Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 834: Đánh cược




CHƯƠNG 831: ĐÁNH CƯỢC.

-Cô nương giờ không muốn cũng không có khả năng cản lại tại hạ..

Tống Thanh Thư cười ha ha, bộ dáng rơi vào trong mắt Hoàn Nhan Bình, lộ ra rất là đáng ghét.

-Ngươi. . . ngươi nếu dám ô nhục ta, ta. . . ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Hoàn Nhan Bình bộ ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tâm tình cực kỳ lo lắng khuấy động.

Tống Thanh Thư liền nói:

-Cô nương không cảm thấy lời uy hϊếp này của cô nương rất là bất lực sao? Dù sao cô nương đánh cũng không lại tại hạ, do đó tại hạ muốn ô nhục cô nương như thế nào thì ô nhục, cô nương chống cự lại được à?

-Không muốn,

Hoàn Nhan Bình rốt cục giờ đã sợ hãi, nếu như lúc trước, nàng có lẽ sẽ thà chết chứ không chịu khuất nhục, nhưng có thể mới vừa rồi đã cùng tỷ phu hoan ái, nếm lấy ái tình ngon ngọt mỹ diệu nên không đành lòng,
-Ngươi nếu buông tha ta ra, thì cái gì ta cũng nguyện ý đáp ứng ngươi!

-Một nữ nhân sao lại có thể tuỳ tiện thỏa thuận loại hứa hẹn này đối với một nam nhân xa lạ chứ!

Tống Thanh Thư nhướng mày, giơ tay lên vổ vào bờ mông đang cong tròn của nàng một cái.

-Á…tên hỗn đản này!

Hoàn Nhan Bình nghiến răng, hận hận nhìn hắn, đời này ngoại trừ tỷ phu, thân thể nàng chưa từng có bị nam nhân nào đụng chạm qua, nghĩ đến chính mình thân thể băng thanh ngọc khiết bị tên hỗn đản này chạm vào làm bẩn, nàng tức giận đến toàn thân phát run.

-Cái mông này mềm mại mà co dãn thật sự là rất tốt!

Tống Thanh Thư không quản đến ánh mắt đối phương phun lửa, lúc này mới tiếp tục nói,

- Tuy cô nương đã tuỳ tiện đáp ứng hứa hẹn lung tung, bất quá con người của tại hạ từ trước đến nay chính nhân quân tử, lại còn nể mặt tỷ tỷ của cô nương, nên cũng không làm khó cô nương, chỉ cần cô nương đáp ứng tại hạ một điều kiện, tại hạ liền có thể thả cô nương ra.
-Điều kiện gì?

Hoàn Nhan Bình trong lòng đã quyết định, chính mình nếu như thoát khốn, nhất định sẽ triệu tập cao thủ trong Hoán Y Viện tới gϊếŧ tên hỗn đản này.

-Đó là từ nay về sau, đối với chuyện của tại hạ và tỷ tỷ thì cô nương mở một mắt, nhắm một mắt, xem như cái gì cũng không biết.

-Ngươi nằm mộng à, ngươi khi dễ tỷ tỷ như vậy, để cho tỷ phu của ta làm con rùa đen sao?

Nghĩ đến người trong long của mình thụ ủy khuất lớn như vậy, Hoàn Nhan Bình trong lòng đầy căm phẫn.

- Cô nương đừng vội cự tuyệt, làm như vậy đối với cô nương cũng có chỗ tốt.

Tống Thanh Thư mặt vẻ đăm chiêu nói.

-Phi…ta có chỗ tốt gì?

Hoàn Nhan Bình cả giận nói.

-Tỉ như để cô nương cùng tỷ phu có cơ hội cùng giường cùng chiếu a.

Tống Thanh Thư lời nói phảng phất một tia sấm sét giữa trời quang làm Hoàn Nhan Bình chấn động đến kinh ngạc:
-Ngươi. . . ngươi làm sao biết được chuyện này?

-Tại hạ không chỉ là biết, mà còn tường tận đêm đó tại bên dưới khe núi hai người đã làm nhưng chuyện gì….

-Ngươi. . .

Hoàn Nhan Bình kinh hãi, bí mật lớn nhất của nàng thế mà lại bị người khác biết, lúc này chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.

-Cho nên tỷ tỷ của cô nương tuy làm chuyện có lỗi với tỷ phu, thế nhưng cô nương cùng tỷ phu cũng làm chuyện có lỗi tương tự như vậy, quạ trong thiên hạ con nào cũng đen, chúng ta cũng đâu có khác gì… Vì thế nếu là đem chuyện này xuyên phá, vạch mặt ra thì đối với người nào cũng không có chỗ tốt, nhưng nếu như cô nương giữ yên lặng, để yên cho tại hạ cùng tỷ tỷ tcủa cô nươngi kết giao, thì cô nương cũng có thể thừa cơ qua lại với tỷ phu của mình, chờ đến sau này lúc tỷ tỷ và tỷ phu cảm tình đã nhạt phai, đến lúc đó chúng ta lại đem chuyện này lấy ra trao đổi thương lượng, nếu bọn họ chia tay cũng là chuyện thuận lý thành chương, cô nương cũng có thể danh chính ngôn thuận cùng với tỷ phu mình cùng giường cùng chiếu.
Hoàn Nhan Bình sắc mặt thay đổi mấy lần, thế nhưng là không thể không thừa nhận lời nói của đối phương có sức hấp dẫn khác thường, về chuyện của nàng và tỷ phu, nàng đang không biết nên đối mặt với tỷ tỷ như thế nào, bây giờ đối phương đưa ra loại phương pháp này tuy bỉ ổi, nhưng vẫn có thể xem là một phương pháp để giải quyết vấn đề. . .

-Không được, ta không thể làm ra chyện có lỗi với tỷ tỷ và tỷ phu.

Cứ việc cho dù có chút tâm động, Hoàn Nhan Bình cuối cùng vẫn lắc đầu, quả quyết cự tuyệt, nàng tuy muốn ở cùng với tỷ phu, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới muốn làm thương tổn tỷ tỷ để đạt được mục đích của mình.

Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, cô nương này tuy bình thường có chút tàn nhẫn, nhưng phẩm tính thuần lương, chuyện cho tới bây giờ cũng không muốn thương tổn phu phụ Ca Bích, bất quá không quan hệ, ta còn có đại chiêu.
-Chuyện cho tới bây giờ, vậy thì không còn có cách nào khác.

Tống Thanh Thư đưa tay giúp hướng đến trước ngực nàng từ từ để xuống.

-Ngươi …muốn làm gì?

Nhìn thấy lòng bàn tay đối phương đang sắp chạm vào bầu vú của mình, Hoàn Nhan Bình cảm thấy toàn thân lông tơ đều muốn dựng đứng lên rồi.

-Nếu cô nương đã không đồng ý, tại không thể làm gì khác hơn là kéo cô nương cùng xuống nước, nếu cô nương cũng bị giống như tỷ tỷ đã cùng ta hoan ái, chắc hẳn cô nương sẽ không dám làm cái gì khác đâu..

Tống Thanh Thư còn thở dài một hơi,

-Ai….vốn là tại hạ không muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, nhưng đây là do cô nương bức tại hạ, bất quá như thế này cũng tốt, vừa nếm được tư vị của tỷ tỷ, lại được thử vị đạo của muội muội, xem là càng ngon miệng …
-Đừng. . . ta. . . ta đáp ứng ngươi là được…

Hoàn Nhan Bình bên trong thanh âm nghẹn ngào, chuyện cho tới bây giờ nàng cũng không có biện pháp khác.

Tống Thanh Thư khóe môi hơi nhếch lên, đối phó loại cô nương này, lão hái hoa này xuất mã thì dễ như trở bàn tay mà thôi..

-Um…như thế này mới đúng chứ..

Tống Thanh Thư liền giải khai huyệt đạo Hoàn Nhan Bình, thuận thế còn thay nàng sửa sang một chút y phục hơi lộn xộn vẫn không quên vuốt mông của nàng,

-Tại hạ cũng nhắc nhở cô nương một câu, cô nương cũng đã được chứng kiến võ công của tại hạ, nếu như lật lọng, đến lúc đó dù là cô nương trốn tránh bên trong hoàng cung, thì tại hạ cũng phải tìm ra cô nương mà làm. . . hắc hắc…chính cô nương cũng minh bạch là làm cái gì.

-Ta biết.

Hoàn Nhan Bình ngậm miệng, ánh mắt lại có chút quật cường.
-Như vậy đi, vì để cho trong long cô nương không bất an, tại hạ sẽ giúp cho cô nương có một cái lý do,

Tống Thanh Thư đột nhiên thu hồi nụ cười, lạnh lùng thốt,

-Hiện tại thì tại hạ chỉ hưởng thụ niềm vui thú cùng tỷ tỷ của cô nương hoan ái vụиɠ ŧяộʍ, nếu như cô nương nói với tỷ phu, chuyện này đã rỏ ràng ra thì tại hạ sẽ không còn có niềm vui thú vụиɠ ŧяộʍ nữa, đến lúc đó tại hạ không thể làm gì khác hơn là gϊếŧ tỷ phu của cô nương, cho nên vì sự an toàn của tỷ phu, cô nương phải là thủ khẩu như bình …

-Ngươi thật đúng là một ác ma!

Hoàn Nhan Bình rét lạnh cả người.

-Tạ ơn đã khích lệ,

Tống Thanh Thư mỉm cười,

- Cô nương cũng không đừng khó chịu, cách một đoạn thời gian nữa thì có thể tại hạ sẽ trở thành tỷ phu chính thức của cô nương, đến lúc đó cô nương cũng có thể đạt được ước muốn của mình, tất mọi người không phải đều vui vẻ sao?
-Phi… tỷ tỷ của ta tuy vụиɠ ŧяộʍ che đậy cùng với ngươi, nhưng tuyệt sẽ không rời khỏi tỷ phu của ta đâu..

Hoàn Nhan Bình chém đinh chặt sắt nói.

-Như vậy đi, nếu không chúng ta sẽ đánh cược, nếu như ta quả thật thành tỷ phu của cô nương, đến lúc đó tại hạ muốn cô nương với tỷ tỷ cùng một chỗ phục thị ta trên giường….

Tống Thanh Thư vuốt lấy cằm mình, cười như lão hồ ly.

-Tốt!

Hoàn Nhan Bình liền nói,

-Nếu như ngươi làm không được, thì sẽ bỏ qua tỷ tỷ của ta, phải rời khỏi nàng, không được quấy rầy chúng ta nữa.

Hoàn Nhan Bình tuy không hiểu tỷ tỷ tại sao lại làm chuyện có lỗi với tỷ phu, thế nhưng nàng là muội muội, nàng biết rỏ ràng cảm tình của tỷ tỷ đối với tỷ phu tuyệt đối là thật chứ không giả, vì thế nàng tin tưởng vào tỷ tỷ của mình.
-Thành giao!

Tống Thanh Thư tựa như có thể nhìn thấy mỹ hảo về sau, hai tỷ muội các nàng cùng quì xuống cong lên hai cái mông lớn nhỏ, mở ra âm động chờ cây côn ŧɦịŧ của hắn đút vào đang vẫy tay chào vậy…