Có 1 việc anh giáo vẫn luôn giấu tôi, thật ra chị Tiên chính là người đứng đằng sau, đã thuê người bắt cóc để sát hại tôi hồi Tết vừa rồi. Dù tôi biết hay không biết chuyện này, tôi nghĩ nó cũng không còn quan trọng nữa đâu. Vì chị ấy đang phải lãnh nhận nghiệp chướng mà mình đã gây ra trong khứ cách đầy khủng khiếp rồi.
Tôi nhớ chiều ấy khi đang ngồi đợi chồng đến đón về sau khi tan học ở trường. Mãi sau mới thấy anh giáo gọi điện thoại căn dặn tôi rằng anh Uy sẽ đến rước tôi về nhà trước, vì thầy có việc đột xuất cần giải quyết. Nghe giọng nói gấp gáp và không được bình tĩnh của thầy, còn nghe được tiếng khóc thê lương của 1 cô gái nào đó văng vẳng trong loa, cõi lòng tôi bất chợt nảy sinh nhiều niềm lo lắng hoang mang vô cùng. Nhưng lại không dám trò chuyện hay hỏi thêm gì nhiều, vì sợ làm mất thời gian cũng như gián đoạn công việc của ổng. Vừa cúp máy anh giáo, cũng là lúc anh Uy đã chạy tới cổng trường để rước tôi rồi.
Không nén khỏi tò mò, tôi bèn hỏi anh Uy để biết chuyện gì đã xảy ra cho đỡ bồn chồn ruột gan. Và rồi sững người khi biết tin anh giáo đang đưa chị Tiên đi cấp cứu gấp, vì chị ấy mới bị người ta tạt axit cháy hết cả mặt mày. Nghe tới đoạn này tôi sợ muốn run người và cũng tự hỏi kẻ nào đã ra tay với chị ấy như thế chứ. Rốt cuộc chị đã gây thù chuốc oán với ai, mà để bị trả thù tàn ác như thế này?
Nghe anh Uy kể sơ sơ lại, chiều nay khi vừa mới tan làm. Theo thường lệ, chị Tiên lái xe của mình ra khỏi công ty để trở về nhà. Và sau khi rời công ty được 1 đoạn, bỗng từ đâu có 1 cô gái lái chiếc Lead bịt kín mặt mày, không biết vô tình hay cố ý chạy lại va quẹt trúng xe hơi của chị, khi chị đang chuẩn bị lăn bánh sau khi mới dừng chờ đèn đỏ. Cô ta nằm ì ở đấy ăn vạ khóc lóc, quyết không để chị rời đi như muốn níu chân chị lại. Đang bực mình vì chuyện riêng tư, chị mở cửa toan xuống xe định bụng chửi rủa cô ta vài câu cho hả dạ. Sau đó sẽ ném cho cô ta vài tờ tiền để giải quyết nhanh chóng. Do đường xá về chiều lúc tan tầm kẹt xe dữ lắm, cứ đứng dây dưa không biết bao giờ mới được về đến nhà.
Khoảnh khắc chị vừa mở cửa xe bước xuống, cũng là lúc có 2 gã đàn ông lái xe máy đi theo chị nãy giờ. Họ rình chờ sẵn ở vỉa hè bên kia đường, đợi thấy chị rời xe là họ rồ ga băng qua đường nơi chị đang đứng để thực hiện chuyện xấu ngay. Và ngay sau đó. tiếng chị hét lên thất thanh cách thảm thiết cực độ. Hai tên ấy xong việc liền phóng xe rời đi nhanh, và cô gái kia cũng vội dựng chiếc tay ga của mình lên và chuồn mất tăm trong tích tắc. Không kịp để mọi người xung quanh bắt giữ lại trình báo với công an. Tiếng chị Tiên gào thét và chân tay nhảy dựng lên với khuôn mặt đang bị cháy xém biến dạng. Người dân xung quanh đứng lóng ngóng không biết giúp đỡ chị ra sao. Một số kẻ vô tâm móc điện thoại ra quay phim lại để có 'clip' câu 'view' trên mạng xã hội. May sao lúc đó xe anh giáo cũng dừng đèn đỏ ở đoạn đường đó. Lúc này thầy đang trên đường đến trường rước tôi về nhà, và xe thầy đậu cách sau xe chị 2 chiếc xe hơi.
Trông thấy phía trước người dân bu đông và nãy giờ kẹt xe cũng lâu, anh giáo còn đang bận đọc tài liệu trên Macbook, nên kêu anh Minh xuống xe xem thử tình hình ra sao. Khi anh Minh mặt mày trắng nhách chạy về xe báo cáo với thầy đó chính là chị Tiên. Anh giáo vội buông công việc dở dang của mình lại, tá hoả mở cửa xe để chạy theo ra ngoài. Nói gì thì nói, thầy cũng là 1 người anh trai bên cạnh chị Tiên từ lúc nhỏ. Nên việc em gái của mình gặp nạn giữa đường, thì sao mà có thể ngồi yên ở đó ngoảnh mặt làm ngơ được chứ.
Vội chạy đến hiện trường, trông thấy chị Tiên đang giãy nảy cầu cứu mọi người xung quanh với khuôn mặt đang bị axit ăn mòn đến kinh dị. Thầy chạy đến bến chị, rồi vội vàng bế thốc chị đang ngồi bệt dưới đất trông rất thảm thương. Sau đó tức tốc leo nhanh lên chiếc taxi đang đi ngược hướng không bị kẹt đường ở phía trước, nhằm đưa chị tới bệnh viện cấp cứu gấp. Đồng thời thầy cũng kêu anh Minh báo cho người nhà của chị biết, sẵn liên hệ với bác sĩ về da liễu giỏi nhất để chuẩn bị công tác điều trị. Cũng nghe nói chú Quang, ba của chị Tiên lên cơn đau tim phải đưa đi cấp cứu theo, khi nghe tin con gái út của mình bị ám hại như thế. Đang yên đang lành, tự nhiên thảm kịch lại xảy đến với gia đình mình, chú ấy lại lớn tuổi như thế, thử hỏi làm sao có thể chịu được đả kích này đây.
Tôi bủn rủn chân tay khi nghe xong chuyện, trong lòng thầm cầu mong chị Tiên tai qua nạn khỏi và được chữa trị kịp thời. Tối ấy, tôi ngồi chờ chồng về trong lo âu thấp thỏm, nhưng nào có dám điện cho thầy đâu, vì sợ làm phiền ổng. Làm xong bài tập ở trên trường, tôi cứ đi ra đi vào, rồi vô phòng mở tivi lên coi cho phân tâm bớt. Lại chán nản tắt tivi, với mở điện thoại lên chơi game cho đến khi gần 10 giờ tối. Lúc này, thầy nhẹ nhàng mở cửa đi vào từ phía sau lưng tôi lúc nào không hay. Đến khi ổng đột ngột nằm phịch xuống ghế sofa, rồi gối đầu lên đùi tôi với đầy sự mệt mỏi trên người. Khi ấy tôi mới giật mình, vội buông điên thoại trên tay xuống mà ôm lấy đầu ổng hỏi chuyện:
- Anh về rồi hả?
Thân trên của thầy lúc này chỉ còn độc chiếc áo sơ mi trắng. Và trước mái, tóc ổng cũng đã rũ xuống vài cọng không vào nếp. Cả cơ thể của ổng toát ra sự uể oải lẫn lười nhác, mà đây chính là lần đầu tiên tôi mới được trông thấy trạng thái này ở thầy. Khuôn mặt thầy không giấu nổi những sự buồn phiền, vì đôi mắt chim ưng đang cụp xuống trông bớt sắc lẹm rồi. Trông ổng vầy mà tôi thấy thương quá đi mất. Nên cứ vuốt ve ổng hỏi thăm tới lui: “Anh đã ăn gì chưa? Anh mệt lắm hả?”
Trông thấy tôi ân cần như thế, khoé miệng thầy khẽ nhếch lên cười đầy mãn nguyện. Sau đó, ổng vươn tay vuốt ve khuôn mặt của tôi đang gần ổng trong gang tấc và nhỏ giọng vừa cười vừa nói:
- Nhớ tôi hay sao mà giờ còn chưa chịu ngủ nữa hả cô nương? Chờ tôi 'thị tẩm' hay gì đây?
Đâu ra cái nết khó ưa không thể tả, giờ mà còn cà rởn cà rẹt chọc ghẹo tôi được. Ổng cứ vầy, hỏi sao mà tôi hay trả treo với ổng. Khẽ đánh nhẹ lên bắp tay thầy, tôi mắng:
- Anh này, lúc trước anh nghiêm túc biết bao nhiêu, sao giờ anh nhây với em quá vậy hả?
Thầy chụp lấy bàn tay tôi đưa lên miệng mình. Rồi dùng môi hôn mím mím chỗ da nơi mu bàn tay của tôi khiến tôi cảm thấy hơi nhột. Vừa hôn, ổng vừa đanh đá phản bác tôi lại:
- Chứ giờ không nhây với em thì tôi nhây với ai? Nghiêm khắc quá nó cũng nói, mà giỡn hớt cho nó vui, nó cũng nói. Thế giờ tôi sống sao cho vừa lòng mấy người đây?
Okay! Thôi im luôn cho xong. Tôi dẩu mỏ lườm nguýt rồi quay đi nơi khác tỏ vẻ mặt không thèm chấp. Rồi thì 'á', cha già lựu đạn này! Vội ôm lấy 1 bên ngực mình mới bị ổng há răng ngoạm cho 1 cái đau điếng. Vì ở nhà tôi có bận 'áo giáp' bảo vệ đâu. Ôi cái nết chó cắn này mọc ở đâu ra mà tôi ghét không thể tả, hở tí là cắn bậy cắn bạ người ta thốn muốn gần chết.
- Anh vừa phải thôi nha!!!
Tôi cáu kỉnh bặm môi nhìn ổng, nhưng đổi lại là vẻ mặt cười cợt không mấy nghiêm túc của lão thầy. Mà hình như được trông thấy bộ dạng nhím xù khi bị chọc tức của tôi, có vẻ ổng vui lắm hay sao ấy?
- Phương, sao em không sinh ra sớm hơn tí nữa để anh khỏi bị cô đơn oan uổng mấy trời năm nhỉ?
Thôi cho xin, tôi còn ước khi ổng 90 tuổi đầu, già khằng cú đế rồi lúc đó Thượng Đế hãy cho tôi được sinh ra. Để ai khác hốt ổng dùm đi, chứ tôi mệt với ổng lắm rồi.
- Biết thế lúc trước đừng nghe lời ở cái chung cư đó.
Tôi lầm bầm trong miệng mình nói tào lao cho mình mình nghe. Nhưng tôi đâu biết, chả phải tự nhiên anh giáo lại đi nói câu đó với tôi đâu. Trong lòng ổng đang ước, giá như tôi có thể xuất hiện sớm hơn, để ổng hốt tôi sớm. Lúc đó, sẽ không có nhiều người phụ nữ vì ổng mà giờ phải chịu sầu thảm vì ganh ghét và thù hằn như thế này. Thầy không hề muốn mình có vận đào hoa 1 chút xíu nào cả, 1 chút cũng không. Nó khiến thầy phải tuyệt tình với biết bao người con gái xung quanh thầy mà khiến họ phải đau khổ. Khiến họ nung nấu ý định trả thù nhau. Và nhất là khiến cho tôi - người mà ổng thương yêu vô đối bị vạ lây chỉ vì trên người mình có cái duyên thu hút ong bướm.
Tối muộn ấy, sau khi thầy tắm rửa xong xuôi rồi leo lên giường nằm cạnh tôi. Lúc này đúng thời điểm, tôi mới gặng hỏi ổng:
- Chị Tiên sao rồi anh?
Thầy hơi khựng lại 1 chút xíu, rồi liền trả lời thắc mắc của tôi rằng:
- Tiên bị phỏng toàn bộ mặt mũi cấp độ 3, thương tổn rất nặng.
Ngay sau đó, ổng nhướn mày hỏi tôi:
- Mà ủa làm sao em biết chuyện này? Ai kể cho em nghe vậy?
Thật á, ổng chuyên gia. Chuyện vui thì đem về kể, còn chuyện buồn thì ổng toàn giấu nhẹm, chẳng bao giờ cho tôi hay. Khiến tôi buồn rầu trách móc ổng:
- Sao anh không bao giờ kể cho em nghe những chuyện này vậy? Anh không tin tưởng em có thể sẻ chia mọi chuyện với anh sao? Có phải anh vẫn xem em như 1 đứa trẻ, không đủ lớn để hiểu chuyện có phải không?
Nghe tôi nói những điều không đúng, thầy đưa tay gõ 'cóc' lên trán tôi 1 cái và giải thích:
- Khùng, có những chuyện anh không muốn kể cho em biết. Vì thật ra nó không đáng để em phải bận tâm. Anh luôn muốn và cô gắng để em được sống vui tươi hồn nhiên, chứ không muốn em suy nghĩ về những chuyện không tốt. Tuổi thơ của em đã đủ tủi hổ lẫn cơ cực rồi, anh không muốn từ giờ trở về sau em phải buồn sầu về cuộc đời này thêm nữa. Em có hiểu ý anh nói không?... Mà ờ quên, bữa nay đi học chấm đồ án được bao nhiêu điểm vậy? Thấp là tôi cho tét đít nè.
Rất nhanh, thầy lèo lái cuộc nói chuyện của chúng tôi rẽ sang hướng khác. Vậy thôi, anh giáo muốn tôi luôn sống vui vẻ, thì mắc chi tôi rước buồn phiền vào người làm gì cho mệt nhỉ?