Cái giề? Cái giề??? 'Chồng già vợ trẻ là tiên trên đời' á. Thôi cho tôi xin đi, tôi muốn quy tiên với ổng luôn chứ ở đó thần với chả tiên gì trời.
Mẹ chị Tiên nghe anh giáo trả lời như thế, bà nhoẻn miệng cười giả lả và chị Tiên cũng cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Nhưng rất nhanh, mẹ chị ấy chuyển chủ đề quay qua hỏi thăm về gia cảnh của tôi. Nào là nhà ở đâu? Ba mẹ làm gì? Thật sự đây là nỗi đau của tôi, vì như tôi đã kể hết rồi đó, tôi làm gì có gia đình. Người thân duy nhất của tôi là bà nội mà bà đã về trời rồi. Nên hiện tại có thể xem tôi là người không cha không mẹ, không anh chị em hay họ hàng thân thích, khác nào là trẻ mồ côi đâu. Riết rồi tôi đã quen với hoàn cảnh đáng thương của mình từ lâu. Nhưng giây phút này tôi lại sợ, sợ người ta hạ thấp thầy theo tôi vì địa vị của tôi quá thấp kém. Nào có xứng với giai cấp giàu sang như thầy và gia đình bà cô mẹ chị Tiên kia đâu. Tôi không ngại cho mình, mà là ngại cho chính thầy.
Mí mắt tôi hơi rũ xuống, khi môi miệng chuẩn bị mấp mé trả lời thì thầy đã tài lanh lên tiếng trước tôi rồi.
- Dạ, ba của bé Phương là ba con, mẹ của em ấy cũng là mẹ con. Gia đình của em ấy chính là gia đình con. Mà gia đình con như thế nào thì cô đã biết và nắm rõ rồi nên con không cần phải giới thiệu đâu nhỉ?
Nghe thầy quyết đoán nói thế, mẹ chị Tiên hơi ngớ người ra chút xíu và bà đăm đăm suy nghĩ về vấn đề này. Mà khác gì bà, chính tôi đây cũng đang cảm thấy khó xử về câu trả lời của thầy mà.
Đưa mắt bẽn lẽn nhìn thầy như muốn hỏi ý ổng rằng: “Em nên nói gì bây giờ?”. Và thầy đã nhìn đến tôi, để đáp lại lời tôi cũng như trấn an tôi bằng ánh mắt: “Cứ ngồi yên đấy, anh lo”. Ở với nhau riết nên giờ chỉ cần nhìn nhau thôi là chúng tôi đã hiểu ý tứ của nhau rồi.
Mẹ chị Tiên muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị chị Tiên chắn lời lên tiếng trước bà:
- Anh Vinh, mẹ em nghe anh nhập viện nên lo lắng bữa giờ, một hai phải kêu em dẫn vào thăm anh cho bằng được đó.
Vâng, thật sự thì mẹ chị cũng có ý muốn vào thăm con rể hụt của mình, nhưng thực chất là muốn vào đây để dòm mặt tôi là chính.
Thầy nghe chị Tiên xởi lởi nói như vậy nên cũng ngỏ lời cám ơn cho đúng phép tắc. Tôi ngồi gần thầy mà trông thấy rõ cách 2 mẹ con chị Tiên nhìn ổng. Bà cô thì vẻ mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối, còn chị Tiên thì ánh mắt chứa chan sự mất mát to lớn. Nhưng chịu thôi chứ biết sao giờ, vì tính lão chồng tôi quá ẩm ương. Hỏi sao gái đẹp giỏi giang, con nhà hào môn, lại yêu thương ổng biết bao lâu nay như thế kia mà ổng không chịu hốt. Lại đi bắt con ốc tiêu dưới bùn lầy như tôi về làm vợ. Đúng là dở người mà.
Không còn gì để dò hỏi, lúc này mẹ chị Tiên cùng chị ấy mới bắt đầu hỏi thăm thầy và có ý muốn ra về. Trước khi đi, mẹ chị Tiên còn nói vài lời với tôi như sau:
- Bác nói thiệt với con, bé Tiên nhà bác trước giờ nó thương thằng Vinh dữ lắm, nên nhà bác đã coi thằng Vinh là rể bao nhiêu lâu nay rồi. Con phải biết là mình may mắn lắm mới được Vinh nó cưới làm vợ đấy nhé!
- Mẹ...
Chị Tiên hơi chau mày và cất tiếng gọi bà, như có ý dằn mẹ mình tại sao lại ăn nói không chút kiêng dè như thế. Còn trong lòng tôi thì đang: “Dạ vâng, rất là 'may mắn' luôn đó bác”. Và chỉ biết cố mỉm cười trước những lời nói có ý trách móc ngầm tôi là kẻ phá đám tình yêu của con gái bà.
Không để vợ chịu thiệt, chồng già của tôi lúc này lại tiếp tục ngứa miệng:
- Trước giờ con vẫn chỉ xem Tiên là em gái của mình thôi, và Tiên cũng chỉ coi anh là anh trai thôi nhỉ? Đúng không Tiên?
Thầy cố tình hỏi như thế để xác định rõ mối quan hệ giữa ổng và chị ấy. Giây phút này, tôi đố chị Tiên dám thẳng thắn trả lời là chị có tình ý với thầy thật. Vì thầy và tôi giờ đã là vợ chồng hợp pháp, mà chị ấy cũng là con nhà gia giáo học cao hiểu rộng. Trước mặt tôi, chị Tiên mà nói những lời lẽ yêu đương với thầy, đích thị chị tự nhận mình là kẻ thứ 3 xen vào hạnh phúc của gia đình tôi rồi.
Cố nặn 1 nụ cười gượng gạo, chị Tiên nhìn đến thầy bằng đôi mắt ẩn chứa đầy sự buồn rầu trông đến tội. Miệng vẫn cố trả lời bằng giọng miễn cưỡng:
- Dạ..
Không còn gì để hỏi và nói, cuối cùng 2 mẹ con chị ấy đành cáo biệt ra về để trả lại không gian riêng tư cho vợ chồng tôi. Lúc này, tôi ngồi ở ghế than thở và nói bâng quơ như mấy bà cụ non:
- Chị Tiên tuyệt hảo như thế mà khi xưa không chịu chốt, đúng uổng!
Ngay sau đó tôi liền bị anh giáo quắc mắt nhìn sang mình mà kiếm chuyện:
- Ngồi đó nói tào lao cái gì đó?
- Em có nói gì đâu.
Tôi xạo sự cầm trái táo lên gọt như thể mình chưa từng nói gì cả. Nhưng thầy vẫn quyết định nhắc nhở cho tôi nhớ:
- Tôi là chồng cô nha, pháp luật đã công nhận rõ ràng rồi nha, nên cô đừng có cái suy nghĩ bán cái cho người khác à. Nên nhớ là trách nhiệm của cô là cùng tôi bảo vệ và xây dựng gia đình này ấm no hạnh phúc đó.
Nghe thầy giáo huấn mà tôi nhịn không nổi phải phì cười. Nhưng nhớ lại chuyện vừa nãy, tôi lại xụ mặt hỏi ổng:
- Anh...anh có thấy ngại khi bạn bè hay người quen của anh hỏi về gia cảnh của em không? Có thấy xấu hổ khi người ta đánh giá em không xứng với anh không?
Trông thấy tôi giây trước còn tơn tớn, giây sau đã buồn rầu nhìn mình. Thầy chau mày trông về phía con thị mẹt đang ngồi tủi hổ về thân phận của mình mà hỏi đố ngược lại tôi:
- Thế em có thấy ngại khi người ta biết chồng em đáng tuổi chú em không? Em có thấy buồn khi bạn bè em còn tuổi vô tư vô lo, mà em đã phải lấy chồng rồi nay mai lại phải sinh con sớm cho tôi không?
Tôi đang rũ mặt vì sự thấp kém của mình sẽ ảnh hưởng đến thầy, nghe ổng nói như thế cặp mắt tôi liền nhướn lên nhìn lại ổng. Nhưng rất nhanh tôi mỉm cười đáp trả lại thầy cách chắc chắn:
- Không, em không thấy ngại cũng chả thấy buồn, bởi vì anh chính là hạnh phúc của cả đời em. Được gặp anh em nghĩ chắc em tu mấy kiếp rồi đó.
Thầy nghe tôi quả quyết như thế liền chìa bàn tay của mình ra có ý kêu gọi tôi hãy đến bên ổng. Tôi buông dao xuống dĩa, không chần chừ mà sà ngay vào lòng thầy vòng tay ôm lấy ổng để được dỗ dành. Cảm giác này từ lâu tôi đã rất thích. Bởi nó cực kỳ ấm áp, cực kỳ an toàn, cho tôi tha hồ nhõng nhẽo mặc thầy hôn hít và vỗ về như 1 đứa trẻ.
Anh giáo đưa tay ôm lấy tôi rồi hôn lên đỉnh đầu của tôi đầy dịu dàng. Tay không ngừng xoa lưng em bé nhỏ đã từng chịu quá nhiều tổn thương và mất mát trong quá khứ mà thỏ thẻ rằng:
- Em hiểu không, đâu có ai trên đời này được quyền lựa chọn nơi sinh và cha mẹ cho mình đâu. Anh đã từng nói biết bao nhiêu lần là cấm chỉ em cảm thấy tủi hổ về chính mình mà. Dặn hoài, nhắc hoài mà em bướng không chịu nhớ, để rồi cứ ôm buồn phiền trong lòng. Hiện tại thân phận của em là vợ anh, là con của ba mẹ anh. Chứ không còn là con của ba mẹ em nữa, không còn là đứa trẻ bị ba mẹ mình bỏ rơi và người thân ruồng rẫy nữa em nhớ chưa? Làm ơn nhớ kỹ dùm tôi đi cô nương..
Câu cuối, thầy đưa tay sỉ lên trán tôi như muốn khắc ghi những lời này vào sâu trong đầu tôi. Nhưng ổng lầm rồi, tôi đâu có thấy xấu hổ về chính mình nữa đâu, cái tôi buồn là vì:
- Không phải vậy mà, em có thấy tủi thân về mình đâu. Cái em đang lo nghĩ là sợ người ta sẽ nói anh như thế này mà sao có con vợ đúng chán như em. Em không muốn vì mình mà người ta nói và đánh giá những điều không hay về anh.
Tôi ngóc mặt lên phân trần với thầy và liền bị ổng dằn:
- Tôi đâu có mướn em sợ dùm tôi ba cái chuyện tào lao ấy. Việc của em là lo học cho thành tài, rồi sau này về già em nuôi tôi kìa. Nói cho em biết trước là tôi sắp già tới nơi rồi nên em liệu đi. “Tốc độ thành công của em nhất định phải vượt qua tốc độ già đi của tôi đó”.
Ây đu, cái câu này quen lắm luôn nè, đúng ra của nó phải là: “Tốc độ thành công của bạn nhất định phải vượt qua tốc độ già đi của bố mẹ”. Anh giáo già chơi chèo lái muốn tôi coi ổng là tía má của tôi luôn kìa. Khiếp thật sự! Con bé sắp tròn 19 tuổi thôi mà nghe ông thầy đe 1 cái muốn ớn ăn luôn.
Mở to đôi mắt tròn xoe của mình, tôi long lanh nhìn thầy mà nhõng nhẽo:
- Em muốn anh nuôi em cơ, anh già thì già chứ vẫn phải ráng khoẻ để nuôi em nha!
Thầy bật cười, sau đó ổng đưa tay ra sau gáy để dúi mặt tôi vào lòng ổng mà trách móc:
- Tui lo cho em muốn mòn cái đáy quần luôn rồi nè.
Nhưng tôi lanh miệng đáp lại:
- Mòn đi rồi em vá lại cho anh.
......................
Hai ngày sau, thầy được bác sĩ cho xuất viện về nhà. Tôi vẫn cứ sáng đi học rồi chiều về với ổng, còn thầy thì vừa dưỡng thương vừa làm việc tại gia. Mà chắc phải cả tuần lễ sau ổng mới thật sự bình phục để có thể đến công ty đi làm bình thường trở lại.
6 bữa sau khi thầy được xuất viện, cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật mừng tôi tròn 19 tuổi. Vào đêm ấy, khi đồng hồ điểm đúng 12 giờ khuya, lúc này tôi đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Bỗng tôi bị đánh thức bởi 1 tràng những nụ hôn lên má và trán. Tay bị lay nhẹ trong tiếng gọi thân thương của thầy:
- Ốc tiêu, đến giờ rồi dậy thổi nến đi em.
Tôi ban đầu còn mớ ngủ và lơ mơ chưa tỉnh hẳn. Nhưng khi nghe rõ lý do ổng gọi tôi dậy mà khóc không ra nước mắt luôn. Ôi trời đất ơi! Lão chồng tôi mổ ruột thừa xong bị chạm dây thần kinh nên khùng rồi. Bộ hết giờ để chúc mừng sinh nhật tôi hay sao? Ổng nghĩ cái gì mà ngay giờ linh trong đêm khuya thanh vắng như thế này, tự nhiên tản tản gọi tôi dậy đi thổi nến bánh kem kìa trời. Tôi thề tôi muốn bế ông Thần Tài và Thổ Địa ra khỏi chỗ thờ, mà nhường ghế lại cho thầy để thắp nhang xá lạy ổng.