Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 6: Em Quên Tôi Rồi Sao?




Đan Tiểu Nghiên mếu máo tìm cách giải quyết khi vừa nãy đã chọc phải ‘Đại ác ma’.

“Thầy thích ăn món Nhật ạ??” Tiểu Nghiên cố gắng đổi chủ đề.

“Ừm.” Bạch Phong Thần thản nhiên đáp lại.

Trong đầu hắn lúc này không khỏi phì cười đi, vì cô là người biết rõ nhất hắn thích ăn món Nhật.

……….

Đi ăn uống với Bạch Phong Thần xong Tiểu Nghiên được hắn đưa về trường, nhưng cô vì sợ bị bắt gặp đi cùng thầy nên đã xuống xe cách xa trường.

“Tiểu Nghiên.” Trịnh Vĩ từ đằng xa chạy đến.

Nghe có người gọi, Đan Tiểu Nghiên giật bắn mình, lo sợ quay người lại nhìn về hướng có người gọi.

“Trịnh Vĩ!” Tiểu Nghiên cố gắng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, cô dừng lại đợi Trịnh Vĩ.

Cậu vừa chạy lại chỗ Tiểu Nghiên vừa thở hồng hộc, rồi Trịnh Vĩ lấy ra từ trong túi một cốc capuchino đưa đến cho cô.

“Cho cậu này, vừa rồi mình có đi ngang qua quán coffee, thấy hồi sáng trông cậu có vẻ mệt mỏi nên tiện đường mua cho cậu.”

Tiểu Nghiên có hơi ngạc nhiên trước sự ân cần của cậu, nhưng vẫn nhận lấy cốc capuchino.

Đan Tiểu Nghiên mới quen Trịnh Vĩ hơn hai tuần nay, vì cô và cậu đều làm cùng nhóm thuyết trình. Trịnh Vĩ rất thân thiện và cởi mở, nên rất nhanh đã hoà đồng với mọi người trong nhóm, đôi khi cậu còn gắn kết mọi người lại khi có mâu thuẫn.

Sau đó Tiểu Nghiên và Trịnh Vĩ cùng đi vào trường. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất thoải mái, khác hẳn với bầu không khí ngột ngạt như lúc cô đi cùng Bạch Phong Thần.

Buổi chiều Đan Tiểu Nghiên có giờ kinh tế chính trị, mọi người trong giảng đường đều đang xì xào bàn tán vì lần này sẽ có một giảng viên mới đảm nhận môn này.

Một thân ảnh vạm vỡ đang tiến vào giảng đường, thầy mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng, cùng quần tây đen với vóc dáng cân đối cùng ngũ quan như tạc tượng thầy giáo mời của bọn họ đã thành công thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tiếng hò reo phấn khích của những sinh viên nữ vang lên, thầy rảo bước đứng trên bục giảng, hướng mắt nhìn một lượt rồi gật đầu giới thiệu.

“Chào tất cả các em! tôi là Dương Tư Minh từ nay sẽ là giảng viên phụ trách môn kinh tế chính trị.” Thầy cười tự tin với mọi người.

Sau đó là giờ học rất hang hái, hầu như là những bạn nữ hỏi những câu hỏi ngoài lề, khiến Dương Tư Minh giảng được một đoạn lại phải ngồi trả lời. Nên giờ học đó trôi qua rất nhanh.

Đan Tiểu Nghiên đang cất sách vở chuẩn bị ra về thì điệt thoại cô kêu lên, Bạch Phong Thần gửi tin nhắn cho cô. Hắn nhắn ra cổng sau của trường hắn sẽ trở cô về.

Tiểu Nghiên thở dài, mệt nhọc lết thân xác ra khỏi phòng học. Vì mải cắm đầu cắm cổ chạy nên một lần nữa cô lại va phải Dương Tư Minh, hoặc có thể coi là Dương Tư Minh cố tình đứng chặn Tiểu Nghiên khiến cô va phải anh.

Cô nhăn mặt ngước lên nhìn rồi cuống quýt xin lỗi.

“Em…em xin lỗi thầy.”

Dương Tư Minh nhướng mày, anh khó hiểu nhìn cô.

“Em quên tôi rồi sao??”

Lúc này Đan Tiểu Nghiên ngớ người luôn, cô cố gắng lục lại kí ức, sau một hồi nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của Dương Tư Minh cô chợt “À” lên một tiếng.

“Em rất xin lỗi vì lại va phải thầy.” cô cúi đầu thành khẩn.

“Không, không sao đâu! Em có thể cho tôi số để bao tôi ăn một bữa tạ lỗi cũng được.” Dương Tư Minh cười chọc ghẹo cô.

Không hiểu lúc ấy Đan Tiểu Nghiên bị gì rất vui vẻ cho Dương Tư Minh số của mình, cô nghĩ cùng lắm chỉ là một bữa ăn thôi mà cũng không sao, vả lại sau này có bài gì khó hiểu cô cũng có thể tiện hỏi thầy.

Được Tiểu Nghiên cho số điện thoại, Thầy Dương vui mừng ra mặt, đến nỗi cô đã xin phép đi về trước mà anh cũng không biết.

Ở ngoài cổng sau của cổng trường đại học C, Bạch Phong Thần đừng đợi cô nãy giờ đã được mười mấy phút vẫn chưa thấy cô ra có chút lo lắng, hắn đang định chạy vào trường gọi cô ra thì thấy bóng dáng Tiểu Nghiên đang hớt hải chạy đến.

“Em xin lỗi, em bận chút việc nên ra hơi chễ.” trên mặt Tiểu Nghiên lúc này lấm tấm mồ hôi.

Bạch Phong Thần không nói gì mở cửa xe cho cô vào rồi lái xe chạy về nhà cô.

Ngồi trên xe Bạch Phong Thần vẫn tập trung lái xe, còn Đan Tiểu Nghiên vì quá chán nên lấy điện thoại trong túi ra xem.

Ngồi lướt facebook được một lúc cô nhận được một lời mời kết bạn, cô nhấn vào xem thử thì ngạc nghiên, đây không phải là thầy Dương sao?

Cô chần trừ một hồi rồi chấp nhận kết bạn với anh, rất nhanh sau đó Tiểu Nghiên lại nhận được một tin nhắn từ Dương Tư Minh.

“Chủ nhật này em có rảnh không?” Dương Tư Minh nhắn.

Tiểu Nghiên suy nghĩ một hồi sau đó trả lời tin nhắn của Dương Tư Minh.

“Em có rảnh, sao vậy thầy?”

“Nếu chủ nhật em rảnh có thể đi ăn với thầy được chứ.” rất nhanh Dương Tư Minh đã trả lời.

Không suy nghĩ nhiều, cô nhận lời rồi tắt điện thoại, đầu bên kia Dương Tư Minh được cô nhận lời đi ăn liền vui vẻ mà cười thủm tỉm.

Bạch Phong Thần nhìn cô nãy giờ, thấy Tiểu Nghiên lạnh nhạt không để ý hắn mà chăm chú bấm điện thoại khiến hắn có phần khó chịu.

“Em nhắn tin với ai?” Đội nhiên Bạch Phong Thần lên tiếng hỏi.

“Thầy Dương ạ.” Đan Tiểu Nghiên quay qua trả lời hắn.

Bạch Phong Thần cau mày suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

“Dương Tư Minh?” hắn không đầu không đuôi hỏi làm cho Tiểu Nghiên hơi khó hiểu.

“Vâng đúng vậy ạ.” Vừa dứt lời cô đã thấy mặt Bạch Phong Thần xám xịt lại.