này, giống như cả nửa tháng trời cô chưa từng được ngủ vậy.

 

Khích Sảnh và Y Y cuốc bộ ra khỏi bãi biển, nơi này vốn là khu du lịch không nhỏ, bây giờ lại còn xuất hiện huyệt mộ nên hầu như xe taxi đều thường trực ở đây, không lo không có xe. Lúc mỗi người vẫy một chiếc taxi, định bước lên thì Khích Sảnh nghe Y Y hỏi: "Cô Khích Sảnh, về chuyện bên trong huyệt mộ thì..."

 

"Chuyện gì nên nói thì cô muốn nói sao cũng được, còn chuyện không nên nói thì đừng nói ra là được."

 

"Vâng, chào cô Khích Sảnh. Cảm ơn cô rất nhiều, hẹn ngày gặp lại."

 

Y Y nhìn chiếc xe chở Khích Sảnh đã khuất bóng ở phía xa thì khẽ cúi đầu một cái theo hướng đó rồi mới bắt đầu lên xe rời đi, nếu không phải nhờ Khích Sảnh thì bà đã sớm không thể nhặt về một mạng này nên đương nhiên hiện tại, Y Y giống như thiên lôi của Khích Sảnh vậy, sai đâu đánh đó, sau khi nghe Khích Sảnh nói vậy thì bà đã hiểu.

 

Khích Sảnh không ý kiến gì về những việc đã xảy ra trong hang động, bà muốn nói thế nào cũng không sao, chỉ cần đừng bép xép nửa lời những việc thần kỳ của cô ấy là được, hơn nữa nụ cười của cô ấy cũng có thâm ý khác. Bà đúng là không nhìn lầm, Khích Sảnh thật sự không phải là một người không tốt, chỉ là bề ngoài chút khó gần mà thôi.

 

Nếu là người khác có thể đã sắp xếp hết thảy rồi bắt buộc bà phải nói theo như vậy, nhưng Khích Sảnh thì không. Được rồi, có thể là do cô ấy lười, nhưng bà sẽ không nghĩ đến lý giải này thêm nữa để giữ hình tượng cho Khích Sảnh.

 

Nếu Khích Sảnh biết nhất định sẽ bật ngón tay cái lên khen ngợi, Y Y cũng có chút hiểu cô rồi đấy, chính xác là cô lười thôi. Không cần nghĩ quá sâu xa làm gì cả.

 

Khích Sảnh vừa về đến khách sạn liền lăn ra ngủ một mạch cho đến chiều tối ngày hôm sau mới tỉnh dậy, cô làm vệ sinh cá nhân rồi gọi xuống quầy tiếp tân: "Tôi muốn gọi đồ ăn."

 

"Không cần đọc thực đơn đâu, mang lên cho tôi một tô phở bò viên và gân, một 7up, một sinh tố bơ, một ly kem vani và một đĩa trái cây hỗn hợp để tráng miệng."

 

Tiếp tân không hỏi co giật khóe miệng, cô gái này gọi món cho một bữa ăn sao? Nhìn người thì mảnh khảnh như cây trúc trước gió, không ngờ lại ăn nhiều như vậy: "Vâng, xin quý khách chờ trong giây lát ạ, đồ ăn sẽ được mang lên ngay ạ."

 

Khích Sảnh đưa tay bật tivi: "Cảm ơn."

 

"Huyệt mộ ở bờ biển Liên Lan cuối cùng cũng đã được giải mã bí mật."

 

"Đúng vậy, nhóm người được chính phủ cử xuống đã thành công hoàn thành nhiệm vụ thám hiểm, tuy nhiên thì chỉ có hai trên năm người có thể thoát ra khỏi đó được."

 

"Dù vậy. Thì bây giờ huyệt mộ Liên Lan vẫn chưa thể gọi an toàn vì theo như những gì phóng viên đã phỏng vấn một trong hai người thành công trong chuyến thám hiểm thì bên trong vẫn còn một số trận pháp và cơ quan rất nguy hiểm."

 

"Vâng, không để mọi người chờ đợi quá nhiều nữa, sau đây mời các bạn khán giả xem đài đến với buổi phỏng vấn độc quyền của chúng tôi."

 

Khích Sảnh xoa xoa hoa tai xem tiết mục phỏng vấn của Y Y đang phát trên tivi, có điều Y Y không muốn ghi hình trực tiếp mà chỉ chấp nhận phỏng vấn qua điện thoại.



 

Ăn xong đũa phở cuối cùng, Khích Sảnh uống thêm một muỗng nước rồi chuyển sang ăn kem, rất ngon, ngọt nhưng không ngấy.

 

"Tại sao chị lại nói như vậy ạ?"

 

"Bởi vì trong hai người thoát ra khỏi huyệt mộ thì tôi chỉ là người được nhận sự giúp đỡ từ người kia mà thôi, nói về thực lực thì tôi không dám so bì với cô ấy."

 

"Ồ, chị nói như vậy khiến cho chúng tôi cũng rất tò mò, thật sự rất muốn biết người kia là ai mà lại có thực lực cao cường như vậy."

 

"Như mọi người đã biết, tôi là người của phái Hòa Bình, một môn phái về huyền thuật đã tồn tại gần trăm năm. Nhưng thực ra thì phái Hòa Bình cũng chỉ là một môn phái nhỏ được phân nhánh ra từ một môn phái vô cùng lớn mạnh khác mà thôi."

 

"Chà, quả thật là một câu chuyện rất hấp dẫn. Vậy sẵn đây, có sự theo dõi của đông đảo các khán thính giả xem đài thì chị có thể tiết lộ cho mọi người biết đó là môn phái nào không? Nếu là một môn phái vô cùng lớn mạnh thì hẳn là môn phái đó cũng rất nổi tiếng."

 

Vì huyệt mộ ở bên bờ biển Liên Lan rất được mọi người quan tâm nên số lượng khán giả xem đài là vô cùng nhiều, lúc này đa số mọi người có mặt ở đài truyền hình cũng như những người đang xem tivi đều không hẹn mà cùng nghĩ rằng đó là phái Trung Quyền, vì hầu như ai cũng nghe đến danh tiếng của môn phái đó, nghe nói đã tồn tại từ rất lâu rất lâu về trước.

 

"Đó là phái Chính Nghĩa. Tuy là một môn phái lâu đời nhưng hiện nay, tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người đều chưa hề nghe qua cái tên của môn phái này. Lí do vì phái Chính Nghĩa là phái chính tông và lâu đời nhất về huyền thuật, do vậy mà yêu cầu nhận người vô cùng nghiêm khắc, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến phái Chính Nghĩa gần như đã bị thất truyền."

 

"Ồ, thật đáng ngạc nhiên. Vậy theo như lời chị nói thì người đó chính là người của phái Chính Nghĩa đúng không ạ?"

 

"Đúng vậy, cô ấy là người kế thừa duy nhất của phái Chính Nghĩa ở thời điểm hiện tại, thực lực vô cùng cao cường, cô ấy tên là Khích Sảnh."

 

Lúc này, Khích Sảnh kéo một hơi sinh tố bơi, nuốt xuống. Liếc mắt qua, nhìn Si đang ngồi gặm trái cây ở trên bàn với bộ dạng nhỏ nhắn như gà con, trông đáng yêu vô cùng. Cô rất thích những người thông minh và tất nhiên, Y Y cũng không phải là một người ngu ngốc. Y Y hiểu dụng ý của cô, hiểu cô đang muốn điều gì.

 

Tâm trạng của Khích Sảnh rất tốt, tung tăng đi lấy đồ chuẩn bị tắm rửa, miệng khe khẽ hát hò một ca khúc nào đó. Khi Khích Sảnh tắm ra thì liền thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ.

 

Lúc Khích Sảnh vừa từ huyệt mộ trở về thì đã thấy có cuộc gọi nhỡ nhưng khi đó cô chỉ một lòng muốn đi ngủ mà thôi, miễn không phải ông ngoại gọi thì cô đều bày tỏ rằng tuy rất xin lỗi, nhưng cô không đủ sức để quan tâm, cô còn phải nghỉ ngơi đó.

 

Bây giờ nhìn kỹ lại thì Khích Sảnh mới thấy là do Vi Liễn gọi, hai mắt Khích Sảnh không khỏi chớp chớp vài cái, gọi làm gì? Nhớ một cô gái xinh đẹp lại tài giỏi như cô sao? Cũng không quá khó hiểu.

 

Bên đây, Si xì mũi một cái xem thường: "Bớt tự kỷ đi, để tôi có thể ăn ngon miệng một chút."

 

Khích Sảnh xoay người qua nháy mắt với Si một cái, nghe điện thoại đang đổ chuông thì liền bắt máy: "Alo, Khích Sảnh nghe."

 

"Alo, cuối cùng cô cũng chịu nghe máy rồi. Gần cả tháng nay tôi gọi cho cô không được, nhắn tin cũng không trả lời khiến tôi còn tưởng cô bị làm sao rồi."

 

"Ồ, sao vậy? Lo lắng cho tôi à?"



 

Vi Liễn không kịp suy nghĩ thì liền trả lời: "Đương nhiên rồi. Sao lại không chứ, nếu hôm nay cô còn không nghe máy nữa thì tôi còn định nhờ cảnh sát điều tra dùm."

 

Khích Sảnh nhíu mày, việc này khiến cô cảm thấy có chút phiền lòng nhưng lại không cảm thấy đáng ghét, có điều cũng chỉ là rung giường với nhau một đêm thôi, không cần phải như vậy: "Tôi cũng không còn là trẻ con."

 

Câu nói của Khích Sảnh khiến Vi Liễn thoáng tỉnh táo lại, chợt nhận ra mình đã lỡ lời và cũng giật mình vì sự để tâm quá lớn của bản thân đối với Khích Sảnh, anh bỗng có chút ấp úng, không biết nên nói thế nào: "À ừ thì tôi, tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đâu."

 

Khích Sảnh vừa định trả lời lại thì điện thoại lại rung: "Vi Liễn, anh chờ tôi chút, có cuộc gọi quan trọng."

 

Bên đây Vi Liễn chưa kịp trả lời thì Khích Sảnh đã chuyển sang cuộc gọi chờ, anh đành im lặng nhìn chằm chằm điện thoại. Có vẻ như anh đã để ý đến cô quá mức, khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, nhưng thật sự thì anh cũng không thể kiềm chế được bản thân.

 

Từ đêm gặp Khích Sảnh đến nay, Vi Liễn giống như người mất hồn. Anh cứ không tự chủ được và nghĩ về cô, có lẽ là do hơi men nên cô rất nhiệt tình, rất nũng nịu lại vô cùng quyến rũ, hoàn toàn khác hẳn với bình thường làm anh có ảo giác họ đang yêu nhau chứ không phải chỉ là tình một đêm. Trông Khích Sảnh lúc ấy hoàn toàn không khác chút nào với một hồ ly kiều diễm vô song đang muốn mê hoặc người khác.

 

Khoảnh khắc đó, đôi mắt long lanh của Khích Sảnh chăm chú nhìn anh giống như trong lòng cô chỉ có mỗi mình anh, sự mềm mại, dịu dàng đó khiến anh như muốn phát điên lên, không sao nhịn được, mỗi đêm đều tự dùng tay phải để an ủi bản thân. Vi Liễn cũng cảm thấy bản thân làm vậy là không tốt, giống như một kẻ biến thái, nhưng trong lòng vẫn nhộn nhạo vô cùng mỗi khi không kiềm được và nhớ đến cô.

 

Một cô gái tài giỏi lại xinh đẹp như Khích Sảnh, cô ấy sẽ thích một người đàn ông như thế nào chứ? Lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm cuộc đời, một tổng tài như Vi Liễn lại có chút hoang mang về một cô gái, đồng thời cũng có chút nghi ngờ bản thân, anh có chút cơ hội nào không?

 

"Alo, tôi đây."

 

Vi Liễn bị giọng nói của Khích Sảnh kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn: "À ừ, xong rồi hả?"

 

"Ừm, anh gọi tôi có chuyện gì nữa không? Nếu không tôi tắt máy đây."

 

"Ừ thì, tôi chỉ muốn hỏi tôi có thể mời cô đi ăn cơm không?"

 

"Chưa biết, nếu tôi rảnh. Bây giờ tôi còn đang ở thành phố Vi nên không hứa với anh được."

 

"À, hóa ra là cô đang ở thành phố Vi. Vậy khi nào cô về?"

 

"Tầm tối mai sẽ về đến."

 

"Được rồi. Thế tôi không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi đi. Tạm biệt."

 

Khích Sảnh cúp máy, xoa xoa hoa tai, người mới gọi cho cô là bác Giang, bác ấy cũng có thể xem như là khách hàng quen thuộc của ông ngoại, đồng thời cũng giới thiệu cho ông ngoại không ít khách hàng khác, nay ông ngoại đi du lịch rồi thì những khách hàng quen thuộc trước kia đều đến tay cô, họ đều đã thấy tận mắt thực lực của Khích Sảnh nên không chút nghi ngờ, ai ai cũng rất mực tin tưởng.