Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 450: Hoàng Dung hồn vía lên mây







Một sát na phát sinh xúc động tình cảm khiến cho Hoàng Dung kinh hoảng, những năm qua, nàng vẫn vì Quách Tĩnh ma cùng bận tâm việc phòng ngự thành Tương Dương, hầu như đã quên chính mình cũng đã từng là một cô nương có nhiều ước mơ lãng mạn, nàng rất yêu Tĩnh ca ca, nhưng lại phải chịu trãi qua mười mấy năm thanh xuân để lại tại thành Tương Dương, hơn nữa cũng có thể là tương lai cả đời cũng sẽ ở lại tại Tương Dương, nhớ tới chuyện như vậy, thì nàng trong lòng có một tia tiếc nuối.

Dựa vào trí thông mình của Hoàng Dung, nàng đương nhiên biết rõ ràng triều đình Nam Tống đã mục nát, phía Mông Cổ bên kia thì lại phát triển không ngừng, cho nên kết cục cuối cùng không khó mà đoán trước được, đến thời điểm thành Tương Dương bị phá, với tính cách của Tĩnh ca ca, chắc chắn là sẽ tự sát tuẫn quốc, tới thời điểm đó thì mình làm sao sống tạm trên cõi đời này?
Trước đây nàng đều không muốn nghĩ đến cái cục diện kết thúc như vậy, nhưng hôm nay nàng đột nhiên có chút không khống chế được tư tưởng cảm xúc của mình, nghĩ đến tất cả mọi chuyện, tự đáy lòng nàng nổi lên một cảm giác vô lực.

Hoàng Dung rất nhanh lắc đầu, đem tâm tình hỗn loạn quên sạch sành sanh, tự an ủi mình, bởi vì chính nàng chưa từng thấy Tống Thanh Thư ra tay, cho nên không biết thực lực của hắn mà thôi, dù sao lấy võ công của mình cũng không có khả năng ngăn chận an toàn lúc đao kiếm đang bay tới, hắn còn trẻ như vậy, theo bản năng mình cảm thấy hắn cũng sẽ không ngăn cản được, cho nên mới nghĩ đến việc hắn dùng thân thể che chắn nguy hiểm cho mình…

Hoàng Dung thần sắc biểu hiện dị thường, giữa trường mọi người cũng chỉ cho rằng bởi vì nàng bị kinh hãi quá độ, nên cũng không nghĩ nhiều, nào ai có biết trong lòng nàng đang có sóng to gió lớn? Lực chú ý của nhân sĩ giang hồ rất nhanh bị hai người tuyển chọn giao đấu hấp dẫn, dồn dập nhìn chằm chằm không chớp mắt đánh giá song phương trên lôi đài.
Lần này song phương lại là những nhân vật nổi danh lừng lẫy trong chốn giang hồ khác với các cặp đầu trước.

Đoàn Duyên Khánh không cần phải nói, đứng đầu trong Tứ đại ác nhân, đệ nhất cao thủ của Tây Hạ nhất phẩm đường, hoành hành giang hồ suốt mấy chục năm tuyệt đại hung nhân, có tin đồn đại lão có cùng huyết thống với hoàng gia Đại Lý, với tu vi Nhất Dương Chỉ là tục gia duy nhất của Đại Lý.

Còn Lệnh Hồ Xung là nhân tài nổi danh nhất mới xuất hiện mấy năm qua trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, một thân kiếm pháp xuất thần nhập hóa, có người nói từ lâu hắn đã vượt qua sư phụ của hắn "Quân tử kiếm" Nhạc Bất Quần cũng chính là chưởng môn của phái Hoa Sơn, trước đây không lâu trợ giúp giáo chủ Nhâm Ngã Hành của Nhật Nguyệt Thần Giáo tru diệt trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, trận chiến đó Nhâm Ngã Hành bị mù một con mắt, Lệnh Hồ Xung lại có thể toàn vẹn trở ra, thì võ công của hắn có thể tưởng tượng ra được.
Điều làm cho giang hồ nhân sĩ hâm mộ không phải là võ công của Lệnh Hồ Xung, mà là hắn có số chó ngáp phải ruồi, trước đây là một đệ tử bình thường của phái Hoa Sơn, vì cách nào đó đã quen được Nhâm đại tiểu thư của Nhật Nguyệt Thần Giáo, từ đây một bước lên mây, trong chốn giang hồ người biết được dung mạo Nhâm đại tiểu thư tuy ít, nhưng cũng không phải là không có, lời lưu truyền có thể xác định, Nhâm đại tiểu thư chính là một tuyệt sắc nhân gian tựa như tiên nữ ….

Nghe được từ xa xa đám võ lâm nhân sĩ hạ thấp giọng nghị luận, Tống Thanh Thư nở nụ cười, xem ra bất luận thời đại nào, du͙ƈ vọиɠ bát quái đều là tối bản năng của con người a.

Lại nhớ tới trên đỉnh Hắc Mộc Nhai trong thùng nước tắm, lúc đó hắn duỗi ra một tay giữ chân nhỏ của Nhậm Doanh Doanh đang muốn hất hắn, một bàn tay khác vuốt ve cái âm hộ nàng, lúc hắn tay vùi vào giữa háng nàng, thảm lôиɠ ʍυ mềm mại nhẹ dính trong lòng bàn tay của hắn, khi một ngón tay của hắn lách vào trong khe thịt hở âm hộ của nàng, khiêu khích trên cái đài hoa âm hạch, cuối cùng cũng bắt buộc nó sung huyết nhô đầu ra thì trong lòng Tống Thanh Thư rung động, theo bản năng nhìn tới bên kia, thì cũng vừa đụng tới Nhậm Doanh Doanh đang nhìn chằm chằm qua bên này, đối với nàng hắn khẽ mỉm cười.
Ánh mắt của Nhậm Doanh Doanh vừa đụng phải hắn, thì hoảng loạn né nhanh qua, vẫn kịp lườm hắn một cái, tầm mắt của hai người nhìn trộm lẫn nhau không có giấu diếm được Chu Chỉ Nhược, nàng cười lạnh:

-Trước đây thật đúng là không nhìn ra ngươi có bản lĩnh như thế, cũng có thể dám cám dỗ đến Thánh cô ma giáo.

Tống Thanh Thư lúng túng cười cợt:

-Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là từng có chi duyên gặp mặt mà thôi, hời hợt cũng chưa bằng với sơ giao nữa.

Nghĩ đến Nhậm Doanh Doanh mỗi lần nhìn thấy hắn dáng vẻ đều muốn đánh muốn gϊếŧ, Tống Thanh Thư cảm giác mình cũng không có nói láo chút nào.

-Nhậm Doanh Doanh không tính là sơ giao, vậy thì vị Hoàng bang chủ kia cùng với Quách tiểu thư con của nàng thì sao đây?

Chu Chỉ Nhược nói tiếp,

-Ngươi liên tục cứu giúp hai mẫu tử người ta, vậy chắc là họ rất vô cùng cảm kích ngươi a.
Cảm nhận được trong không gian tràn ngập thuốc nổ ghen tuông, Tống Thanh Thư liền nghiêm nghị nói:

- Nhiều năm qua Quách đại hiệp cùng Hoàng phu nhân nghĩa thủ thành Tương Dương, bảo vệ bách tính nhà Hán, ta lại há có thể ngồi xem hai người bọn họ ở trước mắt gặp nạn sao?

-Hừ…

Chu Chỉ Nhược không chút lưu tình, đâm thủng lời nói dối của hắn,

-Vậy vừa rồi bàn tay của người làm gì đặt ở trên bờ eo của Hoàng phu nhân?

-Còn giống như nhân cơ hội kéo Hoàng phu nhân sát vào người của mình..

Không nghĩ tới Tằng Nhu cũng thấy rất rõ ràng, cũng gia nhập lên tiếng phê phán cái việc… hiệp nghĩa của hắn.

-Chẳng qua là vịn nhầm mà thôi,

Tống Thanh Thư xin tha,

-Nhanh xem bọn họ thi đấu ở phía trên kìa.

………………………………………………………………………………………

-Mẫu thân a, bọn họ ai sẽ thắng vậy?
Quách Phù chung quy là tâm tính của một cô nương, vết sẹo đã quên đau, rất nhanh đem chuyện nguy hiểm vừa rồi vứt qua một bên, say sưa si mê nhìn xem cuộc thi đấu.

-Hả…?

Hoàng Dung hai má đỏ bừng, nàng như đang thất thần, nguyên lai là nàng vừa rồi đang lắng nghe trộm đám người Tống Thanh Thư bên kia tán gẫu, các nàng kia tuy rằng hết sức nhỏ giọng, nhưng dù sao cách đến không xa, với lại Hoàng Dung chủ động vận lên công lực cố tình nghe trộm, nên hiểu được rỏ ràng lời nói của các nàng kia.

Thấy mình lại trở thành đối tượng mấy người phụ nhân tranh giành với tình nhân, Hoàng Dung dở khóc dở cười, nhưng cũng có vẻ đắc ý, dù sao thì bất luận là Chu Chỉ Nhược hay Tằng Nhu cũng đều là các cô nương xinh đẹp cực mỹ, trong khi mình thì đã có nữ nhi lớn như vậy, còn bị các nàng đố kị, thế thì đối với mị lực của mình có thể khẳng định vẫn còn là rất tốt.
-Này…mẫu thân làm sao lại có dáng vẻ một bộ hồn vía lên mây vậy?

Quách Phù kỳ quái nhìn nàng.

"Ta nếu như chỉ là một người không có tim không có phổi như ngươi có phải là tốt hơn không….. ."

Hoàng Dung oán thầm, rồi vội đáp:

-Không có gì, chỉ là ta đang suy nghĩ mà thôi.

-Mẫu thân thấy trong hai người này ai có thể thắng a?

Quách Phù nói.

-Hai người đều có sở trường riêng, không dễ để phán đoán. . .

Hoàng Dung mất tập trung nên ứng phó vài câu với Quách Phù , ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Tống Thanh Thư phiêu đi, các loại ý nghĩ cứ tới dồn dập, ngay cả bản thân của nàng cũng không biết chính mình đang suy nghĩ về cái gì.

Lúc này Chu Chỉ Nhược cũng đang cùng Tống Thanh Thư trao đổi về vấn đề này,

-Ta nhớ tới lúc trước đây người đã từng kể lại là khi đại chiến trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, Lệnh Hồ Xung bị trọng thương, phải triền miên nằm trên giường bệnh phải không?
Tống Thanh Thư cau mày nói:

-Bây giờ Nhật Nguyệt Thần Giáo đã bị Trương Vô Kỵ khống chế, Trương Vô Kỵ lại có khả năng chữa bệnh, phỏng chừng là hắn đã chữa khỏi thương thế cho Lệnh Hồ Xung, lần này có thể hắn định dựa vào Lệnh Hồ Xung để làm chủ Kim xà doanh, nếu đúng như ý định, thì Trương Vô Kỵ có thể nói đã khống chế được phân nửa võ lâm giang hồ.

Chu Chỉ Nhược bất mãn cải chính nói:

"Là Minh Tôn, chứ không phải Trương Vô Kỵ.

Vừa dứt lời lại sợ làm cho Tống Thanh Thư hiểu lầm.

Vậy mà Tống Thanh Thư cười nhạt:

-Kỳ thực mặc kệ đó là Trương Vô Kỵ hay là Minh Tôn, đối với ta mà nói chẳng có gì khác nhau, ai cũng đều sẽ là kẻ thù của ta.

Chu Chỉ Nhược đỏ mặt, biết hai người đối lập sống chết cũng chính là vì chính mình.

-Lần này Trương Vô Kỵ đã bị thương nặng, không có cách nào đến đây tọa trấn, nếu cuối cùng Lệnh Hồ Xung quả thật có thể thành công đoạt làm Kim Xà vương, Nhâm Ngã Hành sẽ nhân cơ hội phái thân tín đến khống chế Kim xà doanh…
Tống Thanh Thư tiếp tục phân tích, bây giờ thế cuộc càng lúc càng thú vị.