Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 103






Giản Chiêu mở rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Cửa kính đã bị hun mờ hơi lạnh, nhìn không rõ lắm, nhưng có thể lờ mờ đoán chừng cơn bão đã dịu đi, không còn phần phật dộng đùng đùng như ngày đầu. Áng là vài ngày nữa có thể ra ngoài.

Xoa đôi mắt nhập nhèm, nhìn lên giường với chăn nệm dưới đất, mấy tên kia vẫn còn ngủ ngáy khò khò. Sikeil nằm chới với sát giường, nếu lật người một cái là cậu sẽ rớt xuống. Mặc Đình Xuyên giành hết chăn, đắp kín người, trong tay ôm khư khư cái huy hiệu. Triệu Thiên Kiệt đạp tung chăn, nằm lệch ra khỏi nệm, mái tóc đỏ rối tung, hắn còn gác chân lên Ôn Dĩ Hoài, khiến cho anh ngủ cứ thấy nằng nặng, nhíu mày khó chịu, cũng oằn người tránh đi, nom buồn cười. Chỉ có Phó Quân Thanh là một mình một góc, không động đến ai, ngủ an ổn nhất.

Hoắc Dạ Nam đã ra ngồi sofa từ sớm. Hắn vốn có thói quen hút thuốc lá, nhưng không bao giờ hút trước mặt Giản Chiêu. Y dị ứng với mùi khói thuốc, thế nên Hoắc Dạ Nam dự định sẽ cai, không động đến thuốc lá nữa. Vì thế từ lúc qua đây không đem theo bao thuốc, sáng sớm lên cơn thèm lại không có thứ giải tỏa, bức bối ngồi nghịch điện thoại, hàm răng nghiến vào nhau nghe kèn kẹt.

Giản Chiêu định tắm sớm, ôm bộ quần áo đi ngang qua chỗ hắn ngồi thì bị níu lại.

Hoắc Dạ Nam chỉ kéo nhẹ, nhưng không Giản không đề phòng, người y còn gầy yếu, thoáng cái mất đà ngã ngửa ra sau, ngồi thẳng vào trong lòng hắn.

Hai người đều giật mình.

Giản Chiêu hoảng loạn, chống tay muốn đứng lên thì người đằng sau đã nhanh chóng ôm lấy eo y. Hơi thở nóng bừng phà vào lỗ tai kèm theo giọng nói trầm trầm đầy nam tính:

"Bé yêu định đi đâu vậy? Sao lại ngồi vào lòng tôi?"

Lỗ tai của Giản Chiêu khá mẫn cảm, y vừa nhột vừa ngứa, rụt cổ che tai tránh đi, hừ hừ đáp:

"Là do cậu kéo tôi chứ đâu. Mau buông ra đi, đừng có trêu tôi nữa, tôi còn đi tắm."

"Anh định đi tắm à?" Hoắc Dạ Nam cười lưu manh "Tôi cũng định đi tắm đây, trùng hợp thế, hai ta tắm chung đi."

Dứt lời hắn quàng tay xoay người y qua, một tay luồn xuống qua đầu gối, bế bổng y lên, hí hửng ôm người bước nhanh vào phòng tắm. Giản Chiêu hốt hoảng đập vai hắn, giãy dụa muốn đứng xuống thì Hoắc Dạ Nam đã đặt y vào trong bồn, trở tay khóa cửa, rồi ngang nhiên cởi áo cái rột, lột luôn quần vứt qua một bên, trần như nhộng đứng trước mặt Giản Chiêu, nhếch môi hỏi:

"Sao, của tôi có to không?"

Giản Chiêu lập tức dùng hai tay che mặt, từ tai đến cổ đều đỏ, mắng:

"Cậu...cậu lịch sự giùm đi, sao có thể vô duyên thế hả? Đừng có lúc lắc trước mặt tôi, này...này là quấy rối đó..."

"Đều là đàn ông, tôi có anh cũng có, ngại cái gì." Hoắc Dạ Nam vặn vòi cho nước xả xuống bồn tắm, khom người thò tay vào lột đồ của Giản Chiêu "Nào, để tôi giúp bé yêu cởi đồ, đi tắm thì không nên mặc đồ đâu."

Giản Chiêu vừa lầm bầm 'trời đất, trời đất' vừa vặn vẹo né khỏi tay hắn, nhưng Hoắc Dạ Nam vẫn linh hoạt cởi hết xuống không chừa mảnh nào, lúc cởi quần nhỏ còn đưa lên mũi hít hà khen 'thơm quá nha'. Giản Chiêu co mình ngồi thụp trong làn nước hòng che đi thân dưới, khép chân lại, căm phẫn cắn môi mắng hắn lưu manh. Hoắc Dạ Nam cười hềnh hệch, không biết liêm sỉ là gì, bước hẳn vô bồn nước rồi ngồi xuống. Nước sóng sánh tràn ra ngoài, chân hai người cọ vào nhau. Toàn thân Giản Chiêu như ngâm trong nước sôi, đỏ một mảng, ngượng ngùng gắng lùi ra đằng sau. Chợt Hoắc Dạ Nam vươn tay đến cầm gọng kính trên mặt y kéo xuống rồi cất qua một bên khô ráo. Tầm nhìn Giản Chiêu mờ dần, hơi nước nóng bốc lên làm y không nhìn rõ người trước mặt, không hiểu sao lại run rẩy, hỏi:

"Hoắc Dạ Nam?"

"Ừm." Đối phương đáp một tiếng.

Giản Chiêu đang định tìm đề tài nói chuyện thì chợt giật bắn mình, cái ấy phía dưới của y bị một bàn tay gân guốc thô ráp nắm lấy xoa bóp đột ngột. Cả người y mềm nhũn, rạng hồng bên má vừa dịu xuống lại bừng lên. Y suýt nữa là hét lên, gạt tay hắn ra, thều thào:

"Cậu làm cái gì đấy hả!? Mau, mau bỏ ra!"

"Hmm...anh đã từng tự sướng bao giờ chưa? Thẩm du ấy." Giọng Hoắc Dạ Nam khàn đi, nghe đầy mê muội "Chưa bao giờ đúng không? Vậy, vậy để tôi làm cho anh."

Dứt lời bàn tay phía dưới bắt đầu di chuyển.

Giản Chiêu vừa sợ vừa ngại, chối đây đẩy, ra sức bảo vệ nơi ấy, nhưng sức Hoắc Dạ Nam rất lớn, còn biết cách xoa nắn. Một tiếng rên tràn ra khỏi miệng, Giản Chiêu ưỡn người, đón nhận cơn sướng dồn dập ào đến làm y mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, mơ màng để hắn hôn lên môi.

Đang lúc cao trào, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, giọng Triệu Thiên Kiệt giận dữ vang lên:

"Hoắc Dạ Nam, mở cửa cho tôi, anh đang làm gì thầy Giản đúng không?"

Giản Chiêu hoảng loạn tỉnh khỏi cơn mê, giật thon thót, uống cuồng muốn đứng dậy thì Hoắc Dạ Nam đã chồm đến, hôn sâu, bàn tay phía dưới càng vuốt ve nhanh hơn.

*****

Khuyến cáo: Mấy hành động của cha Hoắc Dạ Nam thì tốt nhất chỉ nên ở trong truyện, nên để trong trí tưởng tượng, còn ngoài đời bị gọi là qrtd biến thái đó, không áp ra ngoài đời nha, đọc truyện để vui vẻ nhó.

Ờm, tui chợt nhớ ra Triệu Thiên Kiệt chưa đủ 18, nên cái vụ húp rồn rột chắc chỉ húp xôi thôi thịt để sau, hơn nữa tui cũng chưa đủ tuổi viết seg, nên chắc mấy bà húp tạm đi.