Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 73: Uy Hiếp




Cốc Y không khỏi ồ lên một tiếng.

“ Chuyện gì sao?”

Bắc Tiểu Lục hiếu kỳ hỏi, chiến đấu ở cấp bậc này, hắn xem cũng không phải lần một lần hai.

“Tên kia có chút thú vị, ngươi đoán hắn đang làm gì?”

Cốc Y chỉ vào Thiên Vu nói.

Bắc Tiểu Lục nhíu mày, quan sát một hồi Thiên Vu, cả kinh nói:

“ Tên này đang vận dụng bí pháp?”

Cảm giác này bí pháp sát khí thật nặng, giống như giết chóc vô cùng vô tận,…

Lúc này Thiên Vu hai mắt đỏ ngầu, khí tức quanh cũng phiêu dật màu đỏ máu. Trông giống như đại ma đầu giết chóc trở về, làm tất cả mọi người ở đây đều thất thần.

Dựa theo nàng biết, muốn sử dụng bí pháp chủ yếu phải bước vào Trúc Cơ cảnh giới. Mặc dù nàng cũng có nghe nói, cũng đã có một chút ít người ở Luyện Khí kỳ, có thể vận dụng được bí pháp. Nhưng cũng chưa từng trông thấy, hôm nay không nghĩ tới có cơ hội được tận mắt nhìn.

Hiện tại một tên Luyện Khí kỳ lại có thể, nàng thật tâm hiếu kỳ, có chút hâm mộ người khác.

Bắc Tiểu Lục đưa một ngón tay gãi gãi sống mũi, trong lòng cũng hiếu kỳ, hắn luyện tập mãi cũng chưa học được, một bộ bí pháp nào thành công. Bây giờ thấy có một tên cùng cảnh giới, lại có thể vận dụng bí pháp, cảm giác cũng hơi khó chịu.

Hít một hơi thật sâu, Bắc Tiểu Lục liền tĩnh tâm lại, ‘dục tốc bất đạt’ đạo lý này hắn hiểu. Không thể vì người khác đi trước mình một bước, mà lại phải dùng mọi cách để có thể đạt được.

Hắn tin chỉ cần tiếp tục kiên trì đi đúng con đường của mình, chắc chắn có thể đạt được tới kỳ vọng. Nhưng có thể tham khảo lại đâu có gì là không đúng, hắn dự định tìm hiểu một chút về cách vận dụng bí pháp, của tên thiếu niên kia.

— QUẢNG CÁO —

Khiêm tốn học hỏi những tri thức mới lạ, đúc kết tinh hoa cho bản thân, điều này không bao giờ là sai. Hắn vẫn luôn cho là như vậy.

Hắn khẽ cười:

“ Thú vị, lần này trong bí cảnh, không thiếu những kẻ mạnh, có nhiều con bài ẩn”.

Cốc Y khẽ lườm hắn, nhỏ giọng nói:



“ Ngươi nói cũng không sai, đây mới là giai đoạn đầu tu luyện, đã xuất hiện nhiều kẻ ẩn giấu thủ đoạn không tầm thường. Bởi vậy mới nói, thiên kiêu cũng phân chia cấp bậc, những thiên tài được tông môn đỉnh cấp coi trọng, bồi dưỡng. Thủ đoạn đều không phải bình thường, rất ít là hư danh, đều là chân thực thực lực.”

Bắc Tiểu Lục nghe vậy, cũng không nói gì, tiếp tục nhìn trận chiến bên kia. Lắc đầu khẽ nói:

“ Mặc dù là như vậy, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi hoa chiêu đều trở lên vô dụng. Nhưng cũng không đại biểu vô ích.”

Cốc Y hơi nhíu mày, nàng không quá coi trọng Thiên Vu, bị kẻ địch công kích liên tục như vũ bão, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thất thủ. Mặc dù Thiên Vu sử dụng cả bí pháp, cũng không có khả năng chiến thắng. Cùng lắm chỉ là kéo theo một người, dù sao bí pháp Luyện Khí kỳ, cũng không có bao nhiêu mạnh mẽ, chủ yếu là công dụng và sự quỷ dị là chủ yếu.

Bắc Tiểu Lục lắc lắc đầu, cười nói:

“Không nên xem thường ý chí con người, dưới áp lực cực hạn, sẽ bùng nổ ra sức mạnh mà ngươi khó có thể tưởng tượng!”

Hắn đã xem qua vô số tác phẩm tu tiên, ý chí con người, mặc dù không đại biểu cho tất cả. Nhưng cường giả chân chính, ai không phải đều có một khỏa ý chí kinh thiên. Bắc Tiểu Lục rất coi trọng điểm này.

Hắn sinh ra trong một thế lực đỉnh cấp, thông tin tình báo của đại lục này, rất ít có thể qua mặt được. Bao nhiêu con cháu thế gia, tông môn, đại năng, tại sao rất ít kẻ có thể bước tới đỉnh cao. Bởi vì bọn họ chính là phú nhị đại, là đóa hoa trong nhà ấm, luyện đan, ăn dược, dễ dàng liền thăng cấp.

Nhưng mãi đến lúc, bắt đầu tự thân bọn hắn đi tìm kiếm cơ duyên, vào di tích, bí cảnh. Bọn hắn mới phát hiện, thực lực của bản thân kém cỏi cỡ nào, chỉ có những kẻ thức tỉnh, cắn răng chịu đựng, tìm sự sống trong cõi chết, ngàn cân treo sợi tóc, mài giũa ra ý chí cứng cỏi, tăng lên ý thức chiến đấu của bản thân, lúc đó bọn hắn mới xứng với danh hiệu thiên kiêu.

Xoạt!

— QUẢNG CÁO —

Một ánh đao chớp chớp xẹt qua, thật giống như lời Bắc Tiểu Lục nói, nguyên bản Thiên Vu bị ép vào tuyệt cảnh, phải vận dụng bí pháp. Bộc phát ra sát khí ác liệt, sử dụng đao pháp khiến người thán phục. Càng khiến người ta bất ngờ, một đao này vung qua, không ngờ có một đạo màu máu đỏ tươi phối hợp, thật giống như đối mặt với một tôn đại ác ma, chứ không phải một thanh đao.

Sát khí kèm theo, có vẻ như làm chấn động tinh thần của mấy người, làm cho mấy người kia phản ứng chậm một nhịp.

Phốc!

Ai cũng không ngờ Thiên Vu, lại có thể vận dụng bí pháp, bộc phát ra một đao quỷ dị như vậy. Một tên đối thủ của hắn nhất thời trúng chiêu, đao khí xẹt qua vai trái của người kia, lập tức để lại một đạo vết thương dữ tợn, lộ ra cả xương trắng.

“Tốt!”

Hai người đồng bạn thấy vậy, tinh thần liền phấn chấn, nhưng thân hình của Thiên Vu lại lảo đảo, chân khí của hắn sớm đã sắp cạn kiệt. Bí pháp này hắn vô tình có được, cũng không biết nguồn gốc.

Một khi vận dụng, chiến lực tăng lên không có bao nhiêu, nhưng bù lại, nó thật sự rất quỷ dị, dòng khí màu đỏ toát ra, có thể ăn mòn tinh thần kẻ khác, ăn mòn những thứ nó thâm nhập vào được, rất không tầm thường.



Mà một khi bị dòng khí này ăn mòn, dược bình thường hầu như không có tác dụng. Là một đòn sát thủ mà hắn để chuẩn bị, như những tình huống như này, đạt được hiệu quả khả quan hơn.

Tên kia thấy bản thân bị thương, kêu lên một tiếng đau giận dữ. Cấp tốc lấy ra đan dược, bổ sung lại thể lực, nhưng càng quỷ dị, vết thương không hề có chuyển biến gì. Bản thân gã còn cảm nhận, những đường khí màu đỏ xung quanh vết thương, dường như đang ăn mòn đa thịt của hắn.

Gã lấy một tay còn lại ôm lại vết thương, đau khổ tức giận chất vấn Thiên Vu.

“Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?”

Thiên Vu không trả lời, đáp lại là đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

Mấy tên đồng bạn thấy gã có gì đó không ổn, quay sang hỏi:

“ Lão tam, có chuyện gì không ổn sao?”— QUẢNG CÁO —

Gã được gọi là lão tam, chính là kẻ đang bị thương, cắn răng trầm giọng trả lời:

“ Ta dường như cảm nhận được, những đường khí lưu màu đỏ của hắn, đang ăn mòn da thịt ta, thông qua vết thương này”.

Mấy người đều giật mình, nhìn sang vết thương của gã, thấy lúc này có vẻ như càng tệ hơn. Lo lắng hỏi:

“ Đan dược không có tác dụng?”

Gã gật đầu, tinh thần bắt đầu uể oải.

Bốn người còn lại đều nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn về phía ba người Thiên Vu. Một tên trong đó trầm xuống nói:

“ Vốn dĩ chỉ muốn cướp đồ vật, nhưng bây giờ kẻ nào cũng không thể sống sót”.

Bốn người ngươi một lời, một câu, ngoại trừ vừa mới đầu bị Thiên Vu đánh bị thương, mấy người còn lại rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, dù sao thực lực của bọn họ, chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.

“Các ngươi đi nhanh, ta yểm hộ các ngươi!”

Thiên Vu trầm giọng nói, trường đao trong tay nắm chặt, ánh mắt quyết tuyệt. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra, tay hắn đang run run.

“Chà chà, Thiên Vu huynh quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, đã vậy mấy người bọn ta, quyết định cho các ngươi chôn cùng nhau”.

Một tên thấy vậy cười lạnh, muốn chạy thoát đâu có dễ dàng như vậy.