Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 833: Như cô nương mong muốn




CHƯƠNG 830: NHƯ CÔ NƯƠNG MONG MUỐN.

Ca Bích nghe được lời nói của thì hắn tức giận ngắt nhéo hắn một cái:

-Thúc thúc biết rõ ta không sẽ gϊếŧ thúc thúc, nên nói ra loại lời này để cho có mà thôi!

Tống Thanh Thư liền đem nàng kéo lại:

-Đệ biết tẩu tẩu không nỡ gϊếŧ đệ mà…

Ca Bích toàn thân cứng đờ, vội giải thích:

-Đệ đừng hiểu lầm, ta sở dĩ không gϊếŧ đệ là bởi vì ta còn cần đệ giúp ta báo thù, đệ cũng đừng nghĩ ngợi lung tung.

-Yên nào.. yên nào, ai đối với đệ cũng đều nói như thế.

Tống Thanh Thư một tay ôml ấy nàng, cười rộ lên.

-Hừ, ta tuy không gϊếŧ đệ, nhưng nếu Bình nhi biết rõ chân tướng, thì tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đệ đâu.

Ca Bích đôi bàn tay trắng như phấn nện trên lồng ngực hắn mấy lần, đẩy không ra được đối phương nên đành tùy ý để hắn ôm.
Nghĩ đến Hoàn Nhan Bình, Tống Thanh Thư cũng là vô phương:

-Về chuyện Bình nhi quả thật là có phiền phức.

-Hiện tại mới biết tề nhân chi phúc không phải là tốt để hưởng như vậy sao?

Ca Bích tức giận nói.

-Chỉ cần có thể hưởng thụ được tề nhân chi phúc, chuyện khó khan này thì tính là cái gì chứ…

Tống Thanh Thư vừa cười, vừa ôm chặt Ca Bích lại..

-Ngoan, gọi tiếng phu quân nghe một chút đi..

-Phi, nhiều nhất. . . nhiều nhất ta gọi là thúc thúc, nếu gọi là..phu quân thì. . . . quá kỳ quái.

Ca Bích đỏ mặt đáp.

-Thúc thúc là nhiều nhất?

Tống Thanh Thư một mặt phiền muộn..

-Ngươi niên kỷ có bao nhiêu, thật là một kẻ bại hoại, tuổi còn trẻ cứ như vậy mà đã sành sỏi tra tấn nữ nhân…

Ca Bích đã biết tuổi thật của Tống Thanh Thư, nghĩ đến chính mình những năm qua đã tránh qua biết bao nhiêu ong bướm thành thục ổn trọng, kết quả bây giờ lại bị một nam nhân nhỏ tuổi hơn mình đè ra rong ruỗi cày cấy dưới thân, trong nội tâm nàng tư vị có thể nói là ngũ vị tạp trần.
-Thế nhưng ngoại trừ về tuổi tác, về cái chuyện kia thì là vô địch thủ…

Tống Thanh Thư một bên vừa nói, một bên động nhích người đưa tay vuốt lấy gò mu của nàng.

Ca Bích trên mặt đỏ ửng càng sâu mấy phần, xì một cái:

-Hạ lưu!

Tống Thanh Thư nụ cười dâʍ đãиɠ sau đó dùng tay nắm lấy cây côn ŧɦịŧ chậm rãi xoay tròn lấy tồi lại chọc vào âm động của Ca Bích, qui đầu vừa xâm nhập vào một nửa thì không cử động nữa.

Ca Bích nhăn nhăn nhó nhó tiếp nhận..

-Nghe lời, ngoan..

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng khuấy động lấy âm hạch đang sung trướng kia lên, trong chốc lát, bên tai đã truyền đến dồn dập tiếng thở dốc.

-Nếu không thích nữa, thì đệ liền rút ra đây..

Nhìn xem bộ dạng tao lãng của nàng,Tống Thanh Thư hơi co người lại về phía sau, làm như muốn đem cây côn ŧɦịŧ rút ra.
-Đừng, đừng rút ra …

Tống Thanh Thư chậm rãi nửa nằm nâng eo của nàng lên, cây côn ŧɦịŧ bắt đầu chậm rãi nhét vào, lúc này cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư mới hung dữ thoáng cái cắm sâu vào chạm đến hoa tâm của nàng, Ca Bích kìm lòng không được rốt cuộc khống chế không nổi lên tiếng rêи ɾỉ thật dài, thân dưới nghênh đón một trận cuồng phong, hàm răng cắn chặt mới miễn cưỡng không có âm thanh to lớn rêи ɾỉ phát ra….

……………………………………………………………………………



Bời vì Hoàn Nhan Bình vẫn còn ở tại phụ cận gần đó, nên Tống Thanh Thư cũng không dám để Ca Bích lưu lại quá lâu, gió táp mưa sa một hồi qua đi, rồi hắn tìm một lý do để cho Ca Bích rời đi.

Ca Bích cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nên cũng muốn tắm rửa một phen, nàng đương nhiên không muốn ở lại chỗ này của Tống Thanh Thư them nữa, liền vội vàng hướng đến bên kia phòng mình tiến đến.
………………………………………………………………………………..

Nhìn lấy bóng lưng Ca Bích biến mất, Hoàn Nhan Bình lộ ra vẻ không hiểu: "Tỷ tỷ vì sao lại mặc. . . mặc một thân tang phục? Chẳng lẽ tỷ tỷ đã biết Ngụy vương chết, nhưng cho dù Ngụy Vương là trưởng bối, thì làm sao nàng lại mặc tang phục cho Ngụy vương chứ?"

Hoàn Nhan Bình nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra có lý do, cuối cùng chỉ có thể quy tội nam nhân bên trong kia chắc có một ít đam mê đặc thù, muốn để cho tỷ tỷ mặc bộ tang phục này để trợ hứng cho hắn tìm niềm vui.

"Thật sự là quá hỗn trướng!" Hoàn Nhan Bình cũng nhịn không được nữa, xống xộc liền đạp cửa phòng đi vào, thì liền thấy tên nam nhân kia đang ung dung ngồi trong phòng uống trà, tựa như đã sớm biết nàng sẽ tới.

Hoàn Nhan Bình giật mình, thấy hắn đã có chuẩn bị, cũng không vội ra tay, muốn hỏi hắn trước chút chuyện:
-Ngươi là ai?

-Tại hạ Tống Thanh Thư, chào Bình nhi cô nương.

Tống Thanh Thư đáp.

-Ngươi biết ta?

Hoàn Nhan Bình giật mình, tiếp theo sắc mặt đại biến,

-Ngươi chính là Kim Xà vương phản tặc Tống Thanh Thư?

Hoán Y Viện ngoại trừ cầm tù những công chúa Tống Triều, cũng là nơi thu thập tin tức bí mật khắp nơi của Kim Quốc, cho nên Hoàn Nhan Bình đương nhiên biết rõ tin tức về Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư nhún vai:

-Tống Thanh Thư bất tài, nhưng cái gọi là phản tặc kia thì không dám nhận.

Hoàn Nhan Bình lạnh hừ:

-Ngươi tại Thanh quốc có bản sự quấy phá với các nữ nhân kia ta cũng không quản, nhưng ngươi không nên, hết lần này tới lần khác khi dễ tỷ tỷ của ta. . .

-Khục…sửa lại câu nói một chút!

Tống Thanh Thư khục một tiếng, một bên đong đưa ngón tay vừa nói,

- Không phải tại hạ khi dễ tỷ tỷ của cô nương, cô nương vừa rồi cũng đã nhìn thấy, thời điểm mà cô nương cho là tại hạ khi dễ tỷ tỷ của mình, trên mặt tỷ tỷ của cô nương có nửa phần thần sắc nào không nguyện ý hay không?
-Ngươi đã phát hiện ra ta lúc đó?

Hoàn Nhan Bình giật mình hoảng hốt, lúc này mới nhớ tới theo tin tức thu thập được, Tống Thanh Thư là một trong cao thủ đệ nhất thiên hạ, sắc mặt nàng liền khó nhìn ..

-Đương nhiên là phát hiện, bất quá về sau thấy cô nương lo lắng đến mặt mũi của tỷ tỷ mình nên không muốn đánh vỡ, nên tại hạ liền cũng thuận nước đẩy thuyền, che giấu tỷ tỷ của cô nương mà không cho nàng biết.

Tống Thanh Thư nói.

-Ngươi đến tột cùng dùng thủ đoạn gì để mà lừa gạt tỷ tỷ của ta?

Nghĩ đến lời nói của đối phương, Hoàn Nhan Bình vừa rồi nhìn xem chi tiết, tỷ tỷ của mình xác thực đúng rất là thụ hưởng khoái lạc, nhất thời nàng liền cảm thấy toàn thân có chút phát lạnh.

-Tại hạ lừa nàng như thế nào cũng không trọng yếu, trọng yếu nhất là tỷ tỷ của cô nương bị tại hạ chinh phục, đây là sự thật.
Tống Thanh Thư trên mặt mang một nụ cười cổ quái.

-Ta gϊếŧ ngươi tên hỗn đản này!

Hoàn Nhan Bình nhịn không được nữa, liền quất ra trường tiên hướng Tống Thanh Thư đánh tới.

Chỉ tiếc khí thế của một roi quất tới rất nhanh biến mất im ắng, Hoàn Nhan Bình nhìn theo, thì thấy cây roi đã bị đối phương dùng hai ngón tay dễ như trở bàn tay kẹp lấy.

-Tại hạ không có yêu thích roi vọt, hảo ý của cô nương thì tại hạ tâm lĩnh.

Tống Thanh Thư cổ tay rung lên, Hoàn Nhan Bình liền có cảm giác từ trên roi một cỗ đại lực truyền đến, cả người lập tức liền đứng không vững lão đảo hướng đến phía ngực đối phương bổ nhào qua.

-Bình nhi cô nương cẩn thận..

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng một bên nâng lên bờ mông của nàng, từ mấy đầu ngón tay truyền đến co dãn kinh người làm cho Tống Thanh Thư thầm tán thưởng, có một đoạn thời gian không gặp nàng, suýt quên đi toàn thân của nàng trên dưới gì cũng tràn ngập sức sống.
Hoàn Nhan Bình vừa thẹn vừa vội, rút ra dao găm trở tay dùng một góc độ cực kỳ quỷ dị hướng trên thân Tống Thanh Thư đâm tới, một chiêu này cực kỳ âm hiểm tàn nhẫn, tình huống bên dưới thân nếu trở tay không kịp, cho dù là đối phương võ công cao hơn nàng rất nhiều, cũng dễ dàng bị lật thuyền trong mương.

Chỉ là đêm đó bên trong sơn động, từng tấc da thịt trên người của nàng có chỗ nào mà Tống Thanh Thư chưa có nhìn qua? Đối với trên người nàng chỗ nào cất giấu vũ khí thì càng là nhất thanh nhị sở, Tống Thanh Thư rất dễ dàng liền tránh thoát nàng một dao trí mạng này, ngón tay tại bên hông nàng điểm tới, sức lực Hoàn Nhan Bình liền biến mất không còn, cả người nàng mềm mại ngã xuống vào trong ngực hắn.

- Cô nương thật sự là tốt, toàn thân trên dưới săn chắc không có một chút thịt dư dư, chắc hẳn thường xuyên cưỡi ngựa săn bắn nên dáng người mới tốt được như vậy
Tống Thanh Thư ôm nàng, trêu đùa.

-Thả ta ra, tên dâʍ tặc này!

Hoàn Nhan Bình vừa thẹn vừa giận, mặc dù biết đối phương võ công cao cường, nhưng không nghĩ rằng mình sẽ trở thành dạng như thế này, chính mình cũng được coi là cao thủ nổi bật trong Kim Quốc, thế mà một chiêu cũng không tiếp nổi liền bị đối phương bắt.

-Cô nương mở miệng một tiếng gọi tại hạ là dâʍ tặc, thế tại hạ đã dâʍ qua cô nương chỗ nào?

Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm bổ sung, nếu lần lấy thân phận Đường Quát Biện giao hoan cùng nàng thì không tính,

-Đã là cô nương muốn tại hạ làm dâʍ tặc, vậy thì giống như cô nương mong muốn, tại hạ sẽ dâʍ qua một chút .

Nói xong liền vươn tay làm bộ hướng trước hai bầu vú của nàng chộp tới.

-Không muốn!

Hoàn Nhan Bình bị dọa kinh hô la lên.