Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 65: Những điều này dành cho em sao?




Nghe chị ấy hăm he như thế, da gà tôi phút chốc nổi lên rần rần. Nhưng tôi tự trấn an bản thân rằng anh già nhà tôi sẽ không để cho tôi xảy ra bất trắc gì đâu. Bởi thế tôi cũng không kể chuyện này cho thầy nghe vì sợ ổng thêm lo lắng. Với tôi nghĩ, chị ấy mà muốn giết chết tôi, thì cái mạng của chị cũng sẽ bị anh giáo đoạt mất thôi. Nhưng oái ăm thay, cái cách mà chị ấy trả thù và xử tử tôi, đến tôi và ngay cả thầy cũng không thể lường tới là nó khủng khiếp và kinh sợ đến như thế.

Sau lần doạ nạt ấy, mấy ngày sau chị Thư lặn mất tăm, tôi không thấy bóng dáng của chị xuất hiện trước mặt kiếm chuyện với tôi, hay ra ban công như hôm nọ đe doạ tôi nữa. Nhưng dẫu vậy, thầy vẫn cho các anh vệ sĩ thay phiên nhau canh chừng tôi, những lúc tôi không có thầy ở bên cạnh. Do ổng sợ 1 phút bất cẩn cả đời sẽ hối hận.

Lúc này tôi đã kết thúc học kỳ 1 của năm nhất với điểm tổng trung bình là 3.3/4.0. Đối với tôi số điểm này nó rất cao luôn, ấy thế mà về nhà vẫn bị anh giáo tỏ ý chưa hài lòng lắm, động viên tôi phải cố gắng thêm nhiều hơn nữa. Nhưng thầy vốn rất uy tín, 1 khi hứa là sẽ giữ lấy lời. Bởi lẽ thầy đã cam kết, nếu điểm của tôi trên 3.0 là sẽ có thưởng mà. Và phần thưởng này tôi đang rất hồi hộp, vì không biết là gì đây mà sao tối nay thầy lại đưa tôi đi đâu thế này. Đã thế khi vừa mới ngồi lên xe, thầy lấy 1 tấm khăn che mắt tôi lại, như muốn làm cho tôi bất ngờ và kinh ngạc khi trông thấy món quà ấy vậy. Công nhận ổng già rồi mà vẫn còn màu mè hoa lá cành ghê luôn. Khiến tôi nhịn không nổi tò mò bèn ngứa miệng quay sang hỏi:

- Anh đưa em đi đâu vậy? Đừng nói phần thưởng của em là 1 chuyến du lịch bị đưa sang Trung Quốc không vé khứ hồi nha!

Anh giáo nghe xong liền vỗ đùi tôi 1 cái và kêu tôi hãy trật tự, đừng làm tụt mất cảm xúc đang dâng trào trong thầy. Tôi ngáp ngắn ngáp dài cả chục cái trên xe với đôi mắt tối thui không thấy đường. Phải 1 lúc lâu sau xe mới dừng lại và tôi nghĩ chắc đã đến nơi rồi. Toan muốn tháo miếng bịt mắt ra nhưng tôi bị thầy khẽ vào tay và mắng là chưa có xong chuyện. Còn bắt tôi ngồi yên đó để ổng ẵm tôi lên không cho tôi đi bộ luôn. Tôi có thể cảm nhận rõ là mình đang lên thang máy với quãng thời gian khá lâu, vậy chắc anh giáo đang đưa tôi đi đến nơi nào cao lắm đây.

Tôi nghe thấy tiếng thang máy báo dừng và tiếp tục được thầy ẵm đi thêm 1 đoạn nữa. Thính giác báo với tôi có tiếng mở cửa, và theo sau là giọng thầy hỏi chuyện ai đó là mọi thứ sẵn sàng hết chưa. Tiếng nói của 1 người đàn ông vang lên đối diện với tôi trả lời thầy cách rất kính cẩn, rằng tất cả đã sắp xếp chu đáo đang chờ thầy ra lệnh.

Thầy vẫn ẵm tôi trên tay chưa chịu thả tôi xuống, lúc này tôi đã mất hết kiên nhẫn nên lại cau có hỏi:

- Được chưa vậy anh? Bắt em bịt mắt hoài à, khó chịu muốn chết luôn!

- Cái con nhỏ này, từ từ coi nào!

Bị thầy mắng nên tôi vội im miệng không dám ý kiến gì nữa. Nhiều khi nghĩ thầy mắng tôi cũng đúng lắm, lúc cọc cằn thì kêu ổng không tình cảm gì cả. Giờ người ta muốn tạo sự bất ngờ lãng mạn cho mình thì lại nhăn nhó lèm bèm không kiên nhẫn. Đúng là con gái đôi lúc quá nhiều chuyện và khó hiểu, bằng chứng là tôi đây.

Rất nhanh sau đó, cả thân mình tôi đã được thầy đặt xuống. Chân vừa chạm đất, cũng là lúc thầy đứng phía sau ôm lấy tôi vào lòng. Miệng khẽ thì thầm bên tai tôi rằng:

- Nơi này anh dành tặng cho em!

Dứt lời, thầy liền tháo tấm khăn bịt mắt của tôi ra và trời ơi! Tôi há hốc mồm vì không thể tin vào mắt mình. Bởi thứ thầy dành tặng tôi, chính là căn Penthouse sang chảnh bậc nhất, mới được hoàn thiện không bao lâu ở ngoài quận 2 đây mà. Tôi đang đứng trên tầng 71, tầng trên cùng của toà nhà chung cư được đánh giá là cao cấp nhất cái miền Nam này.

Trước mắt tôi là bức tường trong suốt bằng kính cường lực rộng từ đầu này đến hết bên kia. Và tôi thì đang đứng ở khoảng giữa gần sát với bức tường, phía sau là không gian phòng khách với các đồ nội thất rất xa xỉ. Toàn bộ thành phố được thu nhỏ với chi chít các toà nhà thấp bé hơn nơi tôi đứng rất nhiều, đang sáng lấp lánh với vô vàn ánh đèn đủ màu sắc ở bên kia dòng sông, và phủ rộng ra 4 hướng xa tít đến phía cuối chân trời. Đây như là 1 bức tranh đô thị nhộn nhịp đẹp nhức nhối không thể tả nên lời.

Tôi còn đang há hốc mồm vì vô cùng kinh ngạc lẫn bất ngờ, thì thầy lại tiếp tục hỏi tôi rằng:

- Em có thích căn hộ này không?

- Em thích lắm!!!

Tôi gật đầu trả lời nhưng mắt vẫn nhìn ra khung cảnh thành phố từ xa ngay trước mắt mình. Nhưng mọi thứ vẫn chưa hết, vì:

- Còn nữa, em hãy nhìn đi...

Lời nói của thầy vừa dứt, tôi muốn lòi hẳn cặp nhãn lồng của mình ra ngoài luôn. Vì ở phía xa, 1 số toà nhà cao thấp khác nhau xen kẽ trong vô vàn các toà nhà khác nhau trong thành phố. Trên tầng sân thượng của các toà nhà đã được chọn và nằm trong sự tính toán của đội ngũ thi công. Đều đồng loạt sáng đèn màu hồng neon, cứ trên 1 toà nhà là 1 từ. Nếu ngắm từ xa và trên cao như tôi. Đọc từ trái sang phải với hình ảnh các từ lớn và nhỏ, tuỳ thuộc vào độ xa gần của các toà nhà mà sẽ ra được hàng chữ: “Phương, em chỉ có thể là vợ của anh!”

Mèn ơi, thầy đang cầu hôn tôi sao? Mà có ai kỳ khôi như ổng. Người ta cầu hôn thì phải ghi những câu hỏi để người khác trả lời 'yes' or 'no'. Đại loại như: 'em đồng ý cưới anh nhé?' Hay: 'Em chịu làm vợ anh nha?' Chứ ai đời quất nguyên cái câu khẳng định và bắt buộc: 'em chỉ có thể là vợ của anh' như thế kia cơ chứ. Ép người ta đồng ý chứ cấm được từ chối. Người gì đâu áp đặt ghê thiệt!

Cũng từ phía sau, thầy bất ngờ cầm lấy bàn tay của tôi lên và lồng một chiếc nhẫn vào ngón áp út. Đó là một chiếc nhẫn được thiết kế như 1 bông hoa hồng nhỏ, chính giữa là viên kim cương có giác cắt rất tinh xảo và độ tán sắc tuyệt vời.

Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn ở trên bàn tay mình bằng đôi mắt to tròn, bên tai lại được thầy thỏ thẻ:

- Ốc tiêu, ngày mai theo anh lên phường kí giấy để có tên trong gia phả nhà anh nhé!

Ủa mọi người!!! Có ai thấy và cảm nhận được sự lãng mạn mà thầy đang mang tới không chỉ ra dùm tôi coi. Ngước mắt ra sau nhìn lên thầy vẫn đang ở sau lưng mình. Tôi liền hỏi:

- Anh đang cầu hôn em sao? Gì mà ngộ ngĩnh vậy?

Câu nói trớt quớt của tôi đã phá tan mạch cảm xúc của thầy, khiến khuôn mặt ổng bỗng trở nên cau có và gầm gừ:

- Em nên nói câu gì đó để tôi cảm thấy hài lòng. Chứ không tôi cọc lên lại sút em từ đây rớt xuống dòng sông ở bên dưới, lúc ấy đừng hỏi tại sao tôi ác.

Nghe thầy nói xong mà tôi muốn trả cái nhẫn lại rồi nói ổng tự cầu hôn mình luôn đi khỏi rủ tôi theo. Sao mà tôi ghét cái tính du côn này của thầy ghê luôn á!

Trông nét mặt thầy đang giương lên như muốn đề nghị tôi hãy hợp tác tránh làm tụt 'mood ' trong không gian vô cùng mơ mộng này. Vì tôi mà thầy đã dốc lòng chuẩn bị biết bao nhiêu thứ như thế này, thì tôi cũng đừng nên nhẫn tâm quánh nát những tâm ý của thầy vậy. Bèn nở 1 nụ cười thật tươi để chiều ý ổng, tôi dịu dàng nói:

- Em đồng ý và tự nguyện làm vợ của anh, ông giáo Vinh ạ! Anh đã hài lòng với câu trả lời này chưa?

Thầy híp mắt nhìn tôi, đưa tay bẹo nhẹ má tôi 1 cái rồi đáp trả:

- Tàm tạm.

Sau đó anh giáo dẫn tôi lên sân thượng, nơi có hồ bơi và khu vực để tổ chức tiệc ngoài trời. Tôi lại được 1 phen há hốc mồm thêm nữa. Vì xung quanh nơi đây, hoa hồng đủ màu sắc và ánh đèn vàng được giăng và trang trí xung quang lan can trông rất kỳ công và hoành tráng. Chính giữa là bàn tiệc uyên ương, được bày trí nến và hoa trên nền khăn trải bàn trắng tinh tươm. Và có 1 anh hầu bàn đang đứng chờ sẵn để phục vụ món ăn cho chúng tôi. Tiếng đàn dương cầm du dương ở đâu đó bắt đầu ngân nga những âm thanh êm ái, càng khiến cho tâm hồn tôi cảm thấy yêu đời và yêu thầy hơn.

Chưa hết đâu, thầy còn kêu tôi: “Em hãy nhìn lên trời đi”. Chu choa! Chữ 'LOVE' bự chà bá lửa, được kết với nhau bởi hàng trăm chiếc đèn lồng màu đỏ, rực sáng trên bầu trời tối đen có ngàn sao lấp lánh. Chữ 'tình yêu' ấy đang bay lơ lửng trên trên đỉnh đầu của chúng tôi cách chừng 15 mét, được cột dây chắc chắn để không bị gió thổi đi nơi khác. Nó cứ bay qua bay lại trông rất thích mắt và độc đáo lạ kỳ. Một màn cầu hôn cực kỳ ấn tượng và không kém phần bá đạo đến từ ngân sách của anh giáo già. Hoan hô thầy!

Quá nhiều điều tuyệt vời lẫn tâm huyết mà thầy dành trọn cho tôi trong bữa tối ngày hôm nay. Tôi tự cảm thấy mình may mắn biết bao, vì có người yêu mình, thương mình, chăm sóc, quan tâm và lo lắng cho mình cách chân thành và chu đáo như anh giáo đây. Lại còn vì tôi mà chuẩn bị những thứ xinh đẹp và lộng lẫy có 1 không 2 như thế này dành cho tôi nữa. Cứ thử liệt kê ra xem khi anh giáo là 1 người thầy đầy tri trức, 1 anh trai Jack chu đáo, 1 người yêu chung thuỷ tuyệt đối. Thế thì dại gì mà tôi không chịu chấp nhận để làm vợ người này nhỉ?

Nắm lấy tay thầy chặt thêm, tôi xúc động và lợm giọng hỏi:

- Anh làm tất cả điều này là vì em sao?

Thế mà anh giáo nhìn tôi và nói với giọng trêu ngươi:

- Không, tôi làm cho vợ tôi.

- Thì em là vợ anh mà.

- Cũng biết luôn hả?

Tối ấy, chúng tôi cùng nhau dùng bữa tối trên sân thượng của căn Penthouse mà thầy đã cho tôi đứng tên, vì đó là phần thưởng. Sau đó, chúng tôi cùng nhau ân ái và trải qua 1 đêm lãng mạn vô cùng tuyệt vời, trên chiếc giường 'king size' ở căn phòng ngủ mang đậm phong cách Hoàng Gia. Tôi cùng thầy cứ quấn lấy nhau và trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy. Thân dưới của cả 2 không ngừng va vào nhau tạo nên những âm thanh của sự ma sát tình dục. Cả thân thể tôi đỏ ửng và nở rộ, tất cả xúc giác trên cơ thể đều bị thầy đẩy lên tới đỉnh điểm thăng hoa. Tôi bấu chặt lấy và nhìn thầy bằng đôi mắt cuồng si tràn đầy yêu thương. Và thầy cứ thế rót vào tai tôi những lời đường mật ngọt thấu tâm can.

...............

Giấc mộng đẹp của tôi trong lòng thầy diễn ra không bao lâu sau khi làm tình. Trời lúc này đã quá khuya và mọi thứ xung quanh dần trở nên lạnh lẽo. Trong cơn mơ vô định không rõ hình thù, tôi nghe thoang thoảng giọng nói rất quen thuộc mà tôi đã nhớ da diết, nhưng nó lại rất gấp gáp và sợ hãi:

- Phương ơi! Tìm người giúp đi con ơi! Nó dữ và mạnh lắm, nội không đỡ nổi rồi!!!

(Lưu ý: Những chap sau có liên quan đến tâm linh và bùa ngải. Mặc dù có tham khảo 1 chút thực tế, nhưng tất cả cũng chỉ là những suy diễn và tưởng tượng của tác giả. Mong các đọc giả đừng quá xét nét về câu từ và các tình tiết của truyện. Xin chân thành cám ơn)