Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 126: Chẳng một ai giống được em




Sau mấy tháng trời nghỉ hè ở nhà, cuối cùng cũng đã đến ngày tôi tựu trường. Cách đây vài hôm, bé Châu đã lên trường của mình làm thủ tục nhập học. Bữa nay là ngày đến trường đầu tiên của tôi, cũng trùng với lịch học của bé. Nên tiện đường, tôi nói với anh giáo cho bé quá giang luôn. Để em nó đỡ phải chen chúc trên xe buýt ngột ngạt. Vì trường của em cũng gần gần ngay khúc trường tôi đang học.

Thầy cho anh Minh lái xe đến đón ở dưới sảnh chung cư. Sau đó để bé Châu ngồi trên ghế lái phụ, còn chúng tôi thì ngồi ở hàng ghế sau. Trước mặt bé Châu, anh giáo chẳng nói gì nhiều, chỉ im lặng nắm tay rồi dặn dò tôi vài điều, chứ không có kiểu hay nói rồi hay ghẹo tôi như khi chỉ có cả 2.

Châu nó lâu lâu muốn ngoái xuống tôi hỏi chuyện này nọ. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt  khó tính của anh giáo, con bé lại ngoảnh cổ lên không dám hó hé gì. Khiến cho không gian trong xe trở nên khá ngột ngạt. Tôi thi thoảng có lên tiếng kiếm chuyện để giao lưu, nhưng mọi người nói được với nhau vài ba câu rồi lại thôi.

Rốt cuộc, khi bé Châu vừa xuống xe, anh giáo đã vội túm lấy tôi nhồi vào lòng rồi đề nghị:

- Em đó, không phải anh ích kỉ nhỏ nhen, nhưng anh không muốn có thêm người lạ ngồi trên xe của mình đâu. Biết là cháu dì Hoà lên đây lạ nước lạ cái, nhưng bữa giờ ít nhiều nó cũng lên trường mấy chập bằng xe buýt rồi. Em hãy để cho con bé tự lập chút xíu, cho nó va chạm với đời đi. Chứ cái gì cũng bao bọc giúp đỡ từ A tới Z như thế. Sao mà nó biết Sài Gòn sống bon chen ra sao chứ? Từ thiện phải đi kèm với lý trí có hiểu không?

Lại gì nữa đây trời, con nhỏ đi ké có 1 chuyến xe, mà tự nhiên ổng khó chịu thấy ghê không kìa. Tỏ ý bất phục, tôi đối đáp lại ổng:

- Chứ hồi xưa em mới lên thành phố, sao anh không để em tự đi xe buýt bon chen với đời đi. Ai mượn anh ngày nào cũng nhân danh giảng viên của em đưa rước em đến trường vậy?

Trong phút chốc, ổng liền cứng họng, rồi cũng mau chóng tìm lý lẽ dập tắt lại tôi:

- Em khác, con bé nó khác. Em xác định đã là vợ của anh, nên anh phải rào chắn cẩn thận trước chứ. Thật sự anh không có ác ý gì với bé Châu, nhưng cái nào ra cái đó. Anh không muốn em luôn nhét nó vào giữa không gian riêng tư của hai đứa mình. Bộ em không cảm nhận từ ngày có bé Châu, đi đâu em cũng đòi dẫn nó theo cùng, với lý do để mở mang tầm nhìn về thành phố Sài Gòn à. Thà ở nhà 2 chị em rảnh rỗi muốn đi chơi tìm hiểu chỗ này chỗ nọ anh không nói. Tự nhiên tối tối, 2 vợ chồng được đi hẹn hò với nhau, em lại tò te dẫn nó theo rồi cuối cùng mình em nói chuyện với nó không. Anh giống như bị em bỏ rơi vậy, ngồi thui thủi 1 góc nhìn em cười với nó. Bữa nay anh thấy hơi quá rồi, nên muốn thẳng thắn cho em thấu. Bởi vậy em hãy hiểu cảm giác của anh 1 xíu có được không?

Uầy, bữa nay ổng ghen tôi với bé Châu luôn kìa trời. Ban đầu chính ổng kêu tôi cho con bé đến nhà ở để cho tôi có bạn có bè. Giờ tự nhiên lại ngồi hạnh hoẹ tôi vụ này, người gì đâu mà trước sau không như một. Nhưng thật sự, anh giáo nói cũng đúng, bản thân tôi cũng tự cảm nhận được mà. Biết mình bữa giờ cứ dẫn nó đi hẹn hò chung với 2 vợ chồng, đã khiến cho anh giáo cảm thấy khó chịu. Tại thấy nó cứ hay nói với tôi rằng không biết buổi tối ở Sài Gòn ra sao. Rồi chỗ này chỗ kia như thế nào, có giống như ở trên tivi không. Nghĩ lại khi xưa mình cũng y như nó vậy, nhưng được cái có anh giáo nâng đỡ chở che dẫn dắt nhiều. Còn nó thì có ai dẫn đi ngắm này ngắm kia đâu. Nên sẵn khoảng thời gian con bé chưa nhập học, chưa lu bu với bài vở, tôi xin dẫn nó đi cùng, để cho nó cảm thấy bớt xa lạ với thành phố này thôi.

Còn buổi sáng hôm nay, vô tình cùng lúc bé Châu ra ngoài cửa chung với vợ chồng tôi để xuống dưới sảnh. Thấy nó kêu than lỡ ngủ dậy trễ xíu, sợ xe buýt tắc đường đến trường muộm, mà nay lại là ngày đầu tiên vào học nữa. Nên tôi thương tình nhờ anh giáo cho nó đi cùng xe 1 ngày này thôi. Bữa nay anh giáo đã lên tiếng như thế rồi, thôi thì cũng nên hiểu chuyện chút xíu:

- Em biết rồi anh, em sẽ chú ý hơn. Tại em thấy nó tội tội, giống y mình hồi xưa khi mới lên Sài Gòn quá chừng. Vì đồng cảm nên muốn giúp đỡ con bé nhiều 1 xíu thôi.

Nghe tôi vừa nói thế, thầy liền nhướn chân mày  hất cằm hỏi tôi:

- Sao? Giống á? Giống em về cái gì em nói anh nghe coi?

Và tôi liền liệt kê những gì mình cảm nhận được:

- Thì hoàn cảnh cũng khá éo le giống em nè, lại là sinh viên non nớt dưới quê lên thành phố. Rồi ngày đầu tiên lên đây, cũng gặp anh ngay ở cửa thang máy, cũng được anh dẫn lên nhà. Đến cả mấy bộ đồ nó mặc, y chang em của ngày đó. Quê mùa, đơn giản. Mà anh có thấy nó lanh mồm lanh miệng hơn em nhiều không? Nói chuyện nghe thấy dẻo quẹo à. Đã thế còn cao với xinh hơn em nữa. Nhưng được cái thấy nó cũng thật thà chất phác nhiều cái.

Cái này là nói thiệt, nghĩ sao thì tôi nói vậy. Bé Châu cũng kể lần đầu tiên gặp thầy, là khi nó lóng ngóng đứng dưới khu thang máy của chung cư. Bấm điện thoại gọi hoài mà dì Hoà không nhấc máy, nên con bé cứ thập thò đứng đó không dám đi đâu hết. Đến khi từ xa, thấy anh giáo từ xe hơi bước ra cũng đi về phía thang máy bên này, nhưng lại đi sang khu 'Vip' lối bên cạnh. Xung quanh lúc này không có ai để hỏi han, nên mới dí theo sau lưng ổng hỏi chuyện. Cuối cùng anh giáo tiện đường dẫn bé lên căn hộ nhà mình luôn. Rồi khi nó lên tới nơi chào hỏi tôi, khi vừa trông thấy nó, tôi mới thấy giật mình vì sao cách ăn mặc trông giống mình khi xưa quá! Nhưng con bé vẫn hơn tôi ở chỗ không ù ạc như tôi khi xưa, còn cao hơn tôi cả mấy 'centi'. Đã thế mặt chuẩn 'V-line', mắt mũi miệng của nó nét hơn tôi nhiều. Thề là con bé này nó mà được ăn mặc quần này áo nọ, trau chuốt tóc tai đâu đó hẳn hoi. Đảm bảo cũng 'hot girl' chẳng dạng vừa đâu.

Ấy thế mà sau khi tôi miêu tả về con bé ấy như thế, thầy lại vừa lắc đầu rồi nở nụ cười nhạt. Tỏ ý xem những lời nói của tôi như những câu thoại hài.

Khẽ đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi tôi, ổng bắt đầu vào bài giáo huấn:

- Em còn non kém quá ốc tiêu của anh ơi! Hajzzzz. Biết em thiện lành chẳng thể nào nghĩ được những chuyện xa xôi. Nhưng anh nói em nghe, Hán học có danh ngôn:'Thiên khả đạc, địa khả lượng. Duy hữu nhân tâm bất khả phòng'. Có nghĩa:'Trời có thể đo, đất có thể lường. Chỉ có lòng người là không thể đề phòng'. Có hiểu không có bé?

Tôi lạy ổng, tối ngày lôi hết câu nói này đến câu nói kia ra tống vào đầu tôi. Cứ nói ngắn gọn dễ hiểu là người ta đã thấu rồi, gì mà vòng tới vòng lui muốn nhức đầu. Túm cái quần là:

- Ý anh muốn em phải đề phòng lòng người chứ gì?. Có‎ gì‎ hot?‎ Chọt‎ thử‎ t?a?g‎ ~‎ T?u?T?U‎ ?E?.v?‎ ~

- Có chút thông minh!

Nhanh nhảu trả vốn trả lãi thế mà lại được khen, tôi bèn tiếp lời:

- Là anh nói em nên đề phòng cái lòng anh luôn hả?

- Cái con nhỏ này....

Bị tôi chọc cho nóng máu, mặt mày ổng co rúm  sa sầm lại, trong khi tôi thì đang cười toác cả mồm. Sợ ổng tổn thọ vì tối ngày bị tôi làm cho tăng xông. Vậy nên tôi đành đưa tay vuốt nhẹ ngực của ổng xuống mà dỗ dành:

- Ghẹo anh cho vui vậy thôi, chứ em hiểu những gì anh nói. Anh không cần phải nhiều lời với em mà tốn hơi đâu. Em biết chừng mực mà!

Liếc mắt nhìn tôi như thể:'Xem ra biết điều đó'. Nhưng vẫn có 1 chuyện ổng cần phải làm rõ với tôi:

- Còn vấn đề này, anh cũng cần phải góp ý với em.

Vừa ôm cổ anh giáo, tôi vừa nhăn mặt hỏi. Vì cảm thấy công nhận anh già này lắm chuyện thiệt. Nói hoài, nói hoài vẫn chưa hết:

- Lại chuyện gì nữa anh?

- Cái này là làm ơn nha cô nương. Đừng bao giờ so sánh mình với bất kỳ ai khác. Em là em, họ là họ. Em là duy nhất, và họ cũng chẳng giống một ai. Cũng mong em đừng bao giờ khen 1 cô gái nào đó ngay trước mặt anh, vì anh cảm thấy khó chịu vô cùng tận. Bởi trong lòng anh...

Đôi mắt tôi đang lấp lánh nghe ổng lâu lâu ngôn tình đồ kìa. Ngẫm trong đầu, chắc ổng chuẩn bị nói:”Vì trong lòng anh, em luôn xinh đẹp nhất!” cho coi. Mà nói thiệt, trên đời này, có người phụ nữ nào mà không thích được chồng khen nhỉ? Đang dỏng tai chuẩn bị nghe ổng nói tiếp với tâm hồn đầy mộng mơ, cảm thấy yêu ổng đến lạ. Ấy thế mà:

- Anh nói thiệt, trong lòng anh, đảm bảo không có cô gái nào xấu tính, lì lợm, khoái chọc chồng điên như em đâu!

Ê chê, chê nha! Cái mặt tôi đang hồng, nghe ổng phán giờ chuyển sang tím than luôn.

Trông tôi hụt hẫng tràn đầy sự tan vỡ trong ánh mắt. Đã thành công khiến lão chồng hả dạ cười khoái chí đến híp cả mắt. Vội đưa 2 tay ôm lấy mặt tôi nựng, thầy vừa cười vừa dỗ:

- Anh ghẹo em mà. Công nhận từ ngày có em, anh cảm thấy thư thái và vui dễ sợ!

Ổng vui nhưng mà tôi hổng có vui. Vế trước mới nói người ta hay chọc điên, vế sau lại kêu vui. Người gì đâu lắt léo, ăn nói lươn lẹo.

Cũng cái thói hay bóp má cho miệng tôi chu ra. Rồi 'chụt chụt'. Thầy hôn nhấp lên mỏ tôi 2 cái, mặc cho tôi vẫn đưa mắt lườm ổng đầy bất mãn nãy giờ. Cuối cùng, ổng phải dùng bài ca sến súa để dỗ dành tôi:

- Đối với anh, em là duy nhất, và chẳng một ai có thể na ná giống để có thể thay thế được. Trong vườn với đủ loại hoa cỏ muôn màu, anh muốn đào hố đem về nhà trồng nhất, duy chỉ có cây dương xỉ là em thôi.

Thôi khỏi, cám ơn. Trước đấm sau xoa ai chơi? Tiện thì ổng đào hố chôn tôi luôn đi, không ai mướn đem về nhà mình trồng đâu ha. Gì mà khi xưa viết cho tôi tấm thiệp, ví tôi giống như cây dương xỉ. Nào là dễ trồng, dễ chăm, biểu tượng cho nghị lực sống phi thường, bền bỉ vượt qua mọi khó khăn để vươn lên trong cuộc sống. Đấy là cây dương xỉ khác, chứ cây dương xỉ này từ ngày gặp ổng là héo cây luôn rồi.

Đang đoạn cao trào 2 vợ chồng tình chàng ý thiếp, tự nhiên anh Minh tài xế vốn làm việc cho thầy rất chuyên nghiệp. Nhân vật giữ vai trò quan trọng, nhưng thường xuyên bị chúng tôi coi là người vô hình trên xe. Xưa nay, anh chưa bao giờ cắt ngang hay chen vào câu chuyện của Sếp. Bữa nay phải hắng giọng nói vọng xuống đằng sau mà không dám ngoái cổ:

- À Sếp, nãy giờ em dừng ở cổng trường gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Tại đang giờ cao điểm, cứ đậu thế này lát sẽ gây ùn tắc giao thông mất. Với lại giờ cũng đã 7 giờ 15 phút, em e Sếp với em Phương...trễ giờ rồi!

Thôi chết tôi rồi! Quên mất nãy giờ ngồi nói tào lao, không nhớ đến chuyện phải vào trường đi học. Mới ngày đầu tiên đã vào lớp trễ, như có điềm năm ba này của tôi cũng sẽ trễ hơn mọi người không đây????1