Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 131: Auster




Ở chỗ nào đấy, người đàn ông đang ngồi quan sát mọi thứ từ camera. Bống có một thứ làm hắn chú ý, đó là hình ảnh Đan Tiểu Nghiên đang ngồi xem về các công ty khác.

“Hừ! Đến tận công ty tôi phỏng vấn rồi mà vẫn tư tưởng đến các công ty khác sao?” Ngươig đàn ông hừ lạnh.

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt góc cạch trông rất mạnh mẽ nam tính nhưng cũng mang theo phần lạnh lùng ảm đạm.

Đan Tiểu Nghiên ngồi được một lúc, đã đến lượt cô vào trả lời phỏng vấn. Cô thành công trả lời suôn sẻ mọi câu hỏi mà nhà tuyển dụng đưa ra. Rất nhanh cô đã nhận được những ánh nhìn thiện cảm từ bọn họ.

“Cô Đan! Chúc mừng cô đã vượt qua vòng phỏng vấn!” Một người trong số bọn họ lên tiếng.

Lúc này đây trên gương mặt của Tiểu Nghiên không dấu được sự vui mừng. Cô vội cảm ơn mọi người rồi ra về.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến mức cô không tin là sự thật. Đan Tiểu Nghiên vỗ vỗ lên mặt mình, cuối cùng vẫn tin đây là sự thật.

Bên kia ông bà Đan sau khi biết tin con gái thành công xin được việc làm ở một công ty lớn thì không khỏi vui mừng. Ngọc Hạ Phương còn vui vẻ chiêu đãi cả nhà một bàn ăn vô cùng thịnh soạn để ăn mừng con gái.



Đan Uyển Nhi thấy ông bà mình vui vẻ như thế cô bé cũng rất vui, bé lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dương Tư Minh báo tin.

Dương Tư Minh nhận được tin nhắn của nhóc con thì cũng vui mừng không kém. Anh định ghé vào Đan Gia chung vui cùng bọn họ. Nhưng tiếc là với cái chân này anh không tiện đi lại. Thêm tình hình công ty hiện tại, anh cũng không thể đi đến đó vui chơi được.

Trên thương trường ngay lúc này từng đợt sóng ngầm đang nhắm vào công ty của Dương Tư Minh. Dù chưa tra ra được kẻ đứng sau là ai, nhưng trong lòng anh đang có một dự cảm không lành.

[…]

Ngày đi làm đầu tiên đi làm, Đan Tiểu Nghiên thức dậy từ rất sớm. Cô chuẩn bị quần áo rồi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng.

Ngọc Hạ Phương cũng vừa tỉnh dậy đi xuống nhà thấy con gái đang tất bật trong bếp mà bà không khỏi sốt ruột.

“Tiểu Nghiên! Cái con bé ngốc này, sắp đi làm mà lại vào bếp nấu ăn như vậy ám mùi thì sao?” Bà trách móc cô, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng. Ngọc Hạ Phương chiếm lấy bếp, đẩy Tiểu Nghiên ra phòng bếp.

“Lên nhà gọi Uyển Nhi dậy đi.” Nói xong bà chui vào trong bỏ lại Đan Tiểu Nghiên đứng ngơ ngác.

Sống tự lập ở nước ngoài quen rồi, giờ về nước dưới sự nuôi chiều của người nhà nhiều lúc cô vẫn chưa thể thích ứng.

Buổi sáng vẫn như mọi ngày, chỉ khác là mọi ngày cô sẽ đi tìm việc thì bây giờ cô đã có công việc ổn định.

Không đúng! Chưa hẳn là ổn định, cô vẫn phải trải qua một tuần thử việc sau đó mới được cấp trên xem xét nên giữ lại hay đuổi đi.



Suy nghĩ miên man mà Đan Tiểu Nghiên đến công ty từ lúc nào không hay.

Cô đi theo nhân viên tiếp tân dưới sảnh công ty, được cô gái đó dẫn lên tầng cao nhất của toà nhà, dành cho tổng giám đốc.

Thiết kế của tầng trên cùng này đặc biệt khác với phong cách của các tầng khác. Mọi thứ được trang trí vô cùng tối giản, nhưng lại vô cung thanh lịch sang trọng. Phải nói người đã thiết kế ra tầng này có gu thẩm mỹ vô cùng tinh tế.

Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, bỗng nhiên Đan Tiểu Nghiên có một luồng cảm giác bất an trong lòng. Tuy chỉ thoáng qua nhưng rất nhanh đã được cô dập tắt.

“Mời vào!” Giọng nam lạnh lùng từ bên trong phát ra, ý muốn cô có thể vào.

Cửa gỗ vừa được mở ra, Đan Tiểu Nghiên bỗng sững người, chết lặng. Trước mặt cô là hình ảnh người đàn ông cô đã khắc cốt ghi tâm - Bạch Phong Thần!

“Anh…!”

Cô ấp úng, không giấu khỏi sự lúng túng trong ánh mắt. Không nghĩ đến người cô cố tránh né bao nhiêu lâu nay lại đột nhiên xuất hiện trước mắt. Không đúng tại cô tự mình đi đến chỗ hắn mới đúng.

“Hửm? Cô là trợ lý mới của tôi sao?” Bạch Phong Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm. Không nóng không lạnh nói.

Đan Tiểu Nghiên dù có hơi hoang mang nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, khôi phục lại dáng vẻ tự tin ban đầu.

“Vâng.”

Bạch Phong Thần nghe vậy có chút hài lòng không nói gì thêm mà nhìn xuống CV của Tiểu Nghiên trong lòng khồng ngừng đánh giá cô.

Thời gian ba năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Chớp mắt người con gái đã thay đổi nhiều như vậy, thật khiến hắn không nhận ra. Cô không còn dáng vẻ ngây thơ yếu đuối như hồi đó nữa, mà trông cô bây giờ rất ưu tú, sắc sảo.

Trong lòng Đan Tiểu Nghiên bây giờ đang không ngừng suy nghĩ, cô vận dụng tất cả nơron thần kinh để nghĩ cách. Cuối cùng vẫn chốt hạ câu ‘chốn tránh không phải là cách giải quyết tốt’ chỉ là chồng cũ thôi mà đây lại còn là công ty nữa cô không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến tiền đồ, công việc.

Nghĩ lại thì ngay từ cái tên công ty là cô đã phải đoán ra người đứng sau là ai rồi mới phải! Tập đoàn *Auster

*Auster/Notus là tên của một vị thần gió nam trong thần thoại Hy Lạp. Phiên bản La Mã là Auster.

Auster = Thần Gió = Phong Thần!!

Đáng lẽ cô nên nghĩ ra khả năng này mới đúng!