Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Khích Sảnh chớp mắt, mở mắt ra thì động thủ với Phủ Hiền ngay. Cô niệm chú, kẹp một lá bùa vào lòng bàn tay sau đó chưởng vào n.g.ự.c Phủ Hiền một cái thật mạnh.
Phủ Hiền không kiềm được đau đớn, hét lớn một tiếng bay ra sau, Khích Sảnh lấy ra mười lá bùa, chắp tay niệm chú càng lúc càng nhanh: "Đi."
Theo lệnh của Khích Sảnh, mười lá bùa bay vèo vèo đến bên cạnh Phủ Hiền vừa mới lom khom đứng dậy, mười lá bùa xoay quanh người Phủ Hiền giống như đang muốn vây hãm Phủ Hiền lại ở bên trong.
Phủ Hiền cảm nhận được linh hồn của mình càng lúc càng nóng, Khích Sảnh khẽ khép hờ mắt, mím môi: "Phá."
Sau tiếng hét to của Khích Sảnh, Phủ Hiền bỗng cảm thấy linh hồn của mình vô cùng nhẹ nhàng giống như chưa bao giờ có thể thoải mái như lúc này đây. Phủ Hiền mỉm cười, cuối cùng cô cũng đã có thể về với hư vô, không cần phải đau khổ, ngẩn ngơ ở nơi quái quỷ này để làm tay sai cho kẻ ác nữa.
Phủ Hiền nhìn linh hồn bản thân đang càng ngày càng trở nên trong suốt, xoay người nhìn Khích Sảnh cười mãn nguyện, khẽ cúi đầu tỏ ý cảm tạ cô, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với Si rồi biến mất.
Khích Sảnh lẳng lặng ngắm nhìn linh hồn trong suốt của Phủ Hiền đang dần dần hóa thành tro bụi, hòa lẫn vào không trung, thực ra thì trong lòng của Khích Sảnh vẫn đang bị chấn động bởi nụ cười quá đỗi xinh đẹp đó của Phủ Hiền, một loại giải thoát.
Nghe tiếng Si thở dài bên cạnh, Khích Sảnh đưa tay lên xoa hai bên thái dương, lấy lại chút tỉnh táo sau đó nhướn mày ra hiệu Si có thể đến cạnh long thân của mình được rồi.
Còn Khích Sảnh thì đi thẳng đến bên chiếc quan tài bằng ngọc của Sùng Biên, vừa ngó vào liền có thể nhìn thấy rõ ràng thân xác của hắn ta rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị thối rữa hay mục nát theo thời gian. Điều này có lẽ đã dày vò Phủ Hiền vô cùng, ngày ngày đều nhìn thấy kẻ thù ở ngay trước mắt nhưng lại không thể làm gì, thậm chí còn phải bảo vệ cho hắn, bất lực chờ đợi hắn thức tỉnh.
Khích Sảnh vươn tay kéo nắp quan tài xuống, hơi mỉm cười. Nhưng vậy thì sao chứ? Bắt đầu từ thời khắc này đây, hắn ta sẽ không bao giờ có cơ hội đó nữa, cô đảo mắt lên xuống trên thân xác của Sùng Biên, cuối cùng cũng tìm được một viên ngọc long lanh, bên trong viên ngọc như được kết tinh bằng hàng triệu hàng vạn vì sao mà thành, trông vô cùng diễm lệ.
Không chút do dự, Khích Sảnh liền vươn tay lấy viên ngọc ra, ngay lập tức cô liền có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng rất lớn ập đến khiến cả người cô giống như vừa được gột rửa toàn thân một lần, thoải mái đến nỗi phải nheo mắt lại.
Cũng lúc này, thân xác của Sùng Biên thối rửa bằng tốc độ vô cùng nhanh chóng, dù vỏn vẹn chưa đầy mười giây nhưng trong quan tài bằng ngọc chỉ còn lại một bộ xương khô.
Khích Sảnh mân cổ, rút từ trong túi vải ra một hộp sữa đậu nành, cắm ống hút vào vừa uống vừa nhìn Si đang làm nghi thức hồi sinh để có thể nhập vào long thân.
Si bay xung quanh long thân vài vòng lớn sau đó thu hẹp khoảng cách lại rồi bay tiếp vài còng và cứ như thế cho đến khi linh hồn của ông không còn một chút khoảng cách nào với long thân nữa thì Si mới bắt đầu bay thẳng lên cao nhìn xuống long thân rồi lớn giọng đọc một loại thần chú nào đó.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được linh hồn của Si đang bị hút vào long thân. Không lâu sau, tiếng niệm chú kết thúc, ngay lúc này, long thân của Si cũng bắt đầu có những cử động đầu tiên.
Si từ từ ngồi dậy, ông đang cảm thấy thoải mái và thỏa mãn vô cùng, ngày này thật sự đã đến rồi, cảm giác linh hồn và long thân có thể hòa quyện vào nhau thế này là rất tuyệt vời, Si không khỏi nhìn sang Khích Sảnh cười ngây ngốc.
Khích Sảnh thấy vậy liền bật cười, long thân của Si to lớn vô cùng, thân thể của cô cũng chỉ gần bằng kích thước một ngón chân của Si mà thôi: "Si, tôi muốn cưỡi rồng."
Si khẽ gầm lên hai tiếng bất mãn nhưng cuối cùng vẫn không từ chối Khích Sảnh, cúi đầu xuống để cô leo lên cổ, dù không gian trong nơi này khiến Si không thể bay lên hay vận động được quá nhiều nhưng cũng đủ khiến hai người đùa giỡn một trận quên cả đất trời.
Y Y đứng một bên như người qua đường trợn to mắt nhìn Khích Sảnh đang vuốt râu rồng của Si, xoa cặp sừng to lớn của ông hay nằm dài trên cổ ông đòi ông cong đuôi lên đây để cô làm gối ôm, Khích Sảnh nói cô muốn ôm một chút. Mặc dù Si tỏ ra giận dỗi, khó ở nhưng con rồng có bộ dạng oai hùng, dữ dằn như thế vẫn răm rắp làm theo yêu cầu của Khích Sảnh.
Y Y yên lặng mở chai nước ra uống một ngụm để tâm tình có thể bình tĩnh lại một chút, chuyện kỳ thú thật sự rất nhiều, cô gái này cũng không khỏi trâu bò quá đi. Hóa ra Khích Sảnh đến đây là để tìm kiếm long thân cho thú cưng của mình, mà thú cưng của cô lại là một con rồng cổ ư?
Si cảm giác Khích Sảnh có chút thất thần, sờ sờ đỉnh đầu của mình: "Cô sao vậy?"
Khích Sảnh không khỏi thở dài một hơi: "Si xem đi, bây giờ chúng ta phải ra ngoài kiểu gì đây. Tìm một hồi cũng không thấy có lối đi tiếp theo dẫn đường ra ngoài hay gì đó, chả nhẽ phải đi về bằng đường cũ à?"
"Bây giờ chúng ta ký khế ước đi."
Khích Sảnh có chút không hiểu: "Sao vậy? Chúng ta đang tìm lối ra mà."
Si âm thầm lắc đầu, tại sao Khích Sảnh lại giống như thông minh kinh niên mà đôi khi lại ngu ngốc một cách đột xuất vậy? Thường ngày vốn là rất thông minh, nhưng thỉnh thoảng còn ngơ ngác đến thế này.
"Ký khế ước với ta xong thì các giác quan của cô sẽ trở nên siêu việt hơn rất nhiều, lúc đó việc tìm lối ra liền trở nên đơn giản hơn."
Thấy Khích Sảnh gật đầu, Si không khỏi nhăn mày: "Hơn nữa hiện tại chúng ta giao tiếp bằng linh cảm thế này thì ta phải dùng linh lực và cô vẫn cần mở miệng để nói chuyện, còn khi đã ký khế ước rồi, chúng ta có thể giao tiếp bằng linh cảm mà không cần mở miệng hay tiêu hao linh lực."
Khích Sảnh chu môi, não cô đang nghỉ ngơi nên chưa tải thông tin về kịp thôi mà. Khích Sảnh rút dao, cắt một đường ở tay. Si cũng cắn nhẹ đầu lưỡi khiến m.á.u chảy ra, Khích Sảnh lấy tay quệt m.á.u của Si hòa vào m.á.u của mình, hai người nhìn nhau sau đó cùng lúc mở miệng niệm loại chú ký kết khế ước.
"Loài rồng.
Loài người.
Khế lại ngang bằng.
Mặt trời ló dạng.
Mây đen luôn chờ ngày trở lại..."
Khích Sảnh cảm thấy một luồng sức mạnh vô cùng bá đạo nào đó đang cố gắng xâm nhập vào cơ thể cô, ngay lúc Khích Sảnh theo bản năng định chống lại nó thì nghe giọng nói của Si truyền đến bên tai: "Cứ thả lỏng."
Khích Sảnh bỗng cảm thấy an tâm. Sau khi Khích Sảnh mở mắt ra lần nữa, cả người cô giống vừa được cường hóa xong, không những các giác quan ưu việt hơn khi trước rất nhiều mà tốc độ cũng nhanh nhẹn hơn không kém, bề ngoài cũng trông có đôi phần thanh cao, thoát tục. Đặc biệt là ánh sáng vàng nhạt bao bọc bên người của Khích Sảnh càng trở nên rực rỡ hơn.
Y Y há hốc miệng, họ vừa ký khế ước ư? Nhìn Khích Sảnh bây giờ thật khác biệt với người bình thường, ánh sáng vàng nhạt quanh người của cô nay đã trở thành một màu vàng đậm rực rỡ, bà nhìn từ xa thôi cũng cảm thấy vô cùng chói mắt.
Khích Sảnh ngạc nhiên vô cùng với sự thay đổi của bản thân, xem ra không phải tự nhiên loài rồng được săn đón như vậy, kết quả giống như là làm chơi ăn thiệt, ký khế ước xong rồi thật sự là quá khác biệt.
Nhưng đồng thời, mặt Khích Sảnh cũng không khỏi méo mó một chút, nếu với vầng sáng thế này, đối với ma quỷ hay là những người đồng đạo trong giới huyền thuật thì cô thật sự quá chói chang, quá gây chú ý rồi.
Khích Sảnh tỏ ý, cô không phải là nắng nên không thích chói chang đâu. Si cười ha hả với vẻ mặt méo xệch của Khích Sảnh, vì đã ký khế ước nên nếu Khích Sảnh không cố ý ngăn cản thì ông có thể đọc được suy nghĩ của cô rất rõ ràng.
Cuối cùng thì Khích Sảnh cũng chú ý tới Y Y sau một hồi bận rộn, cô quay sang nhướng mày với bà một cái. Y Y thấy thì hơi cà lăm, lúc Khích Sảnh bước đến gần, bà liền không khỏi cảm thấy áp lực: "Cái đó, cái đó cô thật sự rất giỏi."
Khích Sảnh không nhịn được bật cười, người phụ nữ trung niên này sao lại đáng yêu vậy cơ chứ: "Cảm ơn dì đã khen. Bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây, trở về với thế giới đầy màu sắc bên ngoài nào."
Y Y gật đầu một cái thật mạnh, bà đang rất nhớ con trai của mình, Khích Sảnh cũng đã nói với bà vì ở trong đây có bày trận pháp nên khiến mọi người cảm thấy thời gian trôi qua chỉ mới đây, nhưng thật sự thì ở bên ngoài, có lẽ cũng hơn một tuần rồi.
Khích Sảnh không khỏi xoa xoa hai bên thái dương, cũng vì có một trận pháp như vậy nên khi ra ngoài xong sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi do không nghỉ ngơi đầy đủ, thời gian lộn xộn lên hết cả.
"Y Y, dì giữ viên ngọc xanh dương này trong người đi, lát nữa nhảy ra biển sẽ không bị ướt."
Tuy hơi giật mình vì Khích Sảnh biết lối ra nhưng Y Y nghĩ lại, bà cũng đã dần dần quen thuộc với sự kì diệu của Khích Sảnh rồi, có điều về lời đề nghị của Khích Sảnh thì bà phải từ chối ngay lập tức: "Đâu được, viên ngọc xanh dương đó là do cô Khích Sảnh tự sức giành được, tôi không thể lấy."
Bị Y Y từ chối hai ba lần, Khích Sảnh liền không hề nói thêm gì nữa, lẳng lặng cất viên ngọc vào, ba lần là đã quá nhiều đối với cô, người ta không nhận thì cố thêm cũng không ép buộc được.
Khích Sảnh ra dấu cho Si dịch chuyển quan tài ngọc sang một bên, phá vỡ mật thất bên dưới thì liền xuất hiện một lối thông ra biển, họ phải bơi về bờ, có lẽ là cách bờ không xa lắm nhưng cũng không hề gần chút nào.
Si lúc này đã sớm biến hóa trở thành hình dạng mini, ông đang dùng móng vuốt nắm thật chặt vạt áo của Khích Sảnh, khẽ lắc đầu.
Khích Sảnh cũng không phải không tốt, ngược lại bản tính của cô vốn rất lương thiện. Chỉ là do tính tình quá mạnh mẽ, độc lập lại thẳng thắn, hơn nữa còn có cái tôi vô cùng lớn. Si có chút suy tư nghĩ, sau này Khích Sảnh có thể lấy chồng được hay không.
Về Khích Sảnh, cô không hề có thời gian quan tâm đến Si đang nghĩ gì, Khích Sảnh đang ra sức kéo Y Y bơi vào bờ càng nhanh càng tốt, cô thì không vấn đề gì nhưng Y Y thì lại không như vậy. Y Y cũng biết Khích Sảnh muốn tốt cho bà, nên cắn răng nín thở tăng tốc bơi theo.