Thầy À! Em Yêu Anh

Chương 18:Chương 21 Mong Chờ Nhau Qua Từng Phút Giây




Tầm gần 1 giờ, V.Anh và ba cô đã về tới nhà. Xuống xe, cô vui mừng chạy lại chào hỏi mọi người.

V.Anh : thưa ông, thưa mẹ , cô út con mới về.

Ông : cháu của ông về rồi đó à, nào lại đây.

V.Anh : \(chạy lại ôm ông\) con về rồi đây.

Ông : về là tốt rồi.

V.Anh : ông dạo này vẫn khỏe chứ ạ.

Ông : ừ ,ông vẫn khoẻ.

Lan : Con sống trên đó có tốt ko?

V.Anh : dạ tốt lắm mẹ.

Lan : xem ra ko có ba mẹ ở bên con vẫn ăn no ngủ kĩ nhỉ, xem kìa hơi mập rồi đấy.

Do Hải chăm sóc cô tốt quá đi mà❤❤❤❤

V.Anh : con..con ko có mập đâu, vẫn đẹp mà mẹ ko thấy sao??????

Bích \(cô út\): xem cháu tui kìa, nhí nha nhỉ nhảnh ghê ha.

V.Anh : cô này cứ chọc con

Tùng : này V.Anh con cũng nên gọi cho Hải đi.

V.Anh : dạ ba.

V.Anh liền lấy điện thoại ra điện cho Hải.

V.Anh : dạ em về tới nhà rồi thầy ko cần lo đâu ạ.

Hải : ừ, vậy thì tốt rồi, gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới cả nhà em giúp tôi nha.

V.Anh : dạ em biết rồi, bye thầy.

Lan : Hải nói gì vậy con?

V.Anh: dạ thầy ấy nói là gửi lời thăm sức khỏe tới mọi người luôn ạ

Bây giờ cả gia đình của V.Anh đã sum họp với nhau. Đến chiều, V.Anh cùng mẹ nấu cơm.

Lan : dạo này coi bộ siêng lên rồi ha, còn biết xuống bếp phụ giúp tui nữa ha???

V.Anh : con gái mẹ đó giờ luôn giỏi giang mà???

Lan : mấy tháng qua con sống với Hải thấy thế nào?

V.Anh : vẫn tốt ạ, thầy ấy chăm sóc, quan tâm con lắm mẹ đừng lo.

Lan : ừ.

☆☆☆☆☆

Bữa cơm.

V.Anh :ông à, ông ăn món này thử đi chính tay con làm đó.

Ông : vậy sao.?

V.Anh : ông thấy sao?

Ông : ngon lắm.

Bích : dường như ko có anh chị ở bên con bé đã trưởng thành đảm đang hơn rồi nhỉ.

Lan : bộ Hải bắt con làm việc nhà, nấu ăn sao mà con tự nhiên giỏi vậy.

V.Anh : con tự học thôi, ko lẽ thầy ấy cho con ở nhờ mà con ko phụ giúp được gì thì coi sao được.

Tùng : vậy đó à.

Bích : chắc cô đây phải lên xem cậu Hải đó thế nào mà đã khiến cho V.Anh nhà ta thay đổi ra thế này???.

V.Anh : con..con có thay đổi gì đâu chứ.

Ông : thôi....thôi, V.Anh con cũng ăn đi.

V.Anh : dạ.

Ông : con về đây ở tới khi nào?

V.Anh : dạ chỉ 2 tháng thôi ạ, bắt đầu năm học là con lại về thành phố.

Ông : vậy à, mà kết quả học tập năm nay của con có tốt ko?

V.Anh : dạ vẫn tốt ạ.

Tùng : vẫn như mọi năm mà năm nay con bé có nhận thêm giải thi học sinh giỏi cấp thành phố nữa đó ba.

Ông : cháu của ông càng ngày càng giỏi nhỉ.

Bữa cơm gia đình hôm ấy thật sự rất hạnh phúc.

☆☆☆☆

Buổi tối, ở trong phòng, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong thì V.Anh lên giường lấy điện thoại ra điện cho Hải.

V.Anh : em nè, anh rảnh ko?

Hải : rảnh ? có gì ko? Hay là nhớ anh rồi.

V.Anh : anh biết rồi còn hỏi

Hải : mới có 1 ngày thôi mà nhớ đến vậy rồi sao. Có nhớ thiệt ko đó, hay chỉ là nói để cho anh vui thôi.

V.Anh : em lúc nào mà chả nói thật.

Hải : anh biết rồi. Mà em đang làm gì đó.

V.Anh : chỉ nằm trên giường vậy thôi. Còn anh.

Hải : anh đang ăn cơm nè.

V.Anh : cái gì??? Giờ này đã là 8h tối rồi mà anh mới ăn cơm.

Hải : thì em về rồi có ai nấu cơm cho anh ăn đâu mà bảo anh ăn sớm.

V.Anh : dù ko có em đi chăng nữa anh cũng phải biết ăn uống đúng giờ chứ.

Hải : rồi... rồi biết rồi cô nương, làm gì mà ghê dữ vậy.

V.Anh : tại..tại người ta lo cho anh thôi mà.

Hải : lo cho anh mà bỏ anh bơ vơ trên này 1 mình vậy đó.

V.Anh : trời...có phải thầy Hải mà em quen biết ko vậy? Sao hôm nay nói chuyện lại tình cảm dữ vậy ta????

Hải : lạnh lùng em ko thích ngọt ngào thì em ko chịu, con gái bọn em thật là khó hiểu quá đi mà???

V.Anh : em có nói là ko thích đâu? Chỉ là thấy hơi lại vậy thôi.

Hải : bộ lạ lắm sao, vậy đó giờ bộ anh gắt gỏng lắm à.

V.Anh : đúng đó, ko chỉ gắt gỏng mà còn ác như phù thủy nữa.

Hải : giỏi ha, sau này lên đây rồi em biết tay anh.

V.Anh : hứ... Em ko có sợ đâu, em đây có võ đó tới đó em sẽ đánh anh cho bầm dập luôn????

Hải : để xem tới đó ai sẽ sợ ai nhá??

V.Anh : nói vậy thôi chứ em nào dám làm gì anh chứ, anh là đầu gấu mà em nào dám đụng tới chứ.

Hải : mà này rảnh quá thì lấy mấy cuốn sách anh đưa mà học đi đừng có mà lười biếng đó.

V.Anh : gì chứ? Mới nghỉ đc có 1 ngày mà lại bắt ng ta học nữa rồi???

Hải : ko học trước để năm sau em lên 12 rồi là hết biết gì luôn đó.

V.Anh : chuyện học để mai đi bây giờ em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.

Hải : thôi đi cô, nói chuyện nãy giờ cũng lâu rồi em ko sợ tốn tiền điện thoại à.

V.Anh : chứ anh có gọi cho em đâu thì bắt buộc em phải gọi cho anh rồi.

Hải : mệt em ghê, cái gì nói cũng đc. Tắt đi lát anh gọi lại cho.

V.Anh : vâng.

Cả 2 tắt máy, Hải dọn dẹp rửa chén rồi đi tắm. Còn V.Anh thì lại lấy tập sách ra xem qua một lượt. Bỗng Cộc...Cộc...Cộc..

Bích : V.Anh cô vào đc ko?

V.Anh : dạ cửa ko khóa cô vào đi ạ.

Mở cửa, bước vào.

Bích : chà nghĩ hè rồi còn phải học nữa sao.

V.Anh : chỉ là xem trước thôi ạ, mà có cô vào đây có chuyện gì ko?

Bích : chỉ là muốn trò chuyện với con chút thôi dù gì cũng lâu rồi ko nơi chuyện.

V.Anh : trời...Cách 2,3 hôm thì lại gọi điện mà bảo ko nói chuyện được gì à.

Bích tiến lại ngồi lên giường cùng V.Anh. Bỗng nhìn thấy sợi dây chuyền mà V.Anh đang đeo trên cổ.

Bích : sợi dây chuyền đó...

V.Anh : cô nói cái này à ..

Bích : ừ, sao trên đó ghi chữ H mà ko ghi chữ A tên của con. Hay là đó là tên người yêu con hả???

V.Anh : đâu...đâu có đâu chỉ...chỉ là tên bạn thân con thôi. Nó tên Hân \(viện cớ???\).

Bích : có thật ko đó, mặt đỏ hết rồi kìa.

V.Anh : có đâu, mặt con vẫn bình thường mà. Mà cô ko lo cho cô đi kìa năm nay cũng 27 rồi mà còn chưa chịu lấy chồng định ở giá luôn à.

Bích : muốn đuổi cô đi sao?

V.Anh : có đâu, con chỉ lo cho cô thôi mà lỡ sao này mà già quá rồi ai thèm lấy nữa????

Bích : giỏi ha , dám chọc tui ha.

Hai cô cháu ngồi đó giỡn với nhau bỗng có tiếng nói.

Tùng : 2 cô cháu vui vẻ quá ha.

Bích : anh hai...

V.Anh : ba

Tùng : em đó lớn rồi nên biết chừng mực một chút, tối rồi còn để cho ba nghỉ ngơi nữa chứ.

Bích : dạ em biết rồi, em về phòng liền. Cô về nha V.Anh.

V.Anh: dạ chúc cô ngủ ngon.

Nói rồi Bích liền về phòng.

Tùng : con đó cũng mau đi ngủ đi.

V.Anh : dạ.

Bây giờ cả nhà của V.Anh ai cũng về phòng riêng, không gian đều yên lặng. Đang ngồi đọc sách thì Hải điện.

Hải : em ngủ chưa?

V.Anh: dạ chưa. Mà anh rảnh ko.?

Hải : rảnh, có chuyện gì à.?

V.Anh : dạ tại vì nhà em ai cũng ngủ hết rồi nếu đây nói chuyện điện thoại lớn quá lát ba lại la nữa nên rảnh thì em với anh nhắn tin.

Hải : ừ.

Tắt máy, mở zalo lên.

" Sao nào? Có chuyện gì kể anh nghe coi"

" Nhớ anh quá❤❤❤"

" Có thiệt ko đó?"

" Em nói thiệt, cực nhớ anh luôn??, mà anh ko nhớ em à"

" Nhớ chứ".

" ❤❤❤"

" Em đang làm gì đó?"

" Đang ngồi xem sách anh đưa nè"

" Có chỗ nào ko hiểu thì cứ hỏi anh???"

" Ai thèm anh chỉ chứ???"

" Vậy là ko cần anh ở bên luôn à"

" Cái này thì cần???"

" Lật mặt nhanh ghê nhỉ???"

" Sao bằng anh đc???"

" Anh lật mặt hồi nào chứ"

" Ko phải sao, lúc trước thì lúc nào cũng khó khăn, lạnh lùng còn bây giờ thì sao quan tâm,lo lắng làm như thương người ta lắm vậy"

" Vậy là thích anh nghiêm khắc, lạnh lùng để đánh đòn em phải ko???"

" Cái này thì em ko cần đâu???"

" Mà em biết hôm nay là ngày gì ko?"

" Ngày gì, em ko biết"

" Ko biết thật sao?"

" Ngày gì anh nói đi"

" Thì tròn 1 tháng quen nhau, em ko nhớ thật à"

" À...nhớ rồi??"

" Chắc anh ko nói là em ko nhớ luôn quá???"

" Có đâu...em nhớ thật mà???"

" Này.. ko có anh bên cạnh nhớ giữ gìn sức khỏe đó có biết ko?"

" Em biết rồi mà, anh mới là người cần phải lo đấy"

" Anh có gì để đáng lo đâu"

" Còn nói ko có, anh bận quá thì ko thèm ăn sáng, ăn uống ko đúng giờ, thường xuyên thức khuya còn hay uống cà phê rồi trà nữa chứ. Như vậy mà ko đáng lo à"

" Anh sẽ sửa mà???"

Cả 2 ngồi nhắn tin đến tận khuya quay qua xem đồng hồ thì đã 11h hơn rồi.

" Tối lắm rồi, em mau đi ngủ đi"

" Vâng, chúc anh ngủ ngon❤❤❤"

" Em cũng vậy❤❤"

☆☆☆☆☆

Cứ thế, cả Hải và V.Anh ngày ngày đều gọi điện nhắn tin cho nhau chỉ đợi đến ngày tựu trường để V.Anh có thể lên ở cùng Hải.