Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 117: 117: An Nguyệt Nữ Thần




An Nguyệt sau khi nghe xong hai người Cốc Y kể lại mọi chuyện, liền trầm mặc, cảm ứng lệnh bài thần hồn mà nàng cầm. Mặc dù biết Bắc Tiểu Lục hiện tại cũng không sao, nhưng bí cảnh này 100 năm mới mở ra một lần.

Hơn nữa, mỗi khi bí cảnh đóng cửa, trong đó hoàn cảnh không khác gì một trận doanh của yêu thú, chưa kể tới con một thứ đáng sợ hơn.

“Thôn Thực Trùng!

An Nguyệt đương nhiên là biết đó là thứ gì, hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng, nàng nhìn về hai vị lão giả, hỏi:

“Chúng ta có thể từ bên ngoài vào lần nữa hay không?”

Hai vị lão giả nhìn nhau, khó xử nói:

“Rất khó, với mấy người chúng ta thì không thể được”

An Nguyệt gật đầu, nói:

“Phiền hai vị thông báo cho tộc địa”

Một vị lão giả trong đó nói:

“Lão Ngô, ta đi về báo tin, ngươi ở lại đây xử lý mọi chuyện”

Nói xong hắn cũng không chần chờ, thoắt cái biến mất.

Lúc này, hai người An Thiên Hữu cùng với An Tuyết mới lên tiếng.

“Tỷ đừng lo lắng, tỷ phu chắc chắn sẽ tìm ra cách thôi. Hơn nữa tên tiểu quỷ kia, không dễ xảy ra chuyện đâu”

An Nguyệt biết hai người an ủi, nàng cũng chỉ biết thở dài.

Sau một khoảng thời gian, rất nhiều thế lực nhỏ đều lựa chọn trở về, chỉ có mấy thế lực mạnh mới ở lại chưa vội về.

Lần này đệ tử tham gia bí cảnh, tỷ lệ tử vong vượt qua vượt quá chỉ tiêu, quá thảm trọng. Nhưng đi cùng với nguy hiểm, thì luôn luôn có những phần thưởng xứng đáng.

Bí cảnh lần này, chỉ riêng tài nguyên đã phong phú hơn rất nhiều. Chưa kể có rất nhiều di tích cổ xuất hiện, truyền thừa cũng như cơ duyên, rất mạnh mẽ.

Cũng coi như chất lượng bù số lượng, các thế lực sau một hồi tìm hiểu thì cũng coi như an ủi phần nào.

Chủ yếu những người còn sót, toàn là tinh anh trong tinh anh. Một khi trở lại tông môn, gia tộc chắc chắn sẽ được coi trọng.
— QUẢNG CÁO —


Quay trở lại, An Nguyệt bây giờ mới chăm chú nhìn lại hai người Cốc Y cùng Tư Khuynh Mỹ.

Bị An Nguyệt nhìn dò xét, hai nàng mặt đều có chút ngượng ngùng, đang không biết nên thế nào thì nghe thấy An Nguyệt nói:

“Hai đứa không cần câu lệ, ta tự giới thiệu một chút. Ta là mẫu thân của Bắc Tiểu Lục, An Nguyệt”

Mặc dù hai nàng cũng đã hơi đoán được một chút, nhưng tận tai nghe vẫn rất rung động.

Nếu nói ai bất ngờ điều này nhất, thì đó chính là Tư Khuynh Mỹ, bởi vì An Nguyệt là thần tượng của nàng. Làm sao mà nàng không nhận ra được chứ, dù nàng chưa từng thấy được An Nguyệt lần nào.

Nếu đã thần tượng ai đó, thì nàng tất nhiên là phải biết những người xung quanh. An Thiên Hữu chính là đệ đệ của An Nguyệt, là tông chủ của Thần Phong Cốc. Nàng đương nhiên đã nhìn thấy, ngay cả An Tuyết nàng cũng đã nhìn thấy được.

Chỉ cần như vậy đã chứng minh vị phu nhân này là ai, chưa kể bây giờ nàng còn tự giới thiệu.

Tư Khuynh Mỹ sau một hồi thất thần, bỗng nghĩ ra một chuyện,
“An Nguyệt nữ thần là mẫu thân của Bắc Tiểu Lục!”

Như vậy trước đó, ngay khi đó nói chuyện, chẳng phải tên tiểu tử đó đã biết nàng nói tới là ai.

Aaa, không được lần sau nàng phải cho tên này biết tay.

Cốc Y một hồi giao lưu cùng với An Nguyệt tiền bối, bỗng phát hiện Tư Khuynh Mỹ đang đơ người ra. Liền nhẹ nhàng huýnh nhẹ khuỷu tay nàng, thấy Tư Khuynh Mỹ hai mắt vẫn sáng chói nhìn An Nguyệt tiền bối.

Liền nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng ho một cái.

Dường như nhận ra điều đó, Tư Khuynh Mỹ cũng lấy lại tinh thần, cả khuôn mặt nàng liền đỏ lên.

Tư Khuynh Mỹ cảm thấy lần đầu tiên gặp An Nguyệt, bất kể là thân phận thần tượng, hay mẫu thân của Bắc Tiểu Lục. Mà bản thân lại thất thần, như vậy chắc chắn gây ấn tượng không tốt.

Nghĩ như vậy, cả người liền không tốt, gấp gáp không biết nói sao, lắp bắp như sắp khóc.

An Nguyệt thấy cô bé trước mặt, không hiểu sao lại nhớ tới bản thân mình ngày xưa.

Nàng đưa tay xoa xoa đầu Tư Khuynh Mỹ, nhẹ nhàng nói:

“Không sao, không cần câu nệ tiểu tiết, cứ thoải mái”
— QUẢNG CÁO —

Giọng nói êm tai, nhẹ nhàng như giúp Tư Khuynh Mỹ lấy lại bình tĩnh.
Tư Khuynh Mỹ lễ phép thi lễ, nàng cười rất vui vẻ, hai tay giơ lên, hai mắt toả sáng nói:

“ An Nguyệt tiền bối chính là nữ thần trong lòng Khuynh Mỹ, từ nhỏ vãn bối đã nghe sự tích của tiền bối”
An Nguyệt bị nàng nói vậy, trong lòng có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới bé con này lại là một Fan chân chính của mình.

An Tuyết một bên cười hì hì, trêu ghẹo nói:

“Tỷ không nghĩ tới, đã qua 100 năm rồi mà vẫn có người nhớ tới tỷ, còn đem làm thần tượng nữa”

Không khí có vẻ tốt hơn rất nhiều.
An Nguyệt nhìn hai người Tư Khuynh Mỹ, hơi làm lễ:

“Ta thay mặt Tiểu Lục cảm ơn các con, hai đứa cũng nên về, trưởng bối chắc đang chờ hai con”

Nói xong trong tay nàng liền xuất hiện hai chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho hai người.

“Đây là một chút tâm ý của ta, hai đứa đừng từ chối”

Tư Khuynh Mỹ cùng Cốc Y cũng không từ chối, khom người tạ lễ.
Hai người đi được một chút, liền trao đổi phù truyền tin, sau đó tách ra, mỗi người trở về.

Vừa về tới nơi Tư Khuynh Mỹ, liền bị một lão giả tiến đến, hỏi thăm.

“Khuynh Mỹ, bên trong bí cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Khuynh Mỹ cũng không giấu giếm, nói:

“ Hoàng thúc thúc, mọi chuyện là như vậy”

Tư Yêu Hoàng nghe xong cũng loé lên một vệt kinh hãi, không nghĩ tới bí cảnh lần này lại hung hiểm như vậy.

Hơn nữa còn xuất hiện một vị tiểu yêu nghiệt, chỉ tiếc… Tư Yêu Hoàng có chút thờ dài, nhìn Tư Khuynh Mỹ an ủi:

“ Khuynh Mỹ cháu đừng lo lắng, ta tin thiếu niên đó sẽ gặp dữ hoá lành. Hơn nữa Thần Phong Cốc cũng sẽ ra tay, tin tưởng sẽ không có chuyện gì”
Tư Khuynh Mỹ ánh mắt nhìn về lối ra bí cảnh, lặng lẽ cầu nguyện.

Nàng cũng không có nói hết mọi thứ cho Tư Yêu Hoàng, có những việc nàng tự biết nên nói hay không.
— QUẢNG CÁO —


Bỗng chợt xuất hiện một làn sóng uy áp phi tới, sắc mặt mọi người liền khó coi. Hôm nay rốt cuộc chuyện gì, mà Hoá Chân mấy chục năm không xuất thế.

Nhưng hôm nay lại như đi dạ hội, hết người này đến người kia, đám tu sĩ bên dưới cảm thấy hết sức uỷ khuất.

Uy áp mang theo sát khí, khác hẳn mấy lần trước, tu sĩ bên dưới càng cảm nhận được, áp lực như muốn nghẹn thở.

Tất cả tu sĩ Hoá Chân tại đây đều nhíu mày, không biết lại xảy ra chuyện gì.

Không đợi mọi người hiếu kỳ, một bóng hình xuất hiện giữa không trung, là một lão già, nhìn như gần xa đất gần trời.

Mặc một bộ đạo bào màu đen, uy áp sát khí chính là từ người này mà ra.
Chưa đợi đám người lên tiếng, kẻ này đã cất tiếng vang:

“Kẻ nào dám giết người của lão phu, nếu không giao ra, đừng trách ta không nể mặt các vị”

Dường như hắn dám làm vậy, không hề sợ hãi Tam đại cửu tinh thế lực. Ngang ngược, cuồng ngạo, ngạo mạn.

XBỗng sắc mặt lão già đại biến, bởi vì gã phát hiện ra nơi đây, không chỉ một mình gã là Hoá Chân.

Phát hiện điều không đúng, trong lòng liền rung động, gã dám ngông cuồng như vậy, chủ yếu là tức giận vì nô bộc gã cử vào bị giết.

Hơn nữa lịch luyện chắc chắn không có Hoá Chân, chỉ cần gã làm nhanh gọn, xong việc chạy trước khi Hoá Chân tông môn chạy tới.

Còn sau đó, gã chẳng sợ, Thất Nguyệt Đại Lục không phải không có chỗ cho gã đặt chân, tam đại cửu tinh thế lực vẫn chưa làm được điều đó.

Nam tử Hoá Chân của Thiên Ma Môn, đang rất tức giận nghe đệ tử bẩm báo, phát hiện lần này tông môn tổn thất hơn nhiều.

Tài nguyên cũng không được như mong đợi, đang không có chỗ phát tiết, nghe được âm thanh này, sắc mặt càng lạnh lẽo.

Làm chúng đệ tử không dám ngẩng đầu.

“Khốn khiếp là tên mắt mù nào dám gây chuyện lúc này, đến đúng lúc lắm”

Nam tử sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng phá không mà ra.