Cách đây vài ngày, anh giáo có hỏi tôi rằng tôi muốn 1 món quá sinh nhật như thế nào. Lúc ấy tôi đã thực tình trả lời ổng mình muốn được thổi nên và cắt bánh kem, như trước kia tôi được thấy bạn bè và những đứa trẻ trong xóm được ba mẹ chúng tổ chức sinh nhật thôi. Vì từ nhỏ tới lớn, đối với tôi ngày sinh nhật vẫn là ngày vô cùng bình thường như bao ngày khác trong năm. Một cái bánh kem dành cho chính mình tôi còn chưa từng có chứ đừng nói đến 1 buổi tiệc nhỏ có bạn bè đến dự và chúc mừng. Bởi 2 bà cháu tiền chẳng có mà ăn, ở đó mà đua đòi đãi người ta cái gì. Và tôi cũng chưa từng đòi hỏi bà nội điều gì trong ngày đặc biệt ấy của mình. Mặc dù đâu đó trong lòng tôi vẫn luôn mong muốn được thổi nến và thì thầm ước lời nguyện. Sau đó được tự tay cắt và ăn thử 1 miếng bánh gato để xem nó ra sao.
Tôi chỉ nói như thế ấy và rồi lão công của tôi, vào đêm nay khi ngày mới bắt đầu lúc 0h, ổng bế thốc tôi còn đang say ke ra ngoài phòng khách để dành tặng cho tôi 1 niềm bất ngờ, mà theo ổng nghĩ là sẽ rất lãng mạng. Vâng, lãng mạng với ổng nhưng lại khá là lãng nhách với tôi. Vì hiện tại tôi đang muốn dội lên tới họng, khi trước mắt mình là 19 cái bánh kem được cắm nến theo thứ tự từ số 1 đến số 19. Tất cả được bày trong gian phòng khách rộng rãi đã được tắt tối đèn để làm nền cho các ánh nến. Kèm theo đó trên tường nhà, dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật bé Phương Ốc Tiêu' bằng đèn neon, được uốn rất kỳ công sáng màu hồng trong không gian tối bên cạnh những đốm lung linh từ những ngọn nến kia. Bong bóng đủ màu sắc được treo thành từng chùm ở các góc nhà, và phủ đầy trên trần trông dễ thương và mộng mơ vô cùng. Nhưng tôi nghĩ tình cảnh này nó sẽ tuyệt vời và lãng mạn hơn rất nhiều nếu như hiện tại là 7 hay 8 giờ tối gì đấy. Chứ không phải vào giờ thiêng lúc nửa đêm như bây giờ.
Khi tôi còn đang ngơ ngẩn nhìn ngắm mọi thứ với đôi mắt tròn xoe và còn trong bộ váy ngủ. Lúc này thầy đã lên tiếng giải thích với tôi:
- 19 cái bánh kem này là để bù đắp cho 19 dịp sinh nhật trước của em. Nghe nói em thích thổi nến, nên đêm nay anh sẽ cho em thổi với cầu ước đã đời luôn đó.
Ặc, nghe thầy nói xong tôi muốn tụt huyết áp liền ngay lập tức. Nghĩ sao vậy trời? Đêm hôm khuya khoắt ổng không cho con nhỏ ngủ, lại đày ra ngoài thổi hết 19 cái bánh cho tốn nước miếng chơi vậy đó. Rảnh dễ sợ!
Ngước lên nhìn thầy với khuôn mặt ngu không thể tả. Trong đầu tôi đang biên soạn cả xớ các điều ước, vì 19 cái bánh kem với 19 điều ước thì tôi nên ước gì cho đủ đây ta? Hay cầu cho thiên hạ thái bình, bá tánh chúng sanh không còn lầm than và được ấm no, cho những người nghèo bớt khổ có được không nhỉ? À, còn phải ước cho ông chồng ít cằn nhằn với giảm lãng xẹt lại. Ước cho ba mẹ chồng và các anh chị luôn khoẻ mạnh và bình an. Sau cùng, chắc tôi ước cho mình học giỏi với thông minh ra để có thể thành công đấu trí với lão chồng hàng ngày. À quên, còn phải ước cho mình cao thêm chút xíu để với tới ổng nữa chứ. Ừa vậy đi!
Thấy tôi cứ ngệt mặt ra nhìn ổng, thầy vội đẩy tôi ra đứng giữa dàn bánh kem và đề nghị:
- Em thổi nến và ước đi. Lẹ rồi còn vào đãi anh ăn mừng 1 bữa cho ra trò coi.
Nghe thầy hối và nói quá bí ẩn kèm theo khuôn mặt khá là gian xảo. Thế nên tôi phải nhanh chóng hỏi lại ổng liền:
- Khuya rồi anh còn đòi ăn bánh kem sao? Em nhớ anh đâu thích ăn đồ ngọt đâu?
Nghe con vợ khờ khạo hỏi chuyện, thầy nheo mắt nhìn tôi với dáng vẻ trông mờ ám cực kỳ. Nên vừa cười, thầy vừa thì thầm vào tai tôi rằng:
- Anh không ăn bánh kem, đêm nay anh thèm ăn ốc.
Hiểu hiểu, ổng nói vậy là tôi hiểu rồi. Công nhận linh thiệt, tôi chưa ước mà thấy thông minh hẳn ra rồi đấy. Mà thật sự cũng khá lâu rồi chúng tôi chưa ân ái với nhau, nhưng đêm nay tôi không muốn cùng ổng giao hợp đâu, vì còn lo ngại cho sức khoẻ của thầy.
- Trời ơi, anh mới mổ xong còn chưa lành hẳn mà đòi 'ứ ừ' sớm vậy sao? Thôi thôi em xin anh, bác sĩ dặn anh chưa được vận động mạnh đâu vì sẽ ảnh hưởng đến vết mổ đó. Anh làm ơn dùm em đi!
Và rồi con ốc tiêu ngu ngốc cứ ngỡ mình khôn ra nhưng thực chất vẫn còn ngu dại lắm bé ơi. Nghe tôi sốt sắng từ chối như thế, anh giáo liền nhoẻn miệng cười với tôi 1 cái rất chi là đắc ý. Vì ổng đã thành công dụ tôi vào tròng rồi.
- Vậy...bé yêu lát nữa ăn anh đi, để cho anh đỡ tốn công vận động. Em bỏ bê anh cũng hơi lâu rồi đó, coi như đêm nay em đãi anh 1 bữa tiệc nho nhỏ đi nha.
Phụt!!! Cha chả ông thầy mất nết. Bệnh hoạn thế kia mà còn ham muốn vô độ như thế này đúng là hết nói nổi. Đãi ổng 1 bữa xong đảm bảo sáng mai ngủ dậy tôi sẽ bị cứng hàm với nổi cơ tay cho xem. Ôi 1 bữa tiệc sinh nhật được cắt bánh kem mỏi tay nhưng cuối cùng lại bị ăn 'chuối' mỏi mồm. Thật là 'va li'!
....................
Buổi tối hôm sau, tiệc sinh nhật của tôi được tổ chức trên tầng sân thượng nơi căn hộ tôi và anh giáo đang cư trú. Khách mời chỉ là những người thân trong gia đình thôi chứ tôi không thích hoa lá cành rườm rà. Và thực chất là tôi cũng nào có bạn bè hay người quen gì, nên có ai đâu để mà mời đến tham dự. Nhưng tôi chỉ cần những người thân yêu này của tôi thôi là thấy quá đủ rồi chứ không cần ai hơn. Có cha này, mẹ này, anh chị và các cháu này. Và quan trọng nhất là có anh giáo già nữa nên nhất tôi rồi, còn gì hạnh phúc hơn nữa đâu nên tôi chẳng cần đòi hỏi gì nhiều.
Một bữa tiệc nhỏ nhưng những món quà mà tôi thu về lại vô cùng siêu cấp. Cha Vũ và mẹ Vy Anh không có gì tặng tôi ngoài căn biệt thự ven biển ở Đà Nẵng. Thấy tôi kinh không, vừa tròn 19 tuổi đã là chủ sở hữu 2 căn nhà khủng rồi. Nghĩ tới thôi mà tôi choáng váng hết cả mặt mày. Đùng 1 cái giàu cách bất chợt như thế này muốn hú hồn con chồn luôn.
Còn nữa, chú Jill và thím Na tặng cho tôi chiếc đồng hồ Richard Mille có giá 4.2 tỷ đồng. Ban đầu tôi cứ nghĩ nó bình thường, tối về nghe anh giáo báo giá mà muốn nặng trĩu hết cái cổ tay. Nên tôi vội tháo ra rồi đem nó đi trưng liền trong tủ kính. Mặc dù cái phòng thay đồ của tôi toàn trang sức và những phụ kiện mắc tiền, nhưng tôi chưa bao giờ dám đeo chúng lên người. Chỉ vô ngắm xong vuốt ve rồi cất tụi nó về lại chỗ cũ. Bởi thế tôi thường xuyên bị lão chồng la hoài vì cái tội không chịu lôi đồ ổng mua ra đeo.“Bộ em chê đồ tôi tặng hay gì?” Nhiều khi khó xử vì oan uổng cho tôi lắm. Tại tôi thấy bản thân mình chưa đủ đẳng cấp và bản lĩnh để khoác những thứ xa xỉ phẩm này lên người. Với lại tôi sợ xui rủi bị mất với trầy xước hư hỏng, chắc tôi tiếc mà mất ăn mất ngủ luôn quá.
Còn vợ chồng cô Ái cũng chả kém cạnh, 2 anh chị tặng tôi chiếc túi Hermes Kelly phiên bản giới hạn, nghe cái giá cũng khiến tôi muốn bật ngửa rớt ghế. Ai gu! Mọi người tặng quà cáp kiểu này khiến đứa yếu bóng vía như tôi muốn rã hồn ra khỏi xác. Thật sự là tôi vẫn chưa thích nghi với cuộc sống thượng lưu này đâu. Nên anh giáo và 2 bà chị còn phải gọt phèn từ trong tư tưởng ra ngoài xác thịt cho tôi dài dài.
Tối ấy, giờ mới đến lúc anh giáo tặng quà mừng cho tôi. Đó là 1 chiếc vòng không nạm kim cương hay đá quý gì cả. Mà là 1 chiếc vòng được mạ vàng trông khá đơn giản không cầu kì màu mè. Nhưng thực chất nó là chiếc vòng có chứa thiết bị định vị mà theo thầy nói, ổng đã đặt chuyên gia bên nước ngoài thiết kế và chế tác riêng cho tôi. Đặc biệt ở chỗ, chiếc vòng này phải đúng chìa khoá chuyên dụng của nó mới mở được thôi. Chứ ngoài ra, dùng kìm hay búa tháo cũng không được mà đập cũng chẳng thể bể.
Thầy cũng giải thích với tôi về ý đồ của ổng như sau:
- Dạo gần đây anh cảm thấy bất an về em lắm. Nên em phải luôn đeo nó trên tay mỗi khi ra khỏi nhà nghe chưa? Không phải anh có ý muốn giám sát và thao túng em nên em đừng hiểu lầm anh. Thực chất anh chỉ muốn khi em gặp hiểm nguy, anh có thể tìm thấy em để cứu em ngay được thôi.
Than ôi anh chồng vì lớn tuổi rồi nên cứ suy nghĩ sâu xa. Tôi nghe ổng nói mà chỉ muốn bật cười trách ổng khéo lo. Nghĩ sao xung quanh tôi lúc nào cũng có người của ổng thì tôi xảy ra chuyện thế quái nào được. Và rồi tôi lại bị đại ca giang hồ có máu chó uy hiếp:
- Tôi nói gì thì em nên nghe lời đi. Cãi cãi 1 hồi tôi dạt cái mỏ em bây giờ.
Thôi ổng nói gì thì tôi nên nghe vậy. Chứ nói qua nói lại chọc cho ổng điên chắc dám ổng sút tôi bầm mông quá.
Đưa tay lên cao để ngắm chiếc vòng được thầy đeo vào cổ tay trái của tôi. Nói là đồ công nghệ cao chứ trông nó cũng dễ thương và tinh xảo lắm nha. Chứ không hề thô kệch và khô khan đâu à. Nhưng do dạo gần đây lá gan tôi đã nở lớn ra, nên tôi lại ngứa miệng lên tiếng ghẹo thầy chơi:
- Anh...từ trước tới nay anh tặng em quá trời đồ hơn cả 1 gia tài như thế này. Liệu mai mốt lỡ 2 đứa mình chia tay thì anh có đòi quà em không?
Anh giáo đưa mắt lườm tôi vì câu hỏi quá dũng cảm này. Nên ác ôn đưa tay xuống vùng cấm giữa hai chân của tôi và búng cái 'chóc' 1 cái khiến tôi đỏ chín cả mặt. Rồi lạnh tiếng đe doạ bằng giọng bén hơn dao:
- Tôi không đòi quà, nhưng tôi đòi mạng em!!!
......................
Mọi thứ cứ thế bình lặng trôi qua cho đến ngày ăn tất niên của công ty thầy. Nghe nói bữa tiệc được tổ chức lớn lắm và diễn ra hàng năm ngay tại toà nhà của công ty luôn. Tối ấy, thầy quyết định sẽ tóm cổ lôi tôi theo cùng để ra mắt và tuyên bố với mọi người rằng ổng đã có vợ.
Suốt mấy ngày trước khi diễn ra sự kiện, tối nào tôi cũng hủ hỉ xin xỏ ổng cho tôi được ở nhà chờ ổng về. Vì tôi sợ đến nơi đông người và rất hãi cảm giác bị người khác dòm ngó và bàn tán về mình lắm. Nhưng thầy vẫn trước sau 1 lời với tôi: “ Đi đi cho quen, có ai dám ăn thịt em đâu mà em sợ”.
Ừa, ổng nói thì hay rồi. Nghĩ sao ổng to nhất ở nơi đấy nên ai dám hó hé gì với ổng. Còn tôi mang tiếng là vợ chủ tịch, nghe cái danh nhức nách hổ báo vậy chứ thật ra tôi nhát như thỏ. Tưởng tượng cái cảnh ổng dẫn tôi đi ra mắt toàn những người địa vị cao sang tai to mặt lớn. Nghĩ tới thôi là tôi muốn xanh rờn hết cả mặt mày.
Tôi thề là ở với ổng bấy lâu chứ tôi chưa từng đặt chân đến nơi thầy làm việc, hay đi gặp người quen và bạn bè của ổng. Cũng rất nhiều lần thầy rủ tôi đi cùng nhưng tôi 1 mực từ chối và trốn mất xác ở nhà. Thấy chuyến này thầy kiên quyết và làm căng như thế nên tôi khiếp vía lắm. Huhu, tôi lạy ổng hãy tha cho tôi đi vì tôi còn quá nhỏ mà. Cái mặt tôi trông nhí và ngu ngơ như thế này có xứng với thầy đâu. Ổng đòi vác tôi đi theo tính cho thiên hạ được dịp hết hồn rồi xì xầm hay gì? Nên tôi phải năn nỉ ổng cho tới cùng:
- Anh...hay để em lớn thêm xíu nữa được không? Chứ em vầy mà anh dẫn em đi giới thiệu là vợ anh. Bộ anh không ngại mọi người nói anh 'trâu già gặm cỏ non' sao?
Thầy bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và muốn nổi quạu với sự lì lợm của tôi. Nên ổng tháo mắt kính xuống và đặt xấp tài liệu đang đọc dở lên bàn làm việc mà mắng mỏ tôi rằng:
- Bộ trâu già không được gặm cỏ non sao? Ai cấm? Hả? Ai cấm?