Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 101: Bắt buộc phải là em




Tôi không rõ cuộc nói chuyện qua điện thoại đó bàn về vấn đề gì. Chỉ thấy khi đặt điện thoại lên bàn trở lại, trông anh giáo trầm xuống hẳn. Ngay sau đó, thầy liền đưa mắt nhìn qua tôi, vẻ buồn man mác trên khuôn mặt bỗng nảy sinh nhiều nét dịu dàng. Khẽ nắm lấy tay tôi, thầy thấp giọng nói:

- Anh xin lỗi ốc tiêu của anh!!!

Trời trời, tự nhiên quởn quởn ổng xin lỗi tôi chi vậy trời? Khiến tôi hoang mang đến nghệt cả mặt mày. Đang nhai miếng bánh dang dở, tôi nuốt vội xuống họng rồi căng thẳng hỏi:

- Bộ có chuyện gì sao anh?

Đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi để trấn an, tránh việc hù con ốc tiêu nhát gan sợ tái xanh mặt mày. Nhếch miệng cười với tôi cách hiền dịu, thầy nói:

- Sáng nào ở nhà anh cũng thắp nhang và hứa với nội của em là sẽ chăm sóc và bảo vệ cho em thật tốt. Nhưng chính anh mới lại là hiểm hoạ của em. Anh tệ lắm có đúng không?

Nữa, có cái câu này từ lúc ổng nghe ông thầy bên Trung Quốc khi xưa từng giải bùa cho tôi phán đoán, mà ổng nhai đi nhai lại cho tới tận bây giờ. Nhưng tôi không thiếu i ốt đến nỗi không hiểu ý tứ trong câu nói của ổng đâu. Vụ việc kinh hoàng vừa xảy đến với tôi tối hôm qua, có bao giờ người đứng sau lại chính là những hóng hồng vây quanh thầy. Vì ganh ghét lẫn căm hận sự xuất hiện của tôi, nên người đó mới tàn nhẫn thuê người hãm hại tôi như thế. Cũng có thể vì bị chính sự phũ phàng đến triệt để của anh giáo làm cho đau khổ, nên người đó muốn thầy cũng phải đau đớn y như mình, để cho thầy hiểu cái cảm giác mất đi người mình thương yêu nhất nó sẽ ra sao. Nhưng do chưa biết chính xác đó là người nào, nên hiện tại tôi vẫn không dám nghĩ xấu cho bất kì ai sợ mang tội. Chỉ mong họ đừng quá cố chấp đến mù quáng, hãy biết buông bỏ những thứ vốn không phải là của mình.

Nghe anh giáo nói xong, tôi liền buột miêng đáp lại khi chưa kịp nghĩ tới hậu quả.

- Nếu anh cứ cảm thấy áy náy với em như thế, em nghĩ bây giờ vẫn còn kịp để anh phóng sanh em đó.

Đôi mắt đang dịu dàng của anh giáo bỗng chốc bén lửa sau khi nghe được câu nói đùa vô ý của tôi. Và đã thành công doạ tôi phải rụt cổ lại mà cười hề hề:

- Em đùa...hì hì...em đùa á!!!

- Biết khôn rồi đấy, tưởng muốn được hoá kiếp nữa chớ.

Thầy vừa nhìn tôi vừa hằm hè từng chữ, còn tôi thì hèn hạ ôm lấy cánh tay ổng mà cười xua nịnh:

- Nào có đâu, giờ em ngoan rồi.

Vừa nói, cõi lòng tôi vừa muốn tự vả chính bản thân mình vì đã trở nên thấp kém và đáng khinh đến nước này. Thôi thông cảm dùm, vì tôi thấy cuộc đời này vẫn còn đáng sống lắm, tôi chưa muốn chuối xanh dằn bụng đâu.

Đôi mắt thầy hạ xuống, không còn bén nhẹm nữa sau khi nghe tôi biết điều trả lời. Miệng ổng đang định cười, nhưng ráng nín lại vì muốn làm mặt nghiêm để tôi không dám lấn lướt ổng nữa.

Với lấy thêm 1 miếng bánh ở trên đĩa, tôi vừa nhìn lão chồng già lúc nắng lúc mưa, vừa cắn 1 miếng vào miệng cho có công ăn chuyện làm. Khúc này tự nhiên tia mắt của thầy rời xuống đôi môi tôi mà nhìn chằm chằm. Chẳng nói chẳng rằng, ổng đột ngột đưa tay lên tính chạm vào cái miệng nhỏ đang nhai bánh chóp chép của tôi. Theo phản xạ, tôi rụt người lại và tròn xoe mắt hỏi: “Anh định làm gì vậy?” Vì tôi sợ ổng sẽ nhéo mỏ mình đau muốn tều môi, như cách ổng thường ngứa tay hay làm ở nhà. Hoặc có thể kéo cằm tôi lại, rồi dùng răng 'phập' mỏ tôi trước mặt biết bao nhiêu người ở đây với cái lý do tào lao: ' Ai kêu thấy cưng quá làm chi nên muốn nựng”. Bởi ta nói, bị ổng bạo hành riết nên tâm lý tôi sinh ra ý thức tự vệ từ lúc nào không hay, đều do thầy cả.

Tay bỗng dưng bị tôi bỏ rơi giữa không trung, chân mày anh giáo khẽ cau lại và rồi:

- Con bé này, em dám né anh hả? Cái mỏ ăn bánh dính miệng kìa...

Bị thầy nhắc khéo, tôi vừa ngại vừa ngượng, nên vội đưa lưỡi ra quét mép miệng. Cũng vừa vặn lúc này, tay thầy nhanh chóng vươn tới để lau giúp tôi. Thế nên trong khoảnh khắc, tôi vô tình liếm chúng đầu ngón tay cái của ổng khiến thầy chợt khựng lại. Khuôn mặt đang cau có bỗng giãn nở và hàng chân mày lưỡi kiếm hơi nhướn lên. Điều đáng nói hơn, cặp nhãn lồng của tôi còn dòm thấy yết hầu ổng trượt lên xuống nữa chứ. Tôi chợt nhận ra mình vừa mắc 1 sai lầm vô cùng tai hại. Vì chồng tôi, mấy đầu ngón tay của ổng nhạy cảm lắm. Tôi nhớ có lần bị ngứa răng, nên tôi cầm tay ổng lên cắn cắn mấy đầu ngón. Thế mà vô tình ghẹo cho ' anh Vinh nhỏ' của ổng lên thiệt mà méo hiểu vì sao luôn.

Giọng thầy liền nhỏ lại có ý chọc ghẹo tôi về vấn đề nhạy cảm:

- Muốn khiêu khích anh sao? Anh kêu Uy qua đặt phòng khách sạn ở bên cạnh...ha... đổi gió chút xíu chịu hông?

Shit! Liếm trúng có tí ngón tay mà cũng khiến ổng 'hứng sảng' thì tôi cũng chịu, tôi xin lỗi, tôi thua. Người ngoài chắc chẳng 1 ai hình dung ra được cái người đầy tri thức, học cao hiểu rộng, tài đức vẹn toàn như ổng. Nhưng thực chất, cái độ biến thái của thầy nó cũng cao y như cái học vị của ổng vậy. Và xui ở chỗ, cả chúng sanh chỉ có duy nhất 1 mình tôi được lĩnh giáo và 'hưởng' nguyên con luôn. Rồi tôi nên vui hay buồn đây?

Mặt mày tôi bỗng nhăn như khỉ, bị ổng ghẹo cho đỏ mặt nên tôi liền cọc:

- Anh vừa phải thôi nha! Cứ bắt nạt em hoài em khóc cho anh xem. Riết anh coi em có lớn nổi nữa không?

Được chiêm ngưỡng bộ dạng kỳ khôi của tôi, thầy lại được 1 phen bật cười. Ổng vươn tay xoa đầu rồi rướn người hôn lên má tôi mà dỗ dành:

- Thương muốn chết luôn chứ bắt bạt gì!

Cùng lúc này, anh Lâm đã thành công áp giải chị Diệp đi tới. Điều đáng chú ý là đôi môi của chị đang bị sưng đỏ tấy lên luôn. Rồi, khúc này tôi hiểu chị vừa bị anh Lâm thiếu tướng tra tấn kiểu gì rồi. Khổ thân chị quá! Bỏ quê hương nơi mình ở từ nhỏ tới lớn, bỏ thành phố phồn hoa hiện đại. Bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ anh chị em họ hàng và những tương lai rực sáng ở phía trước. Chị lại chọn con đường lên những bản làng cao ở rừng núi hiểm trở xa xôi hẻo lánh. Nơi giao thông rất khó khăn phức tạp và cuộc sống đầy thiếu thốn lẫn vất vả. Chỉ mong được đứng ở bục giảng của những lớp học tình thương dạy chữ cho những trẻ em nghèo. Mà đôi khi chữ nghèo cũng chẳng thể miêu tả đúng về hoàn cảnh sống cơ cực của họ. Chị chọn cuộc sống bình dị giản đơn nhưng lẽ sống của chị lại quá cao cả. Khi bạn bè đồng trang lứa đang đi du học ở các nước tiến bộ khác. Hoặc đang ở thành phố ăn sung mặc sướng, quần này áo nọ, du lịch đây đó để hưởng thụ tuổi trẻ. Chị lại tối ngày quần tây và áo sơ mi giản dị, mái tóc đen lay láy mượt mà chỉ có 1 kiểu buộc đuôi ngựa phía sau. Nhưng, ở chị lại toát ra vẻ đẹp của sự dịu dàng và trong trắng, vẻ đẹp của sự thiện lành nhân đức. Ờ mà, cái đó chỉ là miêu tả khách quan bên ngoài sau lần đầu gặp gỡ thôi. Chứ thức ra nội tâm chị mạnh mẽ lắm, nó trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của chị vậy. Chị ví như 1 bông cúc dại bất chấp nghịch cảnh và khó khăn để thực hiện điều mà mình mong muốn. Giống như kiểu bề ngoài đằm thắm nhưng bên trong hơi khó nhằn. Đấy cũng là những lý do khi lần đầu tiên gặp mặt, anh Lâm đã bị sụp đổ bởi vẻ ngoài thánh thiện của chị. Và cũng chính cái tâm hồn mạnh mẽ bên trong, lại càng khiến anh thêm đứ đừ về chị nhiều hơn, đến nỗi nghiện mà dứt không nổi. Chị đã bỏ tất cả như thế ấy, chỉ để theo đuổi lẽ sống của mình. Nhưng xui sao lại va vấp phải anh tướng trẻ ngông cuồng này, bị lao vào 1 chuyện tình có đủ đắng cay mặn ngọt.

Trông thấy tôi và thầy, chị khẽ gật đầu chào và tôi cũng cúi đầu chào chị lại. Anh Lâm cao lớn ga lăng kéo ghế đặng cho người yêu của mình ngồi ở phía đối diện chúng tôi. Mà ngó trông cái cách chị nhìn anh đầy vẻ bất phục, nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình thường vì nể nang còn có tôi và thầy ở trước mặt nữa. Anh Lâm cũng đâu vừa, cũng ngước mắt lên nhìn lại chị, con ngươi đanh thép như muốn cảnh cáo: “Em mà lộn xộn là có chuyện với tôi đấy!”

Nhìn chị cũng tội, mà thôi cũng kệ. Khẽ đưa mắt qua anh giáo nhà mình, tôi liền thở dài vì hoàn cảnh của tôi cũng có khác gì chị mấy đâu. Tối ngày bị người yêu ăn hiếp rồi đè đầu cưỡi cổ. May là vừa nãy chị đi với 1 cậu bạn thân mới du học bên Úc trở về, rồi lên tận đây gặp để thăm hỏi chị sống ra sao thôi. Chứ chị với anh kia có tình ý với nhau thật, chắc dám khẩu súng lục đang được đeo trên thắt lưng của anh Lâm có khi đạn được nả ra vài viên rồi.

Một bữa ăn bình yên trôi qua khi tôi và chị Diệp cùng hỏi thăm nhau qua lại. Còn anh giáo nhà tôi và anh Lâm thì ngồi bàn chuyện chính sự trên trời dưới đất, tôi cố nghe cũng chả hiểu mô tê gì đâu. Mà nói chứ ông Lâm ổng cũng thương bà Diệp không kém cạnh anh giáo thương tôi đâu nha. Mắt miệng ổng thì giao lưu với anh giáo chứ tay ổng nào là gắp thức ăn với săn sóc chị Diệp dữ lắm. Giống như ổng mọc thêm con mắt thứ 3 ở bên trán để xem chị Diệp cần gì và muốn gì nữa. Tôi nhìn 2 ông bà cự nhau qua lại trong âm thầm mà muốn mắc cười. Mặt bả thì kiểu: 'ai cần, ai mượn'. Còn ông Lâm thì chân mày cứ nhướn lên nhướn xuống suốt như muốn đáp lại: “ Ăn cho no đi rồi lát chết với ông.”

Tôi không biết đêm nay chị Diệp sẽ hấp hối không? Nhưng thấy sau khi rời khỏi nhà hàng, ông Lâm lôi bả cái một qua tận khách sạn sang trọng ở ngay bên cạnh nhà hàng mà chúng tôi vừa dùng bữa. Nơi anh giáo mới ghẹo muốn cùng tôi đổi gió ở đó là tôi hiểu rồi đó. Thôi, em chúc chị bình an vô sự, tàn cuộc thân thể còn vẹn toàn.

Chia tay anh Lâm và chị Diệp xong, lúc này Sapa đã lên đèn sáng rực rỡ vì trời đã nhá nhem rồi. Anh giáo nắm lấy tay rồi cùng tôi tản bộ trong cái không khí ẩm ướt rét mướt của thành phố sương mù này. Chúng tôi sánh bước bên nhau băng qua nhiều con phố, và dùng thử vài món ăn vặt đặc sản ở ven đường. Khổ nỗi đi đến đâu, lão chồng già của tôi cũng là tâm điểm gây chú ý cho biết bao cô gái. Trẻ có, trung niên cũng có và già cũng có luôn. Mà không chỉ có đàn bà phụ nữ không đâu, những anh trai trẻ mang tâm hồn thiếu nữ cũng nhìn anh giáo nhà tôi mà ứa nước miếng luôn ấy chứ. Ờ, mà ai cũng ứa nước, chắc có mình tôi đây ứa gan lộn mề với ổng thôi nhỉ.

Có 1 câu hỏi trước giờ vẫn luôn nằm ở trong tâm trí tôi, nên sẵn tiện, tôi ngước mắt lên nhìn thầy đang sánh đôi đi bên cạnh mà thắc mắc:

- Anh, hà cớ gì anh lại chọn yêu em? Em có điểm gì khiến anh muốn cưới làm vợ vậy?

Bàn tay đang nắm lấy tay tôi bỏ chung trong túi áo khoác của thầy bỗng siết chặt tay tôi thêm. Thầy dừng bước chân của mình, rồi cùng tôi đứng giữa phố phường có rất nhiều người qua lại để trả lời tôi rằng:

- Thế gian này thiếu cha gì phụ nữ để tôi cưới làm vợ, đâu chỉ có riêng mình em. Tại hồi đó em ở sát vách nhà, nên tiện thể lượm đại thôi.

'Bẹp', tôi vỡ mộng ảo tưởng. Cứ ngỡ ổng sẽ nói câu ngôn tình gì đó cho ấm áp cõi lòng, vì tôi là con gái mà, vốn yêu bằng tai chớ bộ. Ai ngờ đâu ổng xàm xí phang cho nguyên cục quê vào mặt luôn.

Thấy tôi đang hớn hở hỏi, bị ổng ghẹo cho xụi hết cả mặt mày thế là thầy chợt phì cười. Bàn tay to lớn, ngón nào ngón nấy dài sọc khẽ đưa lên véo nhẹ bờ má đỏ hây hây của tôi mà nhấn giọng nói, nhằm an ủi tâm hồn đang tan vỡ của tôi rằng:

- Mà nói vậy cũng chưa chính xác lắm nhỉ?Đúng là thế gian này không thiếu phụ nữ để tôi yêu và cưới làm vợ. Nhưng khổ nỗi, tôi muốn người đó bắt buộc phải là em!

Vâng, cám ơn, nhưng đây dỗi rồi!

...............

Ngày hôm sau, chúng tôi đáp máy bay về Sài Gòn trở lại, sau kì nghỉ Tết vui có, hạnh phúc có, mà kinh hoàng cũng có. Chuyện tôi bị bắt cóc và xém bị hãm hiếp, cả 2 chúng tôi quyết định sẽ giấu ba mẹ chồng tôi. Do không muốn 2 ông bà đã lớn tuổi lại thêm nhiều phần lo lắng mà dẫn đến mất ngủ. Tôi biết anh giáo đã điều tra ra được người đứng sau chuyện này rồi. Nhưng thầy lại không muốn nhắc tới, hay khiến tôi bận tâm về vấn đề này nữa. Bởi ổng muốn tâm trí tôi được bình an như trước kia. Mà thực chất là do ổng mong tôi bình thường trở lại, để ổng có thể sàm sỡ và sinh hoạt chuyện vợ chồng với tôi đó. Vì kể từ buổi tối kinh hoàng ấy, tôi bị ám ảnh về việc cơ thể mình bị lột trần, rồi bị rờ mò và bị đè nằm dưới lắm. Có 1 chướng ngại tâm lý trong tôi về 'chuyện đó', nó khiến tôi không ham muốn gần gũi với chồng. Do vậy mà thầy cay cú lắm, vì không biết bị cho ăn chay đến bao giờ. Ôi vừa! Nhờ thế mà tôi được nghỉ xả hơi cả 1 thời gian.

Cũng sau vài ngày khi tôi vừa cùng thầy từ Sapa trở về, tôi nghe được 1 tin vô cùng động trời, là Chị Tiên - con cô Tâm và chú Quang bị người ta tạt axit phỏng hết cả mặt mày, đang được đưa đi cấp cứu gấp.