Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 64: Hại cho bằng được




Tôi thề là tôi đang sợ trắng mắt luôn đây nè, bởi không cần thầy cấm cản tôi tốt nhất hãy tránh xa, và đừng nên chuyện trò gì với chị của tôi hết. Vì chị ấy là người có tâm cơ và lòng dạ khó lường. Có thể tôi coi chị ấy là chị của mình, nhưng chị ta lại coi tôi thua cả 1 người dưng. Mà chả lẽ tôi phải nói thêm với thầy rằng, chị ấy ngoài hung dữ ra, còn rất dạn tay và tàn ác luôn í.

Dưới quê tôi, mẹ chị ấy, tức vợ của ba tôi nổi tiếng chua ngoa và đanh đá nhất vùng mà. Do bên nhà vợ của ba tôi xưa nay nổi tiếng giàu có, không những có tiền mà còn lắm quyền thế. Và ba tôi lên cơ đồ cũng nhờ gia đình bên vợ hỗ trợ và lót đường cả. Vì thế 2 anh chị của tôi từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, làm cha làm mẹ thiên hạ quen rồi nên có coi ai ra gì đâu. Ngay cả đối với bà nội tôi, chị ấy còn không buồn chào hỏi, ăn nói trống không và vô lễ nữa, huống gì là người dưng nước lã ở ngoài đường ngoài xá. Mà nói chung nguyên cả cái huyện, mẹ con chị ấy đi đến đâu thì mọi người ai ai cũng muốn né tránh đến đấy. Chỉ có mẹ tôi là gan hùm gan cọp, kiểu không còn gì để mất nên mới dám tới nhà làm ầm ĩ đòi xuống xác với vợ của ba tôi luôn.

Hồi nhỏ, khi chị ấy vẫn ở dưới quê và chưa lên Sài Gòn học Đại Học rồi qua bên nước ngoài, tôi nhớ là mình đã sợ chị ấy lắm lắm luôn. Vì cứ mỗi lần gặp tôi là bả đều đến kiếm chuyện chửi rủa, không có bà nội dòm chừng là chị ấy lao đến túm tóc đánh đập tôi tơi tả. Vì thế lúc nào tôi cũng phải kè kè ở bên nội, để có gì bà can ngăn và bảo vệ tôi khỏi chị ấy.

Chuyện mà tôi ám ảnh nhất về chị Thư, là năm tôi học lớp 4 còn chị ấy thì học lớp 9. Không biết đứa em họ con của bà cô tôi đã gây xích mích gì với chị, mà hôm đó tôi vô tình đi học về ngang qua vườn nhà chị ấy. Muốn kinh hãi và sợ tái xanh hết mặt mày, vì tôi tận mắt chứng kiến cảnh chị Thư tự tay ném bé mèo con nhỏ xíu của con em họ xuống ao cá cho nó chết đuối luôn. Mà con em họ tôi chỉ dám đứng khóc mà không dám làm gì cả. Lúc ấy, vô tình chị Thư đưa mắt nhìn sang tôi lừ lừ, khiến tôi co giò bỏ chạy muốn té đái trong quần. Vì gương mặt chị ấy nhìn ác và dữ tợn lắm. Nhưng chả hiểu sao trước mặt anh giáo trông lại mềm mại và dịu hiền ra hẳn.

Còn chưa hết đâu, đến năm chị ấy học lớp 12, cả vùng xôn xao chuyện chị đánh và lột đồ bạn học cùng lớp, mà lý do cũng vì ghen đó. Do 'crush' của chị Thư thích cái chị đó, thế là bà chị kia bị đánh 1 trận nhừ tử, bị xé áo dài rồi cắt nát cả tóc tai. Cuối cùng cũng chả dám kiện tụng hay làm gì được bà chị của tôi. Và chị Thư vẫn ung dung đến trường đi học, còn chị kia thì sau vụ ấy xấu hổ quá nên cũng nghỉ học luôn. Kể sơ sơ vậy là đủ hiểu chị tôi máu lửa và oanh tạc như thế nào rồi.

Nên giờ phút này, bị bả đích thân gọi sang nhà nói chuyện, tôi biết chuyến này lành ít dữ nhiều rồi. Không biết bả có ném tôi xuống dưới lầu như ném con mèo kia xuống ao, hay cho tôi vài đường quyền, hoặc tương 1 ca axit vào mặt để huỷ dung tôi luôn đây? Nói chứ anh giáo 'yang hồ' nhà tôi hay đòi chém giết tôi đủ thứ, nhưng ổng toàn doạ tôi vậy chứ cưng tôi như cưng trứng. Chứ cũng không khiến tôi cảm thấy sợ sệt theo cách mà chị Thư đem lại. Bởi nó rờn rợn và sặc mùi ghen tuông cực độ của 1 người phụ nữ khao khát tình yêu. Hoạn Thư cũng chưa chắc bằng chị Thư này đâu à.

Tôi cố lấy bình tĩnh để trả lời chị ấy, mặc dù tay chân muốn xụi lơ đến nơi rồi.

- Chị..chị muốn nói chuyện gì với em ạ?

Và tôi bị chị ấy đe doạ với giọng rít qua kẽ răng:

- Tao kêu mày qua đây thì hãy qua đây, mày hỏi nhiều làm gì?

Bả nói kiểu thế, bố bà tôi cũng chả dám ló đầu qua bên hang ổ của bả. Hay giờ tôi nên mở cửa chuồn lẹ vào nhà trốn trong đó luôn không trời? Chứ biết mình sắp chết đến nơi, mà còn cố rúc đầu qua để người ta lột da mình thì quá ngu rồi còn gì. Thế là tôi nhanh trí vội tìm cớ tránh né:

- Để khi...khi khác được không chị? Bữa nay em bận nhiều việc quá!

Nhưng chị ấy dễ dầu gì tha cho tôi, hôm nay không thấy tôi đi cùng anh giáo là cơ hội của chị đến rồi. Thay đổi nét mặt 180 độ, chị ấy bỗng trở nên tươi cười và thân thiện mời gọi, khiến tôi càng thấy cả kinh về bả hơn:

- Phương, làm gì mà em sợ chị dữ vậy? Chị em mình lâu ngày không gặp mặt, nên chị muốn gọi em qua hỏi thăm dạo này em sống ra sao thôi mà.

Chỉ khi tôi đang lo sợ không biết phải đáp trả ra sao, khi chị Thư đang từng bước tiến tới đòi dẫn tôi qua nhà bả thiệt, thì thật may quá! Anh Uy trong đội lính lác của thầy ở đâu lù lù xuất hiện giải cứu tôi liền. Trong góc khuất hành lang và từ phía sau chị Thư, anh nhanh chân bước đến chặn trước tôi như 1 ngọn núi cao lớn, bảo vệ tôi khỏi cơn sóng thần đang ập đến đòi cuốn trôi tôi ra biển khơi kia. Thẳng lưng và khuôn mặt trông vô cùng nghiêm túc, anh lịch sự nói với chị Thư nhưng cũng không quên dằn mặt:

- Thật phiền cô đây, tôi là người giữ trọng trách về sự an toàn của bé Phương. Nếu Phương đã nói để khi khác, vậy tôi nghĩ cô cũng không nên làm phiền. Giờ thì xin mời cô về nhà cho.

Bà chị bị bể kế hoạch vì ở đâu xuất hiện anh chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng. Lại càng cảm thấy căm ghét tôi hơn, vì anh giáo quan tâm tôi đến nỗi cho người bảo vệ tôi trong âm thầm như thế này. Bèn nghiêng đầu nhìn sang tôi, ánh mắt chị như muốn gửi đến tôi tâm ý: ‘May cho mày đó con kia, không là mày tới số mày với tao’. Rồi chị nhìn lên anh Uy bằng đôi mắt sắc sảo của mình, sau đó đùng đùng trở về nhà và đóng cửa cái 'Rầm'.

Tôi đứng sau lưng của anh vệ sĩ nãy giờ, thầm biết ơn và cảm tạ anh vô cùng. Lúc này, anh ấy quay xuống và nói với tôi:

- Em vào nhà đi Phương, anh Vinh sắp tan làm về rồi, cứ để anh 1 mình ở ngoài đây không sao đâu.

Tôi lịch sự mời anh vào nhà ngồi dùng trà, nhưng anh ấy nhất định không chịu, nói rằng thấy tôi đã vào nhà an toàn rồi anh sẽ đi ngay bây giờ. Anh nói vậy, thôi tôi cũng không ép anh được, đành cám ơn rồi chào tạm biệt anh và đóng cửa nẻo cẩn thận.

Phù, thoát khỏi tay bà chị hung dữ kia nó mừng gì đâu á. Nhưng tôi không biết mình sẽ tránh được đến chừng nào đây. Khi chị tôi đã rắp tâm phải hại tôi cho bằng được, không chết liền được thì cũng phải sống dở chết dở với bả.

Nói ra thì cũng tội chị Thư, vì chị theo đuổi và ôm mộng được cũng thầy nên đôi cách đây cả 4 năm rồi. Năm nhất chị học ở bên trường Đại Học Văn Lang chuyên ngành thiết kế thời trang. Anh giáo nhà tôi khi ấy mới về nước tầm được 1 năm, được mời về trường của chị diễn giải về 1 chuyên đề dành cho sinh viên. Và chị Thư đã say nắng thầy từ giây phút thầy bước qua chị và tiến lên bục phát biểu. Qua lời giới thiệu, chị biết được thầy là giảng viên ở bên trường Đại Học của tôi. Thế là chị hạ quyết tâm sang năm sau thi lại để xét tuyển vào trường tôi đang học cho bằng được, cốt là để gặp được thầy. Duyên nợ hơn nữa, bởi thật sung sướng biết bao, khi chị biết người hàng xóm vừa mới chuyển đến cạnh căn hộ của mình lại chính là thầy Vinh luôn. Nên đã nghĩ thầy ấy chính là định mệnh của cuộc đời mình rồi, chứ đâu có ngờ mình chỉ là đang lót đường cho tôi sau này thôi. Thế là chị nấu này nấu nọ qua mời thầy ăn để dính thính. Nhưng anh giáo thà 1 lần từ chối dứt khoát, chứ không để ngày nào cũng bị sinh viên của mình tìm cách tạo mối quan hệ trai gái với mình.

Sáng sớm chị canh anh giáo đi làm để xin được quá giang đến trường cùng. Thế mà anh giáo cũng chả buồn ngó ngàng tới và nói rằng không muốn để sinh viên trong trường bàn tán, và cho chị nguyên trái 'bơ' vô mặt. Chị canh anh giáo đi làm về lẽo đẽo đi theo sau lưng và tỏ tình với thầy qua hết ngày này đến ngày khác, nghĩ rằng mưa dầm sẽ thấm lâu thôi. Anh giáo nhẫn tâm lại khuyên, nếu chị siêng năng học hành như việc theo đuổi thầy như thế này thì tốt cho chị rồi. Nghe vậy chị liền chăm chỉ học thật tốt rồi đạt được học bổng của nhà trường đi du học ở bên Úc luôn. Trước khi đi chị còn ráng mặt dày, tối muộn mặc 1 chiếc đầm ngủ mỏng manh qua nhà gõ cửa, định dụ dỗ thầy 'ăn' mình. Chị còn con gái nên muốn trao cho thầy tất cả để thầy giữ làm tin chờ chị về. Nghe vậy, anh giáo cũng chỉ chúc chị đi bình an và đạt được kết quả tốt, rồi liền đóng cửa như muốn đuổi thẳng cổ chị về nhà.

Mấy năm trời ròng rã chị theo đuổi thầy, tìm mọi cách tiếp cận từ trên trường tới lúc về nhà. Đến nỗi khắp trường đều biết chuyện chị đang tán tỉnh giáo viên hướng dẫn của mình. Nhưng chị cũng chả cảm thấy ngại ngần hay nhục nhã với ai. Nhiều khi còn mình thầy và chị ở trên lớp, chị còn cả gan lao đến đòi ôm hôn nắm tay thầy nhiều lần. Nhưng buồn thay, anh giáo là tảng băng di động, nên cự tuyệt chị hết lần này đến lần khác. Còn đe doạ nếu chị cứ tiếp tục thế này, sẽ trình báo với nhà trường ngưng đào tạo chị vì có những hành động vô lễ với giảng viên.

Vì thế đi du học trong 2 năm nay, cứ được nghỉ cuối kỳ nào, là chị liền bay về nước để thăm thầy và dòm chừng xem thầy đã có ai chưa. Hứa hẹn với thầy đủ điều sẽ ráng trở thành người phụ nữ xứng đáng với thầy, và mong thầy hãy chờ mình về để nên đôi. Cứ bắt ép thầy phải là của mình, mà thật ra thầy có chút tình cảm trai gái nào với chị đâu. Trong lòng còn có phần cảm thấy chán ghét và phiền phức luôn ấy chứ. Thế mà lần trở về này, trời xui đất khiến làm sao mà thầy đã là của tôi mất tiêu rồi. Vì thế chị không hận tôi đến chết mới thấy lạ.

Mà thật ra thầy cũng dự tính chuyển sang căn hộ khác ở, để tránh gặp mặt chị Thư cho đỡ mệt mỏi vì bị đeo đuổi lâu rồi. Nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy căn nào thích hợp với mình hơn căn hộ này. Vả lại an cư thì mới lạc nghiệp, chỉ vì 1 đứa con gái mà chuyển hết nơi này đến nơi kia như thế, cũng thấy không đáng mặt đàn ông cho lắm nên vẫn ráng nán lại. Tại tôi ngu si đã xuất hiện lởn vởn ngay trước mặt ổng, thế là thầy quyết định không dọn đi đâu nữa, bắt buộc phải ở lại để 'bứng' tôi cho bằng được. Haiza, tôi ước ban đầu thầy cũng lạnh nhạt với tôi như với chị Thư luôn đi ha. Không có 1 chút tư tình gì với tôi là bây giờ tôi đâu bị chị ấy căm phẫn thêm như thế này đâu. Tự nhiên xui sao lại lọt vào mắt tình của ổng, bị ổng truy sát rồi hốt về làm vợ mà không tin vào mắt mình luôn.

Mà thà là người ngoài đường chị Thư còn đỡ tức. Cay ở chỗ đằng này lại ngay cái con nhãi ranh, con kẻ thù khi xưa của mẹ mình. Thứ nghiệt chủng sinh ra để làm ô uế đời, dám phỗng tay trên cướp mất anh giáo cực phẩm của chị. Đấy, thấy chị ấy chửi rủa và ghét cay ghét đắng tôi đến nước ấy, nên cũng đừng thắc mắc tại sao bả phải quyết tâm hại tôi diệt vong mà. Nếu bả không có được tình yêu của thầy, thì cũng chẳng để chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau. Mà chả lẽ tôi phải trần tình với chị ấy rằng: “Chị ơi! Chị đừng trách em mà oan uổng cho em quá. Ban đầu chính thầy là người đã có ý muốn tiếp cận và đeo đuổi em trước. Báo hại em chạy giặc muốn xúc quần mất dép mấy chập luôn. Em thề là em nào biết và cũng đâu có tư tưởng cùng người mà chị thương yêu bao nhiêu năm nay chung chăn chung gối ân ái như thế này đâu. Tất cả tại ông thầy xấu xa kia hết, chứ em cũng chính là nạn nhân mà. Chị mà hăm he bắt em bỏ ổng, chưa đến lượt chị hại đời em đâu, mà cây kiếm Nhật của ổng bửa lên đầu em trước tiên đó.”

Khi thầy trở về nhà cũng đã chiều muộn, thầy có hỏi chị Thư có làm gì tôi chưa. Nhưng tôi nói rằng chưa kịp nói chuyện thì anh Uy đã đến giải tán rồi. Anh giáo nghe xong vậy rồi cũng thôi, chỉ dặn tôi nên cẩn thận khi không có thầy kề bên. Và sẽ cho người luôn bám sát và bảo vệ tôi mọi lúc.

Mọi chuyện kinh hoàng sắp sửa đến với tôi, khi sang sáng sớm ngày hôm sau, tôi đang loay hoay tưới mấy chậu cây ở ngoài ban công. Thì ở phía lan can nhà bên cạnh, nơi lúc trước tôi hay đứng ngắm bình minh và bị thầy tia mỗi sáng. Chị Thư ở bên đó, trên người bận chiếc đầm ngủ màu xanh quyến rũ. Đôi mắt sắc lẹm hung ác và chỉ tay nói vọng sang tôi với giọng đay nghiến:

- Mày tưởng tao sẽ không làm gì được mày sao? Tao ăn không được sẽ phá cho hôi nè mày! Hãy ở đó và chờ chết đi con đĩ.

Nói rồi chị lườm tôi 1 cái rất nghiệt ngã và bỏ vào nhà, khiến tôi chợt rùng mình và giác quan thứ 6 có chút dậy sóng.