Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 451: Hoàng Dung hiếu kỳ







-Nhưng thực lực võ công của các cặp đầu trước biểu hiện ra, Lệnh Hồ Xung Tưởng muốn đoạt lấy Kim Xà vương e rằng khó khăn. . . Có điều kiếm pháp của hắn đúng là rất tinh diệu a.

Chu Chỉ Nhược một bên quan chiến, một bên thở dài nói.

-Đó chính là Độc Cô Cửu Kiếm,

Tống Thanh Thư cũng vừa quan sát vừa giảng giải từng chiêu từng thức của Lệnh Hồ Xung, Tống Thanh Thư tuy rằng không học được Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng đối với độc cô cửu kiếm nguyên lý cùng với đại thể tạo thành nhưng từ kiếp trước truyền hình tác phẩm bên trong biết được rõ rõ ràng ràng, hơn nữa nhưng với trình độ kiếm pháp bây giờ của hắn đã nhìn thấu việc Lệnh Hồ Xung vẫn còn thiếu hỏa hầu sử xuất Độc Cô Cửu Kiếm cũng không phải là việc khó gì.

Vẫn chú ý quan tâm bên Tống Thanh Thư, Hoàng Dung nghe qua không khỏi khϊếp sợ, Tống Thanh Thư mỗi một lần đánh giá đều là tinh chuẩn cực kỳ, thậm chí Tống Thanh Thư có thể sớm vạch ra chiêu tiếp theo của Lệnh Hồ Xung sẽ xuất ra tấn công làm sao, Đoàn Duyên Khánh phải đánh đỡ làm sao, rồi tiếp theo Lệnh Hồ Xung sẽ ra sát chiêu gì. . .
Trãi qua mấy chục chục chiêu hai người trên kia xuất ra không có trật chút nào, tất cả chiêu thức của Lệnh Hồ Xung và Đoạn Duyên Khánh tựa như làm theo lời của Tống Thanh Thư nói ra..

Hoàng Dung đột nhiên đối với nam nhân trẻ tuổi này tràn ngập hiếu kỳ, hắn đến tột cùng là dạng người như thế nào đây? Vì sao niên kỷ còn trẻ mà có thể đạt đến loại cảnh giới này, Tĩnh ca ca năm xưa vào cái tuổi này, võ công còn kém rất xa đối với hắn bây giờ, chẳng trách nhiều nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ đều cam tâm tình nguyện quay quanh ở bên cạnh hắn.

Hoàng Dung sắc mặt đột nhiên lại đỏ lên, không nhịn được tự trách mình, chính mình sao cứ nghĩ tới chuyện gì không a. . .

Một bên Tống Thanh Thư không biết mình đang bị Hoàng Dung đem hắn ra làm so sánh cùng với Quách Tĩnh, hắn hiện đang nghĩ tới là một chuyện khác:
- Lệnh Hồ Xung đúng là võ học kỳ tài, tiếp xúc Độc Cô Cửu Kiếm tuy rằng không bao nhiêu thời gian, nhưng đã có thể xuất chiêu độc đáo, nếu cho hắn thời gian mười mấy năm nữa, có thể cảnh giới sẽ vượt qua cảnh giới của Phong Thanh Dương a..

Tống Thanh Thư cảm khái, Lệnh Hồ Xung nếu không kiêng kỵ Nhất Dương Chỉ của Đoàn Duyên Khánh cứ lựa chọn khi thấy bình ổn thân pháp thì mới xuất chiêu, thì lúc này đã đắc thắng rồi.

Lúc này Đoàn Duyên Khánh cũng đang thầm cười khổ, trong lòng lão đã rõ ràng các cao thủ trước đó có võ công nghịch thiên đến mức nào, lần đại hội Kim xà này thì mình chắc là không có đạt được mục đích gì rồi, chỉ có điều trãi qua nhiều năm cực khổ ma luyện đã tạo ra tính cách kiên nghị, không phải là chuyện vạn bất đắc dĩ, quyết không buông tha.
Chỉ có điều mới đối mặt với cao thủ vòng đầu tiên thì đã khiến cho mình vất vả khó khăn không thể tả, Đoàn Duyên Khánh ngoại trừ có Nhất Dương Chỉ, thì khả năng sử xuất kiếm pháp cũng khá là cao minh, dù sao kiếm pháp Đoàn thị cũng là có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm giang hồ, nhưng khi tiếp chiêu với kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung, lão mới hiểu được thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.

Lệnh Hồ Xung kiếm chiêu xuất ra tầng tầng lớp lớp, mỗi chiêu biến hóa đều là không thấy được, Đoàn Duyên Khánh chỉ ỷ vào kinh nghiệm thực chiến phong phú của mình mà từng chiêu hóa giải, nhưng sau khi đến hơn bốn mươi chiêu, chiêu thức đã cảm thấy tắc nghẽn đình trệ, lão đem nội lực vận vào chuôi thiết trượng, một chiêu đánh ra, mơ hồ có tiếng sấm gió…
Nguyên lai Đoàn Duyên Khánh rõ ràng so với chiêu thức thì mình đã thua, nên muốn lấy nội lực thủ thắng. Đoàn Duyên Khánh trên người mang huyết hải thâm cừu suốt mấy chục năm qua, năm xưa lưu vong ra khỏi Đại Lý, lúc ở dưới gốc cây bồ đề cùng vị "Quan Thế Âm nương nương" từng có xuân phân giao hoan một lần, sau lần đó mấy chục năm cũng không có gần qua nữ sắc, chuyên tâm trong tu luyện võ công, bây giờ nội lực của lão mạnh cũng thuộc cấp độ tông sư, lão tự nghĩ không thua bất luận người nào nếu so ra, đương nhiên là ngoại lệ với tên biếи ŧɦái Tống Thanh Thư kia.

Đoàn Duyên Khánh vừa rồi thấy kiếm pháp Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng, tinh diệu có thừa, nhưng kình lực có chút còn thiếu, Đoàn Duyên Khánh rất nhanh suy đoán nội lực của Lệnh Hồ Xung có thể là còn yếu chưa đủ, dựa vào tuổi tác của hắn thì lấy đâu ra bao nhiêu năm công lực?
Huống chi hắn đã được lọt vào mắt xanh của Thánh cô ma giáo, đã sớm nghe nói Nhâm đại tiểu thư của Nhật Nguyệt Thần Giáo chính là nhân gian tuyệt sắc, Lệnh Hồ Xung lại có máu nóng dương cương tuổi trẻ, trong tình yêu nam nữ mê muội ôn nhu nhuyễn hương, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí, Đoàn Duyên Khánh kiên định phán đoán, chỉ là nếu Đoàn Duyên Khánh biết được phương thức luyện công của Tống Thanh Thư chính là gần gủi nữ sắc để bổ sung nguyên khí, có thể hay không bị tức chết?

Mấy lần binh khí tương giao, Lệnh Hồ Xung bị chấn động hổ khẩu tê dại, rất nhanh liền rõ ràng dự định của Đoàn Duyên Khánh, trong lòng hơi động, vận lên khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp, vung kiếm hướng về chuôi thiết trượng của lão ngênh đón.

Vừa mới chiếm được mấy lần thượng phong không bao lâu, Đoàn Duyên Khánh sắc mặt thay đổi, bởi vì mỗi lần binh khí va chạm, lão đều phát hiện kình lực trên chuôi thiết trượng như đá chìm dưới đáy biển, biến mất không thấy hình bóng tăm hơi, lúc mới bắt đầu thì không cho là chuyện lớn, chỉ do đối phương dùng chiêu thức tinh diệu gì đó hóa giải nội lực tập trung trên vũ khí của mình.
Đến lúc lão nhận ra được bên trong đan điền của mình lực tựa như không bị khống chế, mơ hồ có xu thế vỡ đê trào ra, Đoàn Duyên Khánh hoàn toàn biến sắc:

-Hấp Tinh Đại Pháp…

Vốn là phản ứng đầu tiên là võ công Hóa Công Đại Pháp, dù sao lão cùng Đinh Xuân Thu cũng xem như là người quen, có điều chợt nghĩ đến Lệnh Hồ Xung cùng Đinh Xuân Thu không có sự liên quan can hệ nào cả, cũng chưa từng nghe nói Đinh Xuân Thu đem Hóa Công Đại Pháp truyền qua cho ai, cho nên nghĩ đến chỉ có thể là Hành tuyệt kỹ thành danh của giáo chủ Nhâm Ngã Hành là Hấp Tinh Đại Pháp.

Không ngờ lão đại ma đầu Nhâm Ngã Hành lại đem bản lĩnh sở trường truyền thụ lại cho Lệnh Hồ Xung, Đoàn Duyên Khánh liền “ xoạt ..xoạt ..xoạt ..” đánh ra ba chiêu thần tốc khiên cho Lệnh Hồ Xung phải phòng ngự, liền nhảy ra khỏi vòng chiến, xua tay nói:
-Không cần đánh nữa, lão phu chịu thua….

Đoàn Duyên Khánh tuy rằng cứng cỏi, nhưng lão không phải là người ngu, chiêu thức thì không đấu lại, dùng nội lực cũng không có hiệu quả, nếu đánh tiếp nữa, chính mình công lực nhọc nhằn khổ sở tu luyện cả đời nói không chắc cũng sẽ không còn, thì lúc đó thật là trộm gà không xong còn mất nắm gạo, nên Đoàn Duyên Khánh quyết định thật nhanh, vội vã chịu thua.

-Đa tạ..

Lấy Lệnh Hồ Xung tính tình khiêm tốn, vốn muốn nói mấy lời nói khách sáo để cho tiền bối lưu chút mặt mũi, nhưng nghĩ đến Đoàn Duyên Khánh tên tuổi đại ác nhân, trong lòng hắn không thích, liền nuốt lời xuống.

-Xung Ca, ngươi thật là lợi hại…

Khi Lệnh Hồ Xung quay trở lại chỗ ngồi, Nhậm Doanh Doanh nở nụ cười xinh đẹp khen tặng.

-Doanh Doanh, vì chúng ta, ta nhất định sẽ đoạt lấy làm Kim xà vương.
Nhìn Nhậm Doanh Doanh khóe môi cong lên, Lệnh Hồ Xung biết nàng xuất phát nội tâm cao hứng, tâm tình vô cùng suиɠ sướиɠ.

Không biết từ lúc nào, trong mắt Nhậm Doanh Doanh cất giấu một phần u buồn cay đắng, dù cho Lệnh Hồ Xung mấy lần hỏi nàng, nàng đều lắc đầu không nói, nếu cứ tiếp tục hỏi đến, thì Nhậm Doanh Doanh thậm chí cũng sẽ im lặng mà rơi lệ.

Lệnh Hồ Xung biết Nhậm Doanh Doanh tính tình ngại ngùng, không dám quá gấp, nên không có tiếp tục hỏi đến nữa, theo suy nghĩ hắn còn tưởng rằng nàng u buồn là do Nhật Nguyệt Thần Giáo bị Minh Giáo từng bước xâm chiếm.

Cho nên lâu nay hắn vẫn hướng về phương diện này mà trợ giúp phụ tử Nhậm Doanh Doanh, Nhậm Doanh Doanh nhìn ở trong mắt, biết là hắn đã hiểu lầm, nhưng nguyên nhân chân chính thì nàng cũng không cách nào đối với Lệnh Hồ Xung giải thích.
Nhậm Doanh Doanh không nói, Lệnh Hồ Xung lại có thêm trí tưởng tượng, cũng không ngờ được ma giáo Thánh cô đã từng làm cho vô số người giang hồ nghe tiếng đã sợ mất mật, ở trong khuê phòng lại bị một nam nhân bắt nạt thấy hết toàn bộ thân thể lúc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có mãnh vải che thân, đã vậy còn bị hắn sờ soạng đến mức dù không muốn, nhưng bất ngờ lại đạt đến kɦoáı ƈảʍ cực độ..

………………………………………………………………………………………..

Trải qua một ngày tỷ thí, sắc trời đã dần dần tối lại, Hoàng Dung một lần nữa bước lên lôi đài, tuyên bố vòng tỷ thí thứ hai sáng mai sẽ tiến hành, tiếp theo xác nhận các đối thủ tỷ thí trong vòng thứ hai, khi nàng đọc đến tên Tống Thanh Thư kia, thì không biết tại sao trong giọng nói lại không được tự nhiên.
Từ xa xa nhìn thấy tất cả cục diện, Âu Dương Phong rất nhạy bén nhận ra được điều này, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười quái dị…