Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 24: Chương 24




 

Đưa mắt nhìn thân ảnh thon dài cao ngất kia vào phòng, Ngôn Lạc Hi mới lấy mũ lưỡi trai che mặt xuống, cô tặc lưỡi, làm sao chỗ nào cũng đụng được anh, quả thực âm hồn bất tán.

"Nhị Lạc, có tình huống nha" Bên tai truyền đến giọng nói gian xảo của Điền Linh Vân," Trai đẹp cực phẩm vừa rồi là ai?"

Ngôn Lạc Hi nhìn bộ dạng sắp chảy nước miếng của bạn thân, cười híp mắt nói: "Muốn biết? Vậy muốn thêm một phần tôm hùm?

Điền Linh Vân khóe miệng co quắp một chút, gọi nhân viên phục vụ bỏ thêm một phần tôm hùm, vẻ mặt chờ mong nhìn cô: "Hiện tại nói được rồi nhỉ?"

Ngôn Lạc Hi cầm khăn nóng không nhanh không chậm lau tay, thành công nâng khẩu vị của cô lên, cô nói: "Không biết"

Điền Linh Vân thiếu chút nữa hộc máu, tức giận thất bại nói: "Không biết mà làm quá lên, dám đùa giỡn tôi hả?"

"Mình chỉ đang luyện diễn mà thôi, đã lâu không diễn, sợ xa lạ sẽ làm thất vọng khán giả" Ngôn Lạc Hi cười đến răng không thấy mắt, Điền Linh Vân tức giận muốn đánh người.

Điền Linh Vân nghiến răng, vừa lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cô ôm một đĩa vịt quay vào trong ngực, "Đùa tôi không cho ăn"

Ngôn Lạc Hi thấy bộ dạng ngây thơ của ai đó, cô vuốt trán: "Chỉ là một người qua đường"

Thấy ai kia không tin, cô lại bất đắc dĩ nói: "Được rồi, anh ta chính là Thất gia kia"

Điền Linh Vân đem chén đĩa đặt lại trên bàn kích động nhìn cô, "Khó trách, nói sao cậu lại đột nhiên phóng khoáng cường hôn đàn ông như vậy, Thất gia này vừa nhìn chính là nhân trung long phượng, tôn quý bất phàm ha, cậu đi ôm chặt đùi anh ta thì ảnh hậu sang năm chính là cậu nha!!

Ngôn Lạc Hi: "......"

Có thể đem việc "ôm đùi" nói theo kiểu chính nghiêm như vậy không phải Điền Linh Vân thì còn ai khác

Lê Trang Trang rửa tay xong đi qua bàn ăn hai người họ nghe nói có người quang minh chính đại thảo luận ôm đùi thành ảnh hậu, giữa lông mày xẹt qua một tia châm chọc, hiện tại mấy cô gái trẻ tuổi dạng này không có chí cầu tiến gì hết chỉ biết bán đứng thân thể đổi lấy đường tắt thật làm cho người ta khinh thường.



Lê Trang Trang tao nhã đi vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy nam nhân tuấn mỹ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đầu ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc, động tác hút mây nhả khói rụt rè mà gợi cảm.

Trong lòng nàng vui vẻ, bước nhanh tới, ngồi xuống đối diện hắn, cười khanh khách nhìn hắn, "Dạ Kỳ, đến lúc nào?"

Lệ Dạ Kỳ châm thuốc lá, giọng nói khàn khàn nhàn nhạt vang lên: "Vừa tới"

Lê Trang Trang tươi cười rạng rỡ cho dù đối mặt anh vẫn luôn tích chữ như vàng cũng cảm thấy rất thỏa mãn bởi vì chỉ có cô ta mới có thể cách anh gần như vậy, một cú điện thoại có thể làm cho anh đến chỗ hẹn.

"Vừa trở đế đô có cảm thấy không quen không?"

Lệ Dạ Kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Không sao."

"Anh nếu không quen có thể nói em biết, chúng ta cùng đi dạo chung quanh, mấy năm nay đế đô biến hóa rất lớn không quen đường lái xe ra ngoài rất dễ bị lạc." Lê Trang Trang vén mái tóc dài dợn sóng, quyến rũ động lòng người.

Lệ Dạ Kỳ thờ ơ phun ra một ngụm khói, không chút cảm kích nói: "Có chỉ dẫn"

Nụ cười trên mặt Lê Trang Trang chậm rãi cứng đờ, anh vì giữ lời hứa mà chăm sóc, cưng chiều cẩn thận thiếu chút nữa quên mất thân phận đi thân phận của mình, tốt nhất chỉ nên lấy phần đặc biệt này mà cảm thấy mừng thầm.

Nhưng mỗi lần bọn họ mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ, anh luôn có thể một lời kết thúc đề tài, thậm chí chưa bao giờ chủ động khơi mào đề tài mới.

"Em đầu óc thật là quên mất mấy thứ đồ công nghệ cao rồi. Gần đây lịch làm việc của em không gấp lắm, có thể ở bên anh bất cứ lúc nào" Lê Trang Trang tươi cười nói.

Lệ Dạ Kỳ thản nhiên liếc một cái, dập tắt điếu thuốc, "Ăn cơm đi"

Anh nhặt đũa lên, hai người trầm mặc dùng cơm, Lê Trang Trang len lén đánh giá, trước kia ở trong quân đội để râu nhìn thêm mùi vị nam nhân mạnh mẽ chắc khỏe. Sau khi cạo râu, ngoài những phần trên còn có thêm khí chất tôn quý, ưu nhã lạnh lùng, cao cao tại thượng.

Cơm ăn no đến ba phần, Lê Trang Trang đặt đũa xuống, nụ cười trên mặt thu lại, vẻ mặt u buồn, "Dạ Kỳ, tối qua em mơ thấy Tịch Uyên"

Ngón tay Lệ Dạ Kỳ cầm đũa cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bi thương đối diện, khàn giọng nói: "Cuối tuần là ngày giỗ Tịch Uyên, anh cùng em đi thăm anh ấy"

Lê Trang Trang ngẩng mặt lên, thanh âm bi thương động lòng người, "Làm sao bây giờ? Nhiều năm như vậy rồi, chỉ cần nhớ tới anh ấy em lại cảm thấy rất đau lòng, Dạ Kỳ, anh nói em có phải là không khá hơn chút nào?"



Lệ Dạ Kỳ đặt đũa xuống, mắt nhắm hờ, giọng nói nhàn nhạt xen lẫn nỗi đau âm thầm không dễ phát hiện.

"Sẽ khá hơn thôi, Tiểu Trang thời gian sẽ chữa lành nỗi đau trong lòng chúng ta."

Lê Trang Trang nhìn khuôn mặt tuấn tú câu hồn nhiếp phách kia, cô cố lấy dũng khí đứng lên, vòng qua bàn ăn đi tới bên cạnh anh ngồi xổm xuống, hai tay gắt gao ôm eo đem mặt dán trên đùi anh.

"Dạ Kỳ, em thật không đúng,  lẽ ra không nên nhắc tới Tịch Uyên trước mặt anh, có thể vì   rất nhớ anh ấy cho nên gần đây luôn mơ thấy"

Lệ Dạ Kỳ mở mắt, cụp mắt nhìn Lê Trang Trang, anh giơ tay lên cánh tay cô, "Tiểu Trang, người chết không thể sống lại, người sống phải biết nhìn về phía trước, Tịch Uyên nếu biết em không thể buông bỏ như vậy, anh ấy ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không an tâm"

Lê Trang Trang cụp mắt, che giấu sự thâm trầm trong mắt. Chỉ khi nhắc tới Tịch Uyên, anh mới nói thêm vài câu với cô. Chiêu này đúng thật trăm lần đều thành.

Vừa cảm giác thấy người đàn ông muốn đẩy liền vội vàng ngẩng mặt lên nhìn anh, điềm đạm đáng yêu nói: "Dạ Kỳ, đừng đẩy em ra,  thật sự em rất sợ mình sụp đổ"

Trong đôi mắt đen đầy tơ máu của Lệ Dạ Kỳ ngoại trừ bi thống, còn có một chút áy náy vĩnh viễn khó tiêu tan, tay anh nắm chặt cánh tay Lê Trang Trang chậm rãi buông ra, cũng không đẩy như trong lòng nghĩ.

Lê Trang Trang một lần nữa dán mặt lên đùi hắn, vừa rồi là rụt rè hướng ra ngoài, bây giờ lại lớn mật hướng vào trong, môi đỏ mọng gần như dán vào đũng quần tây của nam nhân, thở ra như lan nói: "Cảm ơn anh, Dạ Kỳ, ba năm qua nếu không có anh bên cạnh, em đã sớm đi theo Tịch Uyên rồi"

Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, vừa muốn đưa tay kéo cô lên, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia, thần sắc anh hơi cứng đờ, động tác cũng cứng đờ.

Ngôn Lạc Hi ổn định thân thể, nghẹn họng trân trối nhìn sắc mặt trước mắt. Wow! Một màn tình tứ nha!

Nữ nhân tóc dài xõa vai, ngồi xổm bên chân nam nhân, hai má chôn ở giữa hai chân, từ góc độ này của cô nhìn qua, nữ nhân rõ ràng đang làm cho anh ta cái gì đó.

Cô hận không thể chọc mù hai mắt khẳng định ngã tám đời xui xẻo mới có thể thay Điềm Linh Vân thanh toán hoá đơn cũng có thể giẫm trượt đụng vào gian phòng này phá vỡ chuyện chuyện tốt của người khác.

Hơn nữa cái này đang bị cái kia cái kia cái kia cái kia nam nhân, còn cực kỳ quen mắt, quen mắt đến cô ba trăm độ kính áp tròng đều thiếu chút nữa từ trong hốc mắt chấn ra, "Anh, các người..."

Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, giọng nói khàn khàn khiến người ta miên man bất định, "Chúng tôi làm sao?