Thất Thất Tôi Yêu Em

Chương 23: 23: Bắt Cóc




Sau khi kết thúc buổi hẹn hò vui vẻ, sáng hôm sau Chu Tước Minh đưa cả Hình Thất Thất và Chu Tử Hạ về nhà của cô để chơi, còn anh thì đến công ty giải quyết một sô công việc khác.



Chu Tử Hạ rất có cảm tình với cô, nên về nhà của cô nó với cùng ngoan ngoãn.

"Đây là con của Chu Tước Minh và người phụ nữ kia sao?" Hà Tĩnh Hy hỏi

Hình Thất Thất mỉm cười gật đầu "Vâng"

"Nhìn dễ thương quá đi!" Hà Tĩnh Hy tiến đến xoa đầu con bé.

Sau một khoảng thời gian sau khi Chu Tước Minh rời đi, họ ở nhà vui đùa, nấu ăn cùng nhau thì đột nhiên nghe tiếng đập cửa Hình Thất Thất mới vội vàng tiến ra mở cửa thì khoảng 3,4 người đàn ông to sát tiến đến

"Mấy người....Mấy người là ai?" Hình Thất Thất hoảng sợ nói.

"Từ từ rồi cô sẽ biết"

Một hồi sau, cả Chu Tước Minh trở về nhà của Hình Thất Thất thì đúng lúc gặp Phong Diệc Thần cũng ở đó, họ thấy cửa không khóa nên mở cửa đi vào trong thì mới ̀ hoảng hồn, lo lắng.





Trong nhà thì không thấy Chu Tử Hạ, Hình Thất Thất và Hà Tĩnh Hy đâu cả, trong nhà thì đồ đạc bị đập phá bừa bộn.



Họ lo lắng gọi điện cho hai người nhưng đều là số máy bận.

Trong lúc hoảng hốt, lo lắng Chu Tước Minh mới nhớ



"À! Trong sợi dây chuyền của Thất Thất tôi có đặt định vị"

Lúc này Phong Diệc Thần nhìn anh ta rồi cau mày "Lại chứng nào tật nấy"

"Giờ không phải lúc nghĩ vu vơ, nên theo định vị đi tìm họ ngay đi" Chu Tước Minh vừa nói vừa hối hả chạy ra ngoài xe

"Được rồi, đi thôi"

Hai người họ hối hả, leo lên xe hơi phi nhanh đến nơi định vị vị trí của Thất Thất.


______________________________

Tại một ngôi nhà hoang, một người đàn ông cao to, bặm trợn lấy một xô nước tạt thẳng vào mặt Hình Thất Thất và Hà Tĩnh Hy, cô lim diêm mở mắt ra thì giật mình hoảng sợ, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của Chu Tử Hạ mới thét lên

"Mấy người là ai, thả con bé ra"

Một người phụ nữ từ trong bóng tối bước ra, khuôn mặt này không hề lạ lẫm gì nữa!

"Mộ....Mộ Vân" Hình Thất Thất lắp bắp

Mộ Vân từ trong góc tối của căn nhà bế Chu Tử Hạ bước ra, con bé Chu Tử Hạ thì khóc la dữ dội.

"Im đi, không được khóc" Mộ Vân nhìn con bé mà quát.

Hình Thất Thất thì bị trói tay trói chân, dãy dụa "Mộ Vân đừng làm con bé sợ"

Mộ Vân từ từ đặt con bé xuống "Con là con của mẹ không được sợ, nghe không?" Mộ Vân nhìn con bé nhỏ nhẹ nói, còn con bé thì hoảng sợ cứ khóc la dữ dội khiến Mộ Vân khó chịu, cau mày "Đem con bé qua kia" Mộ Vân ra lệnh cho một tên đàn ông.

Cô ta từ từ tiến lại bên Hình Thất Thất, cầm chặt cằm của Hình Thất Thất từ từ nâng mặt cô lên "Hưm....Hình Thất Thất không ngờ cô lại còn sống, quả lại còn sống hạnh phúc như vậy?"


"Mộ Vân rốt cuộc cô muốn gì?"



"Tôi muốn gì cô không hiểu rõ sao, từ khi chơi thân với cô cái gì cô cũng cướp hết cả huy chương hoa hậu, cả sự ngưỡng mộ của mọi người, cả tư cách làm mẹ....Tại sao chứ, cô có điểm nào hơn tôi chứ? Nhưng không sao hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi" Cô ta nổi điên mà quát lên.

Hình Thất Thất cảm thấy buồn khi nhìn người bạn thân của mình trở thành một con người như vậy, cô mới khóc trong hư vọng "Mộ Vân tại sao cậu lại trở thành một con người như vậy?"

"Hừ....Im miệng đi, tôi ra như vậy là vì cô đấy" Cô ta dùng tay tát mạnh vào má của cô.

...........

"Thất Thất..." Chu Tước Minh liền chạy nhanh đến.

"Minh.....Anh đến rồi!" Hình Thất Thất yếu ớt nói.

"Ha...các người đến sớm hơn tôi tưởng ấy, tôi còn định gọi cho anh nữa, mà anh đã đến rồi thì khỏi mất công tốn tiền điện thoại"

"Mộ Vân...." Chu Tước Minh cau mày khó chịu.


"Lên đi" Mộ Vân ra lệnh cho đám đàn em của cô ta tiến lên tấn công Chu Tước Minh và Phong Diệc Thần.

Lúc này, Hà Tĩnh Hy cũng đã tự gỡ trói thành công, cô tiến đến cởi trói cho Hình Thất Thất.



Một hồi sau Chu Tước Minh và Phong Diệc Thần đã hạ gục được mấy tên kia, Mộ Vân tức điển, không kiềm chế được hành động, cô ta móc trong túi ra một khẩu súng và chỉa thẳng vào trong người Phong Diệc Thần "Tôi sẽ bắn chết từng người một các người"

Hà Tĩnh Hy hoảng hốt chạy đến ôm lấy Diệc Thần "Diệc Thần cẩn thận"


"phoằng" Một phát đạn trúng vào lồng ngực của Hà Tĩnh Hy

"Tĩnh Hy!" Phong Diệc Thần gào thét lên



"Chị Tĩnh Hy.....".

Vừa kịp thời cảnh sát cũng đã đến bao vây tứ phía, Mộ Vân cũng đã bị bắt, và trả giá cho hành động của mình.

Phong Diệc Thần đỡ lấy cô, hoảng hốt lo sợ, lấy tay che chắn vết thương đang rỉ máu của cô "Tĩnh Hy...Tĩnh Hy, sao em lại ngốc đến vậy?"

"Diệc Thần....." cô bất chợt ngất đi, Phong Diệc Thần tức tốc bế cô chạy thẳng tới bệnh viện, còn Hình Thất Thất và Chu Tước Minh cũng hối hả chạy theo, Chu Tử Hạ thì được cảnh sát đưa về nhà an toàn.

.........

Tại bệnh viện Hoàng Gia

Đứng trước căn phòng cấp cứu Phong Diệc Thần đan tay vào nhau, lo lắng đến tột độ, anh bức tóc đi đi lại trước phong cấp cứu, chiếc áo sơ mi thì thấm đượm màu máu.



Hình Thất Thất thì nằm trong lòng Chu Tước Minh khóc sướt mướt, lo lắng, Chu Tước Minh cố gắng an ủi cô "Không sao đâu, Chị ấy sẽ qua thôi, đừng lo..."

Cuộc phẩu thuật kéo dài đến 4 tiếng, những nhân viên y tá thì cứ hối hả ra vào, còn cầm theo nhiều túi máu, điều này khiến Phong Diệc Thần càng khiến tâm trạng nặng trĩu hơn.