Giản Chiêu lùi sát vào thành ghế sofa. Mấy người kia lại đứng lên, tiến sát về phía y, đứng thành vòng tròn bao lấy không chừa đường lui, ánh mắt ai cũng như hổ như sói nhìn con mồi. Giản Chiêu sợ hãi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Ôn Dĩ Hoài, hi vọng chàng trai luôn dịu dàng hiền lành này sẽ giúp y giải vây. Nhưng thất vọng thôi, Ôn Dĩ Hoài mỉm cười, không nói đỡ câu nào mà còn hỏi ngược lại:
"Thầy Giản, thầy trả lời đi, thầy thích ai nhất vậy? Em cũng tò mò muốn biết nha."
Hoắc Dạ Nam vươn tay vuốt ve vành tai y, cười khẩy:
"Không ai cứu anh được lúc này đâu, trả lời câu hỏi của tôi đi. Hmmm.... Nếu anh không nói gì thì tức là thích tôi nhất nha~"
Triệu Thiên Kiệt hất tay hắn ra, ngồi chen lại dính sát vào người Giản Chiêu, môi gần như chạm vào tai, giọng thanh niên đầy mạnh mẽ tra hỏi:
"Thầy thích tôi nhất phải không? Thầy luôn quan tâm tôi hơn tất cả mấy thằng này mà?"
Giản Chiêu che đôi tai đã ửng đỏ, xấu hổ lí nhí:
"Đồ ngốc, đó là do cậu cá biệt..."
"Cái gì? Thầy nói cái gì?"
Triệu Thiên Kiệt túm lấy cánh tay y, lại bị Hoắc Dạ Nam đá ra, hai chú cháu trừng nhau đe dọa. Phó Quân Thanh nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
"Đã hơn hai giờ sáng rồi."
Giản Chiêu gật đầu lia lịa:
"Tôi...tôi buồn ngủ rồi. Đi ngủ trước, mai lại nói chuyện tiếp."
"Không!" Mặc Đình Xuyên không chịu "Thầy chỉ cần chọn ra người mình thích nhất thôi mà. Chưa đến năm phút đâu, ngồi đây, bao giờ trả lời được thì đi ngủ. Đằng nào mấy ngày này cũng không phải dậy sớm."
Tình thế tiến thoái lưỡng nan, Giản Chiêu bất lực không biết làm thế nào, y biết rõ nếu nói đại tên ai thì mấy người kia cũng không để yên. Mà nếu bảo thích tất cả thì nghe nó cứ đểu đểu lừa dối thế nào.
Mọi đôi mắt đều nhìn lăm le nhìn y, không chịu buông tha khi chưa có câu trả lời.
Giản Chiêu ngồi giữa trung tâm, cảm thấy áp lực, rụt rụt cổ mím môi, mấy lần định nói lại thôi. May sao giữa lúc nguy nan thì tiếng Sikeil vang lên kinh ngạc:
"Í chà, cái gì đây? Thầy ơi, mấy này là thầy làm hả?"
Cậu ta vừa nói vừa giơ một cái huy hiệu hình chó Shiba lên.
"A, cái đó..." Giản Chiêu vội đứng dậy, đi đến bàn làm việc "Là huy hiệu cài áo tôi tự làm, không ngủ được nên tôi bày trò thôi."
Mấy người kia cũng theo đến.
Triệu Thiên Kiệt nhìn từng cái săm soi, chợt cầm một cái huy hiệu lên, ngờ vực hỏi:
"Sao con chó ngáo này lại có thêm mái tóc đỏ vậy?"
Hắn đang cầm là huy hiệu chó Husky. Lúc làm đến cái này trong đầu Giản Chiêu cứ hiện lên hình ảnh ngạo nghễ của Triệu Thiên Kiệt, thế là ngứa tay vẽ thêm cho con chó một mái tóc rồi tô màu đỏ.
Thoáng thấy sự chú ý đã được di dời, Giản Chiêu chớp thời cơ đem đống huy hiệu nhét vào tay mỗi người một cái:
"Nào, tôi làm vừa đủ cho mỗi người một cái đó, cho các cậu, lấy đi."
Ôn Dĩ Hoài cầm huy hiệu Collie, cười tươi như hoa, lập tức cất gọn bảo quản cẩn thận. Hoắc Dạ Nam cầm con Alaska đeo kính đen trên tay, ngó qua huy hiệu của Triệu Thiên Kiệt, mơ hồ thấy hai cái hơi giông giống nhau, nhưng hắn vẫn cẩn thận cài lên áo. Phó Quân Thanh nâng niu cái cài chó bự của mình, thoáng chốc biểu cảm lạnh nhạt trở nên dễ chịu, yêu thích không buông. Mặc Đình Xuyên nghịch nghịch cái huy hiệu chó bẹc-giê của mình, còn đặt lên môi hôn một cái.
Hoắc Dạ Nam luôn nhạy bén, hắn nhìn từng cái huy hiệu của mấy thằng nhóc kia, nghiền ngẫm một hồi, chợt hỏi:
"Anh thích loài chó nào nhất?"
"Con nào cũng dễ thương mà." Giản Chiêu không để ý, đáp không chần chừ "Tôi thích hết."
"Vậy con nào đáng yêu nhất?" Triệu Thiên Kiệt cũng nhận ra ý đồ của Hoắc Dạ Nam, vội vàng chen ngang "Có phải Husky không?"
Giản Chiêu nghĩ nghĩ một hồi rồi lắc đầu, mặt Triệu Thiên Kiệt đen thui ngay lập tức. Y cầm một cái huy hiệu được nhét trong túi mình, giơ lên, là chó Podle màu trắng với khuôn mặt bầu bĩnh:
"Giống chó này là đáng yêu nhất."
Nói rồi y cài lên ngực áo mình.
Hoắc Dạ Nam cùng Triệu Thiên Kiệt nhìn nhau, không hiểu sao tự dưng cả hai cùng bật cười.
"Tôi buồn ngủ rồi." Giản Chiêu ngáp một cái "Không nói chuyện nữa, tất cả đi ngủ."
Đèn ngủ lại được bật lên. Ánh sáng tròn phòng bếp thì tắt đi.
Lần này lên giường, Mặc Đình Xuyên không còn kiêu ngạo như lần đầu, gã thẳng tay đạp Sikeil một cái rồi kéo Giản Chiêu vào lòng, ôm chặt không buông. Sikeil cũng không vừa, dính sát lấy có bị đạp cũng không rên một tiếng, lì đòn quấn lấy Giản Chiêu. Chỉ có người ở giữa là khổ, cựa quậy một tí cũng không được.
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy với tinh thần uể oải, thi nhau ngáp lên ngáp xuống. Có điều trên ngực áo của ai cũng cài thêm cái huy hiệu hình mặt chó trông rất cưng.