Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 74: Bạch Lăng Lắc Lư




Lúc năm người xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn người Thiên Vu, trong lòng Thiên Vu đã biết là không ổn, tu vi năm người trước mắt rõ ràng đều rất mạnh, thực lực như vậy hắn có lẽ còn đối phó được một hai, nhưng hai đông bạn của hắn, lại không đủ khả năng chống đỡ. Nếu như nhóm người này, thực muốn giết người cướp của, đám người bọn họ cũng không chống đỡ được lâu như vậy.

Bất quá, muốn để cho bọn họ dễ dàng buông tha Lôi Vân Thảo như thế, đúng là không cam lòng, mục đích bọn hắn tiến vào bí cảnh ngoại trừ rèn luyện ra, chính là phải tìm Lôi Vân Thảo, dù sao Lôi Mộc không tìm được, như vậy việc tìm được một gốc Lôi Vân Thảo, đã là không tệ rồi.

Một tên thanh niên uy vọng nhất đội ngũ lạnh lùng nói:

"Một đám "cùi bắp" cũng chỉ có Thiên Vu là có thực lực, cùng bọn ta nói chuyện, còn lại hai tên phế vật kia, không đáng nhắc tới. Vốn lúc đầu, trong lòng mấy người bọn ta, không định giết đám người các ngươi. Hiện tại các ngươi, dám làm bị thương đội viên của ta, tâm tình ta rất không tốt, các ngươi quỳ xuống chờ chết đi."

Do một tên bị thương, cũng chỉ có bốn người bọn họ ra tay, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi. Bốn người triệu hồi ra pháp khí, đồng thời bước ra một bước, sát ý bốc lên, khí thế vô thức tăng vọt, tùy thời đều có thể hành động.

Cốc Y không khỏi cười lạnh:

“ Ninh Tiểu Ma, đây chính là thế giới mạnh được yếu thua, ngươi có đồng tình với mấy người này không?”

Bắc Tiểu Lục hơi liếc nàng, nhíu mày hỏi lại:

“ Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?”

Thấy Bắc Tiểu Lục không trả lời mà hỏi lại, nàng cũng không bất mãn, kiên nhẫn nói:

“ Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, tên này vận dụng được bí pháp, tất nhiên là có chút môn đạo.”

Bắc Tiểu Lục nhàn nhạt đáp:

“ Vậy thì sao chứ, ta cũng không thể vì chút điều này, mà nhảy vào vũng nước bùn này đi.”— QUẢNG CÁO —

Cốc Y có chút bất ngờ nghe hắn nói vậy, những cũng không nói gì thêm, gật đầu tỏ ý mình hiểu. Bắc Tiểu Lục nhún nhún vai.

Bắc Tiểu Lục bỗng nói:

“ Nếu không ngươi tự mình ra tay, ai biết hắn có muốn nói cho ngươi biết hay không, chẳng nhẽ đến lúc đó ngươi ép hắn nói ra”

Bắc Tiểu Lục thật sự có chút chú ý tới tên thiếu niên kia, nhưng cũng chỉ như vậy, hắn cũng không có ý định nhúng tay vào. Cốc Y nghe vậy như có điều suy nghĩ, nhìn đằng xa tình thế, nàng khẽ thở dài, trên tay xuất hiện hai tấm phù bùa.



Bắc Tiểu Lục phát hiện Cốc Y dị dạng, nhìn thấy trên tay nàng cầm hai tấm phù, có chút ngạc nhiên. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, cô nàng này lại quyết định đi cứu tên kia. Nhưng mà hắn cũng không nói gì, lặng lẽ theo dõi.

Cốc Y nhẹ nhàng nói :

“ Ta đi cứu hắn, ngươi ở đây chờ một chút!”. Nói xong liền chuẩn bị xuất thủ.

Bắc Tiểu Lục trong lòng nhã rãnh:

“Tự tin như vậy, cô nàng này nói cũng quá nhẹ nhàng đi”

Nhóm người Thiên Vu hai mắt đỏ bừng, cắn răng, căng thẳng chuẩn bị chống chịu mấy người này tấn công. Bỗng trong thần thức xuất hiện một đạo thân ảnh, đang cấp tốc tiến gần, tốc độ rất nhanh, có chút mơ hồ.

Hiển nhiên cũng không chỉ mình hắn nhận ra, bọn người kia cũng nhận ra có nhân tố khác đang tiếp cận. Nhưng tốc độ quá nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt mấy người, kèm theo từng đạo phi ảnh kiếm khí bắn ra. Không ai dám chủ quan, đều nghiêm túc đỡ lại.

Chỉ cần cảm nhận uy lực của mấy đường kiếm khí, bọn họ đã biết người tới không đơn giản. Chỉ là chưa cho bọn họ thấy hình dáng người nọ, đã nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ:

— QUẢNG CÁO —

“Diễm Dương Phù”, đây là cấp thấp phù lục, tỏa ra hào quang cô cùng chói mắt, bình thường đều dùng để đánh lén và bất ngờ.

“Đi”

Cốc Y tay phải vung một cái, hai tấm Diễm Dương Phù cấp tốc bay về phía năm người kia.

“Ah, chết tiệt, tiểu tử ngươi dám!”

Phù lục từ trong tay Cốc Y bay ra, bạo phát ra một luồng ánh sáng chói mắt như mặt trời, chiếu rực thẳng vào năm người. Lập tức năm người không dám dùng con mắt để nhìn, hai tay đều che chắn cẩn thận, một tầng chân khí bọc lại, áp chế thứ ánh sáng này.

Không thể dùng thị giác để nhìn, mấy người liền dùng thần thức thăm dò, nhưng chỉ nhìn thấy một màu sáng chói không chịu được. Tầm nhìn liền bị hạn chế rất nhiều.

Nhóm người Thiên Vu thấy dị biến xảy ra, đặc biệt có vẻ như năm người kia là mục đích tấn công của họ. Hắn liền thở phào một cái, chí ít hiện giờ, bọn hắn còn sống, vậy còn có cơ hội.



Một âm thanh thiếu nữ truyền đến:

“ Nghiêm Hạo, chúng ta mất tàm nhìn”. Nàng là Tương Phi, một trong hai nữ nhân trong bọn họ. Hơn nữa nàng còn là đạo lữ của Nghiêm Hạo, cũng chính là lão đại của mấy người này, nữ nhân còn lại là Nghiêm Yên, muội muội của Nghiêm Hạo. Mấy người kia cũng đang chờ Nghiêm Hạo ra lệnh.

Nghiêm Hạo thấy tiên cơ bị mất, gã rất tức giận. Hét lên một tiếng:

“ Dùng thần thức khóa lấy vị trí của hắn, còn cần ta chỉ hay sao”.

Mấy người nghe vậy, không dám chần chừ, thả ra thần thức tìm kiếm thân ảnh của kẻ địch. Nhưng Cốc Y từ lúc ra tay cũng chưa hè gián đoạn thao tác, hai tay cầm song kiếm, ẩn mình trong màn ánh sáng, như kẻ đi săn con mồi vậy.

Mấy người mặc dù dùng thần thức, nhưng có thể tốc độ thân pháp của Cốc Y cũng không tầm thương, luôn chỉ để lại tầm bóng, làm bọn họ rối loạn. Nghiêm Hạo âm trầm, vận dụng cực hạn thần thức, híp mắt cười lạnh.— QUẢNG CÁO —

“Đi chết đi!”

Nghiêm Hạo tuy bị ánh sáng chiếu vào mất tầm nhìn, nhưng hắn thần thức mạnh hơn mấy người ở đây. Làm cho hắn có thể hơi chút bắt được tầm di chuyển của Cốc Y. Thấy liền ra tay nhanh gọn, không chần chừ.

Bình thường rất khó nắm bắt chuẩn được, nhưng kẻ này tốn công sức như vậy. Hiển nhiên là muốn tiêu diệt từng bộ phận của bọn chúng. Vì vậy lúc kẻ đó tấn công, cũng là lúc gã lộ ra sơ hở, Nghiêm Hạo chính là suy đoán như vậy, quả nhiên không để hắn thất vọng.

Hắn rốt cuộc tìm được cơ hội để ra tay, một kích trí mạng, không chút màu mè, kiếm khí mạnh mẽ vượt xa tu sĩ bình thường. Nhưng như thế cũng không hề làm giảm đi tốc độ ra tay của Cốc Y. Không chút bối rối, nàng dùng một thanh kiếm tay trái đỡ một đòn này, tay còn lại cũng không ngừng lại, một kiếm uy lực đánh thật mạnh vào ngực của một gã.

Bên này Nghiêm Hạo càng là giật mình, bởi vì mặc dù hắn đoán đúng, nhưng một đòn mạnh mẽ uy lực như vậy. Lại bị người trước mặt này một tay đỡ lại, hơn nữa cũng không cứu được gã đồng bạn.

Nhìn phía xa gã đồng bạn nằm bất động, hắn thở dài, mấy người còn lại đều bị kinh sợ. Nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, bao vậy lấy Cốc Y, không cho nàng thoát thân.

Nghiêm Hạo thật sâu nhìn kẻ to gan trước mắt này, giật mình, không sai, trước mắt hắn, đang đứng một vị mỹ nữ hiếm có. Khí chất cao quý, trên mặt như có như không nụ cười.

Không ai nghĩ tới bọn họ đối mặt chính là một vị mỹ nữ, nhưng rất nhanh tất cả mọi người đều e ngại nàng. Hơn nữa hai cô nàng bên cạnh Nghiêm Hạo đều có chút âm lãnh, có lẽ thấy được một vị mỹ nữ, làm bọn họ có chút khó chịu.

Nghiêm Hạo mặc dù rất tức giận, nhưng gã cố kiềm chế lại, âm trầm lên tiếng:

“Cô nương, bọn ta cũng không đắc tội ngươi đi, tự tiện công kích người khác, hậu quả ngươi đã nghĩ kỹ hay chưa!”.

Cốc Y không nói chuyện, cũng không trả lời, hay tay cầm hai thanh kiếm, buông thả cho chạm đất. Một làn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc đen của nàng phất phơ, càng làm cho nàng trở lên phiêu dật.