Thầy À! Em Yêu Anh

Chương 17:Chương 20 Khoảnh Khắc Cuối Cùng.




Sáng hôm sau, do đã nghỉ hè nên V.Anh gần như là ko muốn dậy cứ nằm mãi trên giường. Riêng Hải thì còn phải bận họp một số việc ở trường nên phải đi sớm.

☆☆☆☆☆

\*\*9h 30 sáng\*\*.
 
V.Anh thức dậy ko thấy Hải đâu cô liền lấy điện thoại gọi cho cho cậu. Đang gọi thì bỗng ở đầu dây bên kia tắt máy. Một lát sau Hải gửi lại 1 tin nhắn. " Anh đang họp, lát anh về❤❤❤". V.Anh cảm thấy an tâm.

Tầm 10h hơn, V.Anh xuống bếp thì thấy đồ ăn trong tủ lạnh chẳng còn bao nhiêu nên cô quyết định đi siêu thị mua ít đồ để nấu bữa trưa. Đang đứng đợi ở tram xe buýt. Điện thoại cô reo lên.

V.Anh : dạ con nghe ạ

Tùng : ba đến rồi nè.

V.Anh : đến ????

Tùng : thì hôm nay ba lên rước con về bộ con ko nhớ sao.

V.Anh : vậy bây giờ ba đang ở đâu.?

Tùng : ba đang ở nhà mình nè \(nhà ở trên thành phố\).

V.Anh : vậy bây giờ con qua luôn nhé.

Tùng : ừ.

☆☆☆☆☆☆

25 phút sau, V.Anh về đến nhà.

Tùng : đến rồi đó à.

V.Anh bỗng chạy tới ôm lấy ba cô.

V.Anh : con nhớ ba lắm đó.

Tùng : rồi rồi được rồi.

V.Anh \(bỏ ra\) : ba đến lâu chưa.?

Tùng : mới đến nãy giờ thôi.

V.Anh : vậy ba ăn trưa chưa?

Tùng : chưa nữa.

V.Anh : vậy để con ra siêu thị mua ít đồ rồi nấu luôn nha ba.

Tùng : ừ vậy cũng được, mà Hải đâu rồi.

V.Anh : dạ anh....à thấy ấy có cuộc họp buổi sáng nên một lát mới về ạ.

Tùng : có cần ba chở đi ko? \(do nhà của V.Anh cũng thuộc dạng khá giả nên cũng có xe hơi riêng\)

V.Anh : dạ ko cần đâu ạ, con đi một lát rồi ba mới lên nên ở nhà nghĩ ngơi đi ạ.

Tùng : ừ vậy con đi sớm về sớm nha.

V.Anh : dạ con biết rồi, thưa ba con đi.
......
......
......

Đang ở trong siêu thị bỗng Hải gọi cho V.Anh.

Hải : em đi đâu vậy sao ko có ở nhà.

V.Anh : dạ em đi siêu thị mua ít đồ mà ba em mới lên nên nếu anh rảnh thì qua nhà em dùng bữa luôn.

Hải : ừ vậy cũng đc để anh qua đón em.

V.Anh : dạ.

........
........

10 phút sau. V.Anh đang đứng trước siêu thị đợi Hải

Hải : đợi lâu ko?

V.Anh : dạ em cũng mới mua đồ xong thôi ạ.

Hải : ừ, nón nè lên đi anh chở về.

V.Anh : dà.

Về đến nhà của V.Anh.

V.Anh : thưa ba con mới về.

Tùng : có Hải nữa đó à

Hải :dạ em chào thầy.

Tùng : sao 2 đứa đi cùng nhau.

V.Anh : dạ..dạ lúc nãy ở trước siêu thị con tình cờ gặp thầy ấy nên thầy ấy chở con về luôn ạ.

Tùng : ừ, thôi Hải ở lại ăn cơm cùng thầy luôn.

Hải : dạ.

V.Anh nhanh chóng vào bếp nấu cơm. Còn ba cô và Hải đang ở phòng khách nói chuyện.

Tùng : chắc hẳn trong mấy tháng quá con bé đã làm phiền em lắm hả?

Hải : dạ ko sao cả có em nó sống cùng cũng thấy vui.

Tùng : dù sao cũng cảm ơn em đã chăm sóc con bé trong khoảng thời gian qua. Đây là chút tiền coi như là chi phí ăn ở của con bé em cứ nhận.

Vừa nói ông vừa lấy ra một phong bì đưa cho Hải.

Hải : thầy cứ giữ lại đi ạ.

Tùng : thầy biết em cũng là giáo viên mới nên lương cũng chả có bao nhiêu nên em cứ giữ đi.

Hải : dạ em xoay sở đc thầy cứ giữ lại mà lo cho em nó ăn học. So với ân tình của thầy bấy lâu thì một chút chi phí này thì chẳng là bao đâu ạ.

Tùng : thằng nhóc này càng ngày càng cứng đầu nhỉ, \(cười\) chắc thầy đây phải dạy dỗ lại đứa học trò hư này mới đc.

V.Anh từ trong bếp bước ra đang bưng thêm 1 ít trái cây.

V.Anh : đúng đó ba, ba nên dạy dỗ lại thầy ấy đi, ba biết ko trong mấy tháng qua thầy ấy ăn hiếp con quá trời luôn á.

Hải : em còn dám nói,nếu để cho ba em giáo huấn em thì coi như là em xác định, ba em dữ lắm đó đến tui mà còn sợ đó.

Tùng : con đó, ko có ba ở đây lại ko biết quy củ gì nữa hết chính ba nhờ Hải dạy dỗ lại con đó.

V.Anh bỗng ngồi xuống dựa người vào ba cô.

V.Anh : ba chỉ có 1 đứa con gái là con thôi đó vậy mà ba lại để cho thầy ấy đánh con, có ngày thầy ấy đánh chết con luôn bây giờ.

Hải chỉ biết ngồi đó rồi cười.

Tùng : vậy sao???

V.Anh : đúng đó, ba ko tin thì hỏi thầy ấy thử coi, lần đó đánh con đi muốn ko nổi.

Hải : tôi đánh vậy là đỡ, để ba em dạy dỗ em coi 1 tháng sau em cũng ko lết xuống giường đc nữa kìa.

V.Anh : bộ ba dữ lắm sau mà thấy ấy nói vậy.

Tùng : tại bảo con là con gái của ta làm chi nếu ko ba xử đẹp ko thì biết.

Hải : thấy chưa, tui nói có sai đâu.

V.Anh : ko nói chuyện với 2 người nữa, con vào làm đồ ăn đây.

Tùng : xem ra 2 đứa cũng thân với nhau rồi nhỉ?

Hải : do sống cùng nhau nên cũng có cảm tình.

Tùng : vậy thì thầy cũng yên tâm.

Hải : rồi việc học của em nó thì sao thầy, năm sau thầy có cho con bé học ở đây nữa ko?

Tùng : thầy cũng ko biết làm sao nữa, bây giờ thì tùy thuộc vào quyết định của con bé thôi.

Hải : dà.

Nghe đến đây thôi là Hải cũng đã biết rõ câu trả lời.

.........
.........

Một lát sau, V.Anh bước ra gọi ba cô và Hải vào ăn cơm.

Tùng : chà coi bộ tay nghề của con tiến bộ rồi nhỉ.?

V.Anh : ko đâu ạ, chỉ tàm tàm thôi.

Tùng : coi bộ kiểu này lấy chồng được rồi đó.

Nghe được 2 chữ " lấy chồng " mặt của V.Anh bỗng đỏ bừng lên rồi quay sang nhìn Hải

Hải : nhìn gì vậy, mau ăn cơm đi kìa.

V.Anh : dà.

Tùng : coi bộ dạo này biết nghe lời người lớn quá nhở.

V.Anh : con lớn rồi mà đương nhiên phải hiểu chuyện chứ.

Hải : lớn rồi mà còn ngủ nướng ko chịu dậy.

V.Anh : thầy...thầy nói gì vậy em có bao giờ ngủ nướng đâu.

Hải : vậy sao? Vậy sáng nay đã 7h30 rồi tôi đi họp luôn rồi mà vẫn có người còn ngủ đó thôi.

V.Anh : thôi...thôi mau ăn cơm thôi em ko nói chuyện với thầy nữa.

Tùng : thôi mau ăn cơm đi.

☆☆☆☆☆☆

2 giờ chiều.

Hải : dạ thưa thầy em xin phép về trước.

V.Anh : vậy con về nhà thầy Hải soạn đồ luôn nha. Sáng mai con qua liền.

Tùng : ừ vậy cũng đc, ba cũng có ít công việc ở trên này nên sáng mai về cũng đc.

V.Anh : vậy thưa ba con đi.

Hải : thưa thầy em về.

Tùng : ừ 2 đứa nhớ cẩn thận.

☆☆☆☆☆

Về đến nhà của Hải.

Hải : mai đi rồi em mau đi soạn đồ đi.

V.Anh : sao vậy muốn đuổi em sao.

Hải : chỉ là sợ em soạn đồ ko kịp thôi chứ anh nào dám đuổi em chứ.

V.Anh : em chỉ nói giỡ tí thôi mà.

Hải : ừ.

Đến tối \(6h30\). Hải vào phòng của V.Anh

Hải : cần anh phụ gì ko?

V.Anh : dạ em làm cũng gần xong hết rồi.

Hải : ừ, vậy năm sau em có tính lên đây ở cùng anh nữa ko?

V.Anh : em đương nhiên muốn rồi chỉ là sợ ba em chuyển trường cho em thôi.

Hải : chuyện này anh đã nói chuyện với thầy ấy rồi, ba em nói tùy thuộc vào quyết định của em thôi.

V.Anh :có thật ko?

Hải : thật mà.

V.Anh : vậy em sẽ lên đây sống cùng anh.

Hải : anh biết rồi còn bây giờ thì xuống nhà ăn tối cùng anh.

V.Anh : dạ.

☆☆☆☆☆

Gần 10 tối, V.Anh qua phòng của Hải.

V.Anh : anh rảnh ko? Em vào đc được ko?

Hải : cửa ko khóa em cứ vào đi.

V.Anh bước vào thì lại thấy Hải dán mắt vào vi tính.

Hải : có chuyện gì ko em?

V.Anh : chỉ..chỉ là muốn qua trò chuyện với anh chút thôi.

Hải : sao vậy, sắp xa anh nên buồn sao.

V.Anh : anh biết rồi còn hỏi

V.Anh ngồi xuống giường. Còn Hải thì quay ghế sang nhìn V.Anh.

Hải : ko muốn xa anh thì đừng về nữa.

V.Anh : anh đã biết là em ko thể ko về mà

Hải : đã biết như vậy thì buồn làm chi nữa, đâu có thay đổi được gì đâu.

V.Anh : nhưng em vẫn ko muốn xa anh.

Hải : \(tiến lại ngồi cạnh V.Anh, nắm tay\) đồ ngốc à, thật ra việc cho 2 chúng ta xa nhau 1 thời gia cũng tốt mà.

V.Anh : tốt cái gì chứ.

Hải : thì trong khoảng thời gian ko ở cạnh nhau nữa thì em có thể suy nghĩ kĩ hơn về mối quan hệ của chubgs ta, liệu rằng nếu ko có anh cuộc sống của anh em có ổn ko, nếu ko ổn thì đó mới thật sự là yêu.

V.Anh : em luôn luôn yêu anh mà.

Hải : ko buồn nữa, dù sau cũng chỉ có 2 tháng thôi mà sẽ qua mau thôi.

V.Anh : đây, ba em bảo đưa cho anh.

Cô đưa phong bì tiền cho Hải.

Hải : anh nói rồi, anh ko nhận đâu em về đưa lại cho thầy đi.

V.Anh : nhưng.

Hải :nhưng nhị cái gì, đối với anh trong suốt thời gian qua có em bên cạnh là quá đủ rồi.

V.Anh : có thật ko?

Hải : thật chứ.

V.Anh : vậy anh làm gì để chứng minh cho em xem đi.

Hải : chứng minh sao???

Nói rồi Hải lấy tay ôm chặt cô, tay còn lại nhẹ nhàng lên má của cô. Không tự chủ được Hải liền cúi người hôn nhẹ bờ môi của V.Anh . V.Anh cảm thấy ngạc nhiên, bàng hoàng cứ ngồi im đó chẳng dám cử động gì đôi mắt thì cứ say đắm nhìn Hải, cứ ngây người ra.

Bỗng Hải giật mình rồi dừng lại.

Hải : anh...anh xin lỗi.

V.Anh : \( đỏ mặt \) ko..ko sau cả. Vốn dĩ đây là hành động thân mật giữa hai người đang yêu nhau mà em ko trách anh.

Hải : có thật ko?

V.Anh gật gật đầu.

Hải : thôi...thôi tối rồi em mau về ngủ đi sáng mai anh sẽ đưa em qua nhà bển.

V.Anh : dạ, chúc anh ngủ ngon.

Hải : mà khoan đã, đây.

Vừa nói Hải vừa lấy 1 vài quyển sách đưa cho V.Anh.

V.Anh : sách gì vậy ạ.

Hải : đây là một số quyển sách tham khảo, cũng như là một số kiến thức cơ bản về các môn tổ hợp tự nhiên em cầm lấy nhớ là phải học thuộc tìm hiểu kĩ đó nếu ko gì ko hiểu thì cứ điện hỏi anh.

V.Anh : dạ em biết rồi.

Hải : chúc em ngủ ngon.

☆☆☆☆☆

Sáng hôm sau.

Hải đang ngồi ở dưới phòng khách thì V.Anh bước xuống. Cô đang đeo 1 chiếc balo tay đang cầm 1 chiếc vali nhỏ. Thấy vậy Hải liền bước lại xách giúp cô.

Hải : đây để anh.

V.Anh : dà.

Hải : đồ của em chỉ có nhiêu đây thôi à.

V.Anh : dạ dù gì cũng chỉ đi có 2 tháng nên em chỉ mang ít đồ thôi.

Hải để chiếc vali của V.Anh ờ phía trước rồi cả 2 cùng đi qua nhà của V.Anh.

.......

Tùng : cũng tới giờ rồi thầy đi nha Hải.

Hải : thầy với em đi cẩn thận.

V.Anh : anh....à thầy...thưa thầy em đi.

Hải : ừ nhớ giữ gìn sức khỏe.

V.Anh : vâng, thầy cũng vậy nhé.

Hải bước lại mở cửa xe ô tô giúp V.Anh.

Hải : sách tôi đưa nhớ là phải xem đó nhé.

V.Anh : dạ em biết rồi thưa thầy em đi.

Hải : ừ.

.......
.......

Thế là chiếc xe cứ vậy lao nhanh về phía trước. Trong xe, ba của cô đang lái xe ở trước qua chiếc kính ông nhìn thấy sắc mặt của V.Anh có vẻ buồn.

Tùng : sao vậy nhớ Hải rồi à.

V.Anh : da..dạ con đâu có đâu.

Tùng : sống với Hải con cảm thấy tốt chứ.

V.Anh : dạ tốt lắm ạ. Mà đây, con đưa cho thầy ấy mà thầy ấy ko chịu nhận. \(phong bì tiền\).

Tùng : vậy sao? Vậy thì con cứ giữ đó đi muốn mua gì thì mua coi như là ba thưởng cho con đạt được kết quả tốt trong năm học vừa qua.

V.Anh : dạ con cảm ơn ba.