Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 248




Trong biệt thự, Lê Trang Trang nằm trên sô pha lướt weibo, đôi mắt đẹp rực lửa ghen tị nhìn chằm chằm weibo Lệ tiên sinh trong chốc lát, Ngôn Lạc Hi ngoan ngoãn tựa vào trong ngực anh, ngủ ngon lành.

Fan bình luận ở tầng dưới đều hét lên đòi ở lại cùng nhau.

Lê Trang Trang hận thù sâu sắc với Ngôn Lạc Hi, cô cướp hết tất cả mọi thứ của cô ta từ danh dự, thành tích kể cả đàn ông.

Tiểu Ngải nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh sô pha, Lê Trang Trang hai ngày nay không hề tham gia bất kỳ hoạt động nào, thân là trợ lý bị người đại diện gọi tới hỏi tới hỏi lui đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ thật, Tiểu Ái chịu đựng quá đủ tính khí thất thường của Lê Trang Trang. Nếu không vì muốn tận mắt chứng kiến cô ta từ thiên đàng rớt xuống địa ngục, có lẽ đã sớm từ chức không làm.

"Chị Trang Trang, em có nấu ít cháo chị ăn đi, tối nay tham dự lễ trao giải, lát nữa tắm rửa rồi trang điểm thật đẹp để mọi người đêu choáng váng"

Không khí trong biệt thự yên tĩnh và u ám, Tiểu Ái cũng không muốn nói gì thêm lập tức rời đi tránh trở thành mục tiêu giận dữ của ai đó.

"Tiểu Ái à, em thấy chị có đẹp không?"

Vừa định bước đi đã bị kéo lại, Tiểu Ái giật mình:"Đương nhiên, chị Trang Trang là đẹp nhất"

"Ồ, tôi đẹp nhất, vậy tại sao anh ấy không nhìn tôi vào mắt chứ?"

"...." Là vì nhân phẩm cô quá tệ!

Đó là Tiểu Ái nghĩ chứ không dám nói ra, hiện tại cũng không biết trả lời thế nào.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên:"A, chị Trang Trang để em đi xem thử, có phải lễ phục được mang tới rồi hay không"

Nói xong Tiếu Ái phóng như bay đến cửa, thở hổn hển bật camera lên, lại giật mình nhìn thấy người đàn ông nghiêm nghị ngoài cửa, sau đó xoay lại nhìn Lê Trang Trang ở phòng khách hét lên:"Chị Trang Trang, là Thất gia, anh ấy đến tìm chị"

Lê Trang Trang nghe thấy bật người đứng dậy, chưa kịp giỏ dép cả người loạng choạng chạy đến trước màn hình camera. Nhìn thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng khí chất phía trước trái tim nhảy liên hồi.



"Chết tiệt, anh ấy lại tới ngay lúc này, đầu tóc như vậy phải làm sao làm sao? Tiểu Ái mau giữ chân anh ấy tôi lên thay đồ"

Chờ Lê Trang Trang biến mất trên lầu hai, Tiểu Ái mới mở cửa, người đàn ông mang theo đầy người sát khí chậm rãi đi vào, ánh mắt sắc bén rơi trên người trợ nhỏ bé:"Lê Trang Trang đâu?”

Trái tim thiếu nữ của Tiểu Ái run rẩy kịch liệt, sợ hãi nói:"Chị Trang Trang còn chưa dậy, tôi sẽ đi gọi chị ấy ngay, Thất gia xin đợi một lát" Nói xong, Tiểu Ái còn không dám nhìn vẻ mặt lạnh lùng u ám của người đàn ông, vội vàng chạy lên lầu.

Lệ Dạ Kỳ đứng trước cửa sổ kiểu Pháp ở phòng khách, nhíu mày nhìn cây nguyệt ngoài sân, thời gian chờ đợi kéo dài, anh càng mất kiên nhẫn.

Vài phút sau đó, Lê Trang Trang quần áo gọn gàng đi xuống. Ánh mắt si mê nhìn người đàn ông bên cửa sổ, không biết anh có nhận ra nội thất bày trí trong nhà là đặc biệt thiết kế theo tính cách của anh.

"Thất ca", Lê Trang Trang vội vàng gọi.

"Sao anh lại đến đây?"

Lệ Dạ Kỳ xoay người lại, nhì nữ nhân đang bước tới:"Tới hỏi chuyện"

Lê Trang Trang đứng bất động trước mặt anh, nghiêng đầu:"Có chuyện gì sao không gọi điện cho em mà mắc công đến đây, anh đừng đứng đó, chúng ta ngồi xuống rồi nói"

Sự xuất hiện của Lệ Dạ Kỳ là một niềm vui lớn đối với Lê Trang Trang, cô ta định đưa tay níu anh, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng kia ngăn lại.

Bàn tay Lê Trang Trang khựng giữa không trung, lẩm bẩm: "Thất ca.."

"Tối qua Hi Nhi bị bắt cóc, chủ mưu là cô?"

Lệ Dạ Kỳ gằng từng chữ đánh gãy lời của Lê Trang Trang, ánh mắt chán ghét không thể diễn tả.

Lê Trang Trang hai mắt mở to kinh ngạc, sau đó nước mắt tuồn trào nói:"Thất ca, anh nói gì vậy? Oan cho em, em không có"



"Bốp" một tiếng, túi giấy hồ sơ màu nâu đập thẳng vào mặt Lê Trang Trang, tài liệu bên trong vương vãi dưới chân sắc mặt cô ta trắng bệch.

"Không có? Đây là gì? Cô còn gì để chối?"

Lệ Dạ Kỳ xác nhận muốn thẳng tay giết Lê Trang Trang tại chỗ. Sau khi Tịch Uyên chết anh đã làm đúng trách nhiệm, chăm sóc cô ta có dư chứ không thiếu.

Nhưng người phụ nữ này, lòng dạ quá độc ác suýt chút hại chết Hi Nhi của anh, dám

đụng đến cô anh tuyệt đối không tha thứ!

Lê Trang Trang lúc này hai chân mềm nhũn quỳ sạp xuống đất hốt hoảng, chưa tới một ngày Lệ Dạ Kỳ đã lùng ra là cô ta làm.

Cô ta khóc lóc thảm thiết, bò đến ôm lấy chân Lệ Dạ Kỳ một cách mạnh mẽ cầu xin:"Thất ca, em sai rồi, xin hãy tha thứ cho em lần này, nhất định không có lần sau"

Giờ phút này có biện hộ cũng vô dụng, Lê Trang Trang nhanh chóng thừa nhận dùng hết thẩy kĩ năng diễn xuất van cầu Lệ Dạ Kỳ tha thứ, ít ra vẫn lưu lại chút ân tình Tịch Uyên đã cứu mạng anh.

Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng đạo đức giả của cô ta trong lòng càng muốn giết người.

Dưới cơn thịnh nộ của Lệ Dạ Kỳ, anh không chút lưu tình đưa chân đá mạnh Lê Trang Trang một cái, cô ta bị văng ra xa vài mét không kịp đề phòng lưng bị đập vào sôpha đau đến tan nát tim gan.

Lệ Dạ Kỳ lãnh khốc đi về phía cô ta, Lê Trang Trang ngẩng đầu nước mặt đầm đìa nhìn anh.

"Lần trước ở Giang Thành, cô nói vì không cẩn thận lỡ tay để cô ấy rơi xuống hồ, tôi tạm thời tin cũng đã cảnh cáo cô tuyệt đối không được đụng vào cô ấy"

Lê Trang Trang nhìn ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Lệ Dạ Kỳ, cô ta gần như cứng đờ, ôm tim, đau đớn kêu lên:"Thất ca, em thật sự biết sai rồi, em ganh tị cô ấy được anh chiều chuộng. Xin lỗi, là vì em quá yêu anh mà thôi"

"Yêu? Cô xứng sao? Lê Trang Trang thật sự thấy đau lòng thay cho Tịch Uyên"

"Tịch Uyên đã chết 5 năm, em và anh ấy bất quá chỉ là danh phận vợ chồng, không có nghĩa vụ phải gìn giữ trái tim và thể xác cho anh ấy. Thất ca, em yêu anh! Người em yêu duy nhất chỉ có mình anh.