Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 38: Anh Tha Cho Em Lần Này Được Không




Ăn thịt nướng BBQ thì không thể thiếu rượu Soju được. Mùi vị béo ngậy thơm lừng của thịt nướng hoà quyện với vị cay nhẹ nhàng thoang thoảng mùi gạo ngọt ngọt, tạo nên cảm giác lâng lâng trong người.

Vương Hân muốn dùng rượu để tự chuốc say chính mình, cô không ngừng uống từng ly một, thậm chí cô còn uống rượu nhiều hơn ăn nữa. Hoắc Hiên ngồi bên cạnh thấy cô uống nhiều như vậy thì không hài lòng, cậu dựt lấy ly rượu trên tay Vương Hân, một hơi uống hết. Mặt cô ấy lúc này đỏ bừng, hơi thở toàn mùi men rượu.

“Đừng uống nữa, em ăn thêm đi.” Hoắc Hiên gắp thêm đồ ăn vào bát cho cô, trong lòng hai người bây giờ đều đang rất hỗn loạn.

“Kệ tôi.” Vương Hân gạt tay cậu ra, tiếp tục rót rượu trong chai uống. Tiểu Nghiên thấy vậy cũng khuyên nhủ, vừa nãy chỉ là cô cảm giác hai người này kì lạ thôi, nhưng có lẽ bây giờ cô đã biết điểm kì lạ đó ở đâu rồi. Tiểu Nghiên vẫn chưa vội vạch trần, cô muốn hai người họ tự công khai hơn.

“Vương Hân, cậu uống nhiều quá rồi.” Có vẻ cô ấy ngà ngà say rồi nên khi cô nói cô ấy vẫn không ngừng lại.

Hoắc Hiên xin phép đưa Vương Hân về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Nghiên không biết nói gì bây giờ nên cô quay qua nhìn Bạch Phong Thần.

“Đưa cô ấy lên phòng cho khách ở tầng 1.” Hắn không thèm quay ra nhìn vẫn ngồi nướng thịt đưa cho Tiểu Nghiên ăn.

Đến khi hai người kia rời rồi Bạch Phong Thần mới nối thú tính, kéo sát người cô lại, ôm lấy cô nũng nịu “Đút anh ăn.”

Tiểu Nghiên đến bó tay với hắn, gắp miếng thịt trên đĩa rồi đưa cho Bạch Phong Thần. Hai người lúc này trông rất tình tứ y, Tiểu Nghiên khi nãy cũng có hơi quá chén nên bây giờ tâm trí cô bỗng quay cuồng, thật ảo lẫn lộn.

Bạch Phong Thần đột nhiên cúi xuống gặm lấy cánh môi cô mà cắn mút, môi cô bỗng trở nên tê liệt, cả khoang miệng bị hơi thở nam tính phảng phất mùi cồn lấn át toàn bộ.

Cơ thể cô có chút run lên, một dòng khoái cảm được truyền đến khiến toàn thân cô trở nên tê liệt, bàn tay của Bạch Phong Thần bắt đầu không yên phận mà luồn vào bên trong áo cô.

“Đừng, ở đây không được.” Tiểu Nghiên giữ lấy tay hắn, không để cho mọi chuyện tiến xa hơn.

“Vậy thì vào nhà.” Bạch Phong Thần nửa thật nửa đùa nói, ánh mắt hắn nỏng bỏng nhìn cô chăm chú.

Tiểu Nghiên ngượng đến chín mặt, chưa kịp mở miệng ra nói đã bị hắn bế lên rồi đi vào trong nhà.

“Thả em xuống.” cô không chịu, giãy giụa bắt bằng được cho hắn thả mình xuống.

“Anh đói rồi.” Bạch Phong Thần nhìn cô đầy háo sắc, hắn nói đầy ẩn ý.

“Vậy thì ra ngoài kia ăn tiếp đi chứ.” Tiểu Nghiên phụng phịu, mặt mày cau có nhìn như một đứa trẻ đáng yêu vô cùng.

“Anh muốn ăn em.” Hắn cười ranh mãnh nói thầm vào tai cô. Lại bị hắn ghẹo rồi, mặt cô đã đỏ nay càng thêm đỏ, cả người hừng hực khí thế chỉ muốn táng cho tên sắc lang kia một trận.

“Không, buông em ra.” Cô vẫn kiên quyết từ chối hắn, ở trong nhà này đâu phải chỉ có mỗi mình bọn họ đâu. Hơn nữa tí cô còn phải tiễn Hoắc Hiên với Vương Hân ra về nữa.

“Bây giờ không được, anh tha cho em lần này được không?” Tiểu Nghiên biết chỉ từ chối suông thôi thì còn lâu Bạch Phong Thần mới để yên tha cho cô, vẫn là dỗ ngọt hắn, tính kế trước mắt đã.

“Được.” Ấy vậy mà Bạch Phong Thần lại hoàn toàn đồng ý, Tiểu Nghiên cũng có hơi bất ngờ, vì như này thì hiệu nghiệm quá rồi.

“Vậy anh thả em xuống được chưa, Em còn phải đi dọn dẹp chỗ ngoài sân nữa.” Cô đẩy người hắn ra rồi đứng xuống, tốt nhất là vẫn nên tránh xa hắn ra một chút.

“Em không cần dọn đâu, tí sẽ có người đến dọn.” Hắn vẫn bình thản nói, rồi xong vậy bây giờ cô biết lấy lí do gì để tẩu thoát giờ.

“Ờm, à đúng rồi! Từ lúc đến đây em chưa gọi cho bác Bạch, để em đi gọi cho bà.” Cô tìm một lý do khá vô nghĩ nhưng lại rất thuyết phục. Thành công qua mặt hắn.

Tiểu Nghiên lại ghế sofa ngồi, mở máy lên để gọi cho mẹ của hắn. Rất nhanh bà Y Vân đã nhấc máy.

“Bác Vân con Tiểu Nghiên đây.”

“Tiểu Nghiên, con đến Mỹ rồi à. Ở đấy chơi vui không?” Bà vui vẻ cười nói, thật ra trước đấy mấy tiếng bà đã gọi cho Bạch Phong Thần rồi, còn không quên nhắc hắn nhớ dẫn cô đi chơi nhiều nơi. Không cần chú tâm vào công việc lắm, con dâu bà quan trọng hơn.

“Vâng, ở đây vui lắm ạ.” Cô hào hứng kể mọi thứ ở đây cho bà nghe còn không quên giới thiệu bạn bè cô ở đây cũng qua chơi nữa.

“Vậy sao, con vui là tốt rồi. Nếu vẫn muốn thì con cứ ở đấy mà chơi cho đã rồi về.” Tuy Bạch Y Vân cũng đã lớn tuổi rồi nhưng bà lại rất hiểu tâm lý con trẻ.

“Dạ thôi ạ, con còn phải về học tiếp. Với lại Bạch Phong Thần anh ấy cũng có nhiều việc ở nước phải về làm nữa.” Cô không muốn ảnh hưởng đến những thứ xung quanh, nhất là làm ảnh hưởng đến hắn.