Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 39: Hoắc Hiên




Bà ôn tồn khuyên nhủ cô “Con hiểu chuyện như vậy thì tốt quá, nhưng không sao đâu muốn thì cứ ở lại chơi sau này về đây hối hận không kịp đâu.”

Tiểu Nghiên cười cười, đúng thật là cô chơi ba ngày thôi đâu có đủ. Nhưng mọi thứ vẫn cần quay về quỹ đạo cũ, dù sao cô cũng còn trẻ sau này có dịp sẽ lại đến đây.

Bạch Y Vân cũng không muốn gượng ép cô, bà chuyển sang chủ đề khác nói “Con mới đi có một ngày thôi, nhưng Meomeo nhớ con lắm, nó cứ đi tìm suốt thôi.” bà chĩa điện thoại xuống phía dưới chỗ Meomeo đang nhìn ngó nãy giờ. Nó nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiểu Nghiên nhưng lại không thấy cô đâu nên nhòm tìm cô.

Tiểu Nghiên thấy bé thì không ngừng gọi tên, làm Meomeo đầu bên kia vẫn đang không biết tiếng nói phát ra ở đâu. Nói chuyện một lúc thì Bà đột nhiên có việc đành phải cúp máy với cô.

Đúng lúc đấy Hoắc Hiên từ trong phòng dành cho khách đi ra, cậu ngồi xuống ghế đối diện với Tiểu Nghiên. Có mù mới không thấy cậu ta đang có tâm sự, cô đang định mở lời trước thì đột nhiên cậu đột nhiên lên tiếng.

“Thật ra tớ với Vương Hân từng qua lại với nhau.”

Tiểu Nghiên cau mày không hiểu, đương nhiên là qua lại với nhau rồi bọn họ là bạn bè còn gì?

Thấy cô vẫn không có biểu hiện gì Hoắc Hiên có hơi bất ngờ, cậu nghĩ chắc có thể Vương Hân đã kể cho cô rồi.

“Thì hai người là bạn không phải sao?” Thấy cô hỏi thế cậu mới chắc chắn là Vương Hân chưa nói chuyện này cho cô biết.

“Bọn tớ từng yêu nhau.” Lúc đầu nghe xong Tiểu Nghiên còn tưởng cô nghe nhầm cơ, phải hỏi đi hỏi lại cho chắc. Hoắc Hiên chỉ gật đầu thừa nhận những gì cô nghe vừa rồi là thật.

“Vậy lí do gì mà hai người chia tay vậy?” Cô tò mò về câu chuyện này, muốn hỏi tường tận sự việc.

Chuyện xảy ra cách đây hai tháng, khi ấy Vương Hân bị cảm lạnh khá nặng, cô ấy còn ở phòng trọ một mình nữa nên lúc đấy Hoắc Hiên đã qua mua thuốc chăm sóc cho cô.

Lâu dần bọn họ đã nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng cách đây hai tuần hai người đã chia tay. Lí do vì sao ư? Hôm đấy trong nhóm của Hoắc Hiên có rủ đi bar giải khuây, tất nhiên cậu cũng đồng ý đi cùng. Nhưng lạ ở chỗ bình thường tửu lượng rượu của Hoắc Hiên cũng thuộc dạng kha khá, thế nhưng hôm đấy cậu chỉ mới uống được hai chén đã say mềm gục ra đấy. Hoắc Hiên không biết chuyện gì đã sảy ra nhưng khi tỉnh dậy cậu lại thấy có một người phụ nữ da trắng tóc vàng đang nằm ngay bên cạnh cậu.

Hoắc Hiên đau đầu lục tìm lại trong trí nhớ xem hôm qua đã xảy ra những gì, nhưng gần như vô ích, đầu cậu đau như búa bổ, không hề có bất cứ kí ức nào về người phụ nữ này.

“Cô là ai?” Hoắc Hiên lay người gọi cô gái kia dậy. Cô gái tóc vàng lúc đấy quay sang nhìn cậu mỉm cười, còn mặt dày nói ra những lời nói ám muội.

“Hôm qua anh tuyệt lắm.”

Hoắc Hiên nghe cô gái đấy nói xong càng tức điên lên, cậu nắm lấy bả vai cô ta siết chặt, miệng gằn lền từng chữ.

“Nói! Hôm qua đã sảy ra chuyện gì?” Mắt cậu lúc này đỏ ngầu, những đường gân tay nổi lên, trông đáng sợ vô cùng.

“Tôi…tôi không biết…tôi được người phân công vào đây thôi.” Cô ả kia dường như bị hành động ấy của Hoắc Hiên doạ cho sợ hãi, miệng lắp bắp nói ra từng chữ, không còn dáng vẻ khiêu gợi như lúc nãy nữa.

Cậu nghe xong liền rất tức giận, buông bàn tay đang siết chặt ở vai cô ta ra. Vì Hoắc Hiên dùng lực khá mạnh nên trên vai cô ả đã lằn vết dùng tay nhặt áo sơ mi bị ném dưới sàn nhà mặc lên, rồi rời khỏi đấy.

Đi dọc hành lang Hoặc Hiên nhấn gọi một dãy số, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy.

“Cậu chủ có chuyện gì phân phó.” Giọng bên kia cung kính chỉ trờ nhận lệnh của cậu.

“Điều tra cho tôi, hôm qua ai đã chuốc thuốc tôi. Tìm luôn danh tính cô gái tóc vàng ở trong phòng tôi đêm qua nữa, xem ai đã cử cô ta leo lên giường tôi.” Hoắc Hiên hừ giọng, cậu chắc chắn chuyện này không chỉ đơn thuần là trùng hợp tất cả ắt hẳn đã có người đằng sau sắp xếp đi.

Sau ngày hôm đấy Hoắc Hiên tạm tránh mặt Vương Hân, một phần vì cậu áy náy trong tâm can cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi với cô, một phần cậu cũng không biết nên đối mặt với cô như nào. Hoắc Hiên định sẽ điều tra rõ mọi chuyện rồi sẽ nói cho cô ấy sau.

Bên này Vương Hân vẫn không biết đã sảy ra chuyện gì mà cậu cứ tránh mặt cô, nhắn tin gọi điện cũng chỉ trả lời cụt ngủn, như kiểu cậu đã biến mất khỏi thế giới này.

Vương Hân định đi tìm Hoắc Hiên để hỏi xem dạo cậu đã xảy ra chuyện gì. Cô đứng ngoài cửa phòng cậu chờ suốt hai tiếng đồng hồ, đến khi trời bắt đầu sẩm tối cô đang định đi về thì bắt gặp bóng dáng cao gầy của Hoắc Hiên đang đi cầu thang lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau mà không nói gì, mọi thứ thời khắc này như chậm lại, nhìn thấy bóng dáng mà cô ngày đêm mong ngóng, Vương Hân không chần trừ gì lao đến ôm cậu. Hoắc Hiên cũng ôm cô vỗ về nhưng trong lòng cậu đang rất áy náy. Bóng đêm tội lỗi như bao chùm lấy cậu, còn Vương Hân như ánh mặt trời, trong sáng dịu dàng không chút bụi trần.

“Để anh đưa em về.” Hoắc Hiên xoa lấy đầu cô. rồi nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp kia.

Chỉ mấy ngày thôi mà cậu đã tiều tụy đi trông thấy, gương mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng vì mỗi đêm đều thức để điều tra về việc kia mà đã mấy ngày rồi cậu chưa ngủ.