Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 127: Chồng chị ‘hiền’ lắm!




Mới đầu năm học thôi, mà tôi đã bị cảnh cáo nếu còn vào trễ lần sau, sẽ bị giảng viên trừ trực tiếp vào bài thực hành 0,5 điểm. Có vẻ thấy năm nay vạn sự khởi đầu xui rồi đó, muốn thúi hết bộ lòng mề. Mà rầu nhất là kiểu biểu hiện của thầy giảng đề đã ngoài tuổi trung niên. Khi ông trông thấy tôi giống như muốn mắng: “Cô đừng ỉ mình là vợ của trùm trường mà tác oai tác quái đâu nha!”

Mấy đứa trong lớp không chơi thân cũng qẳng cho tôi mấy cái nhìn không mấy thiện cảm, cũng chỉ vì cái danh vợ của ông thầy 'V' nào đó. Đám bạn thân thì xì xào to nhỏ với tôi vì có cớ để khịa:

- Đấy, giờ người ta ngon rồi, đi trễ đâu sợ thầy la với trừ điểm như xưa nữa đâu. Rớt thì ở nhà có anh yêu nuôi rồi.

- Chắc tối qua 'tập thể dục' với chồng người ta hơi lâu, nên sáng dậy trễ xíu mấy bồ làm gì căng.

Hic! Thầy ơi em khổ quá mà. Các bạn ơi! Mình oan uổng quá mà.

Việc đi học bị gắn mác là vợ của 1 vị giảng viên trong trường, ngay từ năm ngoái tôi đã dần làm quen. Nên đến hiện tại đã không còn bận tâm đến những lời đồn đại ác ý nào nữa rồi. Thi thoảng sinh viên trong trường thấy tôi và anh giáo sánh bước cùng nhau hoài chứ gì.

Nhưng vẫn có lần khiến tôi muốn độn thổ nhất, là bữa đó anh giáo nhắn tin nói với tôi rằng bữa nay ổng giảng đề hơi lâu, sẽ ra trễ chút xíu. Nên dặn tôi có học xong trước thì lên văn phòng khoa chờ thầy, sau đó sẽ cùng đi ăn cơm trưa với nhau. Lúc tôi lên tới nơi thì sinh viên trong lớp đã về hết. Thế mà anh giáo chẳng buồn dọn dẹp giấy tờ để trên bàn của mình. Tay lười biếng chống cằm, tay thì ngoắc tôi đang đứng bên ngoài, ra hiệu tôi hãy tiến vào bên trong với ổng. Chọc tôi nổi quạu vừa đi vừa cằn nhằn:

- Trời ơi lẹ đi anh ơi! Tự nhiên còn bắt em vào đây làm gì nữa?

Không thể tin được là giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trong lớp học mà ổng chơi xách nách tôi ngồi hẳn lên bàn giáo viên. Sau đó không biết xấu hổ ôm ghì lấy tôi mà hôn ngấu nghiến. Khiến tôi giãy nảy đẩy ngực ổng ra không khỏi mắng mỏ:1

- Anh nghĩ sao vậy hả? Giữa lớp học sao anh dám..

- Sinh viên về hết rồi còn có ai nữa đâu.

Đúng là cha già mất nết, ngay chốn học đường mà máu dê của ổng vẫn nổi lên được, thật hết nói nổi mà. Mặc cho ổng cứ xấn tới, tôi vẫn quyết chặn ổng lại, không cho ổng vấy bẩn không gian trong sạch này.

Đưa cả 2 tay lên che miệng mình, đầu tôi lắc nguây nguẩy trước khuôn mặt nhây nhưa đang đưa tới của thầy:

- Anh vừa phải thôi nha! Đủ rồi nha!

Vừa mắng mỏ ổng, tôi vừa ngả người ra phía sau để tránh né. Còn thầy thì cứ nhào người tới, tay tóm lấy eo tôi kéo sát lại mình.

Đang khúc kẻ tới người lui gay cấn, thì 'bịch'. Một tiếng động không lớn cũng không nhỏ phát ra ngay cửa hội trường khiến tôi nhíu tim. Cùng với anh giáo, cả 2 chúng tôi đều quay đầu ra hướng cửa để nhìn.

Lúc ấy, có 2 chị khoá trên thuộc lớp thầy vừa hướng dẫn. Do để quên đồ trong hộc bàn nên cả 2 cùng nhau quay lại để lấy, nên vô tình đã bắt gặp khoảnh khắc kinh thiên này của tôi lẫn thầy. Chúng tôi hú hồn 1, chắc 2 người kia hú vía tới mười. Vì nhìn mặt mũi 2 chị ấy vừa đơ lại vừa thảng thốt, đến nỗi tay chân không nhúc nhích gì nổi đánh rớt cả giỏ xách của mình.

Vội đẩy cha già biến thái ra rồi nhảy xuống bàn. Tôi cúi đầu ngượng ngập giả bộ chỉnh lại tóc tai của mình. Còn thầy thì mặt mũi ban nãy đang hồ hởi trêu ghẹo tôi, có người lạ xuất hiện liền lạnh tanh lại. Bình thản hỏi chuyện 2 bà chị đang đứng lóng ngóng trước cửa.

- Hai em...có chuyện gì sao?

Khiến hai chị lắp bắp quíu lưỡi trả lời:

- Dạ..dạ... tụi em để...để quên đồ. Thầy cho tụi em vào lấy.

- Ừm.

Trong tích tắc, 1 trong hai chị phóng cái ‘vèo’ lên chỗ mình lúc nãy đã ngồi. Thò tay vào hộc bàn lôi nhanh cái áo khoác của mình ra. Sau đó nhanh chóng quay lại cửa lớp, kéo tay bà bạn còn lại đang ngơ ngẩn chạy nhanh ra khỏi hội trường trong tích tắc. Như muốn mau mắn nhường không gian lại cho anh thầy già hành xử tôi tiếp.

Má ơi muốn đội quần! Tôi ôm mặt khóc mếu máo, đứng giậm chân giậm cẳng trách móc ổng ỉ oi:

- Tại anh hết đó! Chết em rồi, tại anh hết đó. Người ta nhìn thấy mất tiêu rồi thấy chưa?

Thế là có thời gian, trong trường lại dấy lên tin đồn 'giảng viên soái ca' bị bắt gặp đang cưỡng hôn vợ trong văn phòng khoa nội thất. Mà kì này dân mạng khôn rồi, đâu dám nêu đích danh ai đâu vì sợ bị kỷ luật. Nhưng chỉ nói sơ sơ đại khái thôi là mọi người đủ hiểu người ấy là ai.

Vẫn là cái nhan sắc của ổng bào chữa cho sự biến thái của ổng. Thử là người bình thường coi, đảm bảo sẽ bị lên án gay gắt vì hành vi không đứng đắn ngay trong trường học. Nhưng đó là anh giáo già nhà mình, nên sẽ được ca thán rằng:

- Cưng vợ mọi lúc mọi nơi như thế ai mà chịu cho nổi thầy ơi!

- Thầy à! Con dân trong trường chắp tay khẩn xin thầy đừng rải cơm chó ở đây nữa. Tụi em thèmmmm...

..........

Sau ngày đầu tiên đi học, những ngày sau đó bé Châu không còn được ngồi ké xe của vợ chồng tôi để đến trường nữa. Thi thoảng chúng tôi bắt gặp nhau ở ngoài cửa nhà, tôi cũng chẳng dám ngỏ ý nói với nó: “ Muốn quá giang không em?” Vì anh giáo già đã góp ý từ hôm bữa rồi. Nên tôi chỉ dám hỏi thăm nó vài ba câu rồi cùng thầy ra thang máy xuống hầm để xe. Con bé có vẻ hiểu chuyện, nên nó cũng không dám lên tiếng làm phiền gì tôi và thầy.  Những buổi tối cuối tuần thầy dẫn tôi ra ngoài chơi, tôi cũng không dẫn nó đi cùng. Mỗi lần như thế, là sang ngày hôm sau gặp tôi nó sẽ hỏi:

- Hôm qua vợ chồng chị đi đâu vậy? Nơi ấy có vui không? Chị tả cho em nghe đi!

Cái nét ngây thơ tò mò gái quê của nó lái khiến tôi cảm thấy tồi tội. Muốn dẫn nó đi theo mà lão chồng khó chịu như thế nên nào có dám đâu. Thôi để dịp nào rảnh rỗi tôi sẽ dẫn nó đi chơi riêng vậy.

Cứ thế ngày qua ngày, con bé đã ở nhà tôi được hơn 2 tháng trời. Trong 2 tháng ấy, hình như anh giáo chưa từng nhìn đến nó hay hỏi thăm nó 1 câu nào cả. Chẳng phải là ổng khinh khi gì nó đâu. Tại tính ổng vậy đó nên chấp làm gì. Có mấy chiều thứ 7 được nghỉ học do trống tiết, tôi ở nhà vẫn hay thấy ổng cùng nó đi lên thang máy để lên căn hộ của mình, sau khi đã tan làm và tan học. Mỗi lần thầy đi vào nhà trước, rồi trông thấy nó theo sau, y như rằng cái mặt con nhỏ tái mét không còn tí máu nào.

Nhiều lần bé Châu cũng gượng gập hỏi tôi:

- Ủa chị Phương? Em hỏi nhỏ chị chuyện này nha! Bộ chú Vinh chồng chị...ngoài là tổng tài ra, còn là trùm hắc bang hả? Em thề, mỗi lần em nhìn chú í cứ thấy ớn ớn lạnh gáy sao sao á! Trông chú cứ ngầu ngầu băng lãnh, đôi mắt sắc lẹm y như mấy đại ca giang hồ vậy.

Nghe con nhỏ hỏi mà tôi lại được phen cười muốn gãy ghế. Chỉ biết vừa vuốt nước mắt vừa nén giọng trấn an nó rằng:

- Ổng vậy đó em ơi, kệ đi! Nhìn vậy chứ chồng chị tốt tính dễ thương lắm! Tại cái mặt ổng vậy chứ tâm ổng 'hiền khô' à!

Ừa, hiền lắm luôn. Từ ngày chị mày lấy ổng, không biết bị ổng đe chém giết khoảng trăm ngàn lần thôi cưng

Mọi thứ cứ thế bình lặng trôi qua cho tới 1 ngày nọ, tôi đang đứng tám dóc với bà cụ bán bánh ở sát bên trường, trong thời gian chờ anh giáo đang trên đường từ công ty tới đón. Bữa nay tôi tan trường trễ vì thầy giảng lý thuyết khá lâu. Khi ra tới cổng thì lúc này trời đã nhá nhém tối. Xe cộ trên đường đều đã mở đèn pha, cũng như các dãy phố đã lên điện sáng loá.

Đang gom hết mấy cái bánh bò với bánh da lợn của bà cụ để bà được về nhà sớm. Thì 'tin', tôi nghe thấy tiếng còi xe hơi ở gần mình. Cứ ngỡ anh giáo đã đến, nên tôi vội ngước đầu lên định bụng nói với thầy hãy đợi tôi chút xíu, để tôi móc tiền ra trả bà cho xong.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trong chiếc xe hơi màu đen ấy, tôi liền cứng người xanh xám hết mặt mày như vừa trông thấy ma quỷ. Đến nỗi đánh rơi cả túi bánh xuống đất, khiến bà cụ vội lay người tôi hỏi han không ngớt:1

- Con sao vậy con? Bị trúng gió hả?