Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 48: Chương 48




 

Đang giữa hè, Ngôn Lạc Hi ghé vào trước quầy bar ăn mì ăn liền, vị ớt, cay đến cái miệng nhỏ nhắn của cô hồng hồng, một bát mì ăn đến mồ hôi đầm đìa, bụng lấp đầy cảm giác mình rốt cục đã sống lại, cầm bát canh uống đến say sưa, cảm thấy cay đến đã ghiền.

Lệ Dạ Kỳ từ bên ngoài trở về, vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi mì ăn liền, anh nhíu mày ngẩng đầu nhìn lại. Phía trước quầy bar người phụ nữ đưa lưng về phía anh, tiếng mút nước mì rất vang. Cô mặc áo thun màu sậm của anh hai chân mảnh khảnh thẳng tấp ở dưới vạt áo lắc lư không thành thật lắc đến anh hoa cả mắt. Hô hấp hơi cảm thấy hít thở không thông, thật lâu sau mới miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi đùi cô, dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt c, dáng vẻ uống canh giống như một con chuột hamster nhỏ đáng yêu. Anh lại mềm lòng đến rối tinh rối mù cảm thấy thêm chút thương yêu và xót xa.

Anh chậm rãi đi tới cách đến gần, mùi ớt sặc mũi càng ngày càng nồng. Anh vốn cao hơn cô hơn nửa cái đầu, lướt qua đỉnh tóc cô nhìn thấy trên mì nước nổi lên dầu đỏ gương mặt anh tuấn tối sầm:" Ai cho phép em ăn đồ nóng?"

Ngôn Lạc Hi bị thanh âm bất thình lình truyền đến từ phía sau dọa sợ, thân thể cô cứng đờ, chậm rãi quay đầu đi, nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ đứng ở phía sau miệng cô bọc nước mì, lập tức bị sặc nước mì cứ thế phun ra ngoài.

Lệ Dạ Kỳ phản ứng cực nhanh vẫn bị phun lên mặt, may mắn kịp thời nhắm mắt lại, nếu không nước ớt phun vào trong mắt tư vị kia nhất định sẽ rất sảng khoái.

Ngôn Lạc Hi nhìn áo sơ mi trên mặt anh đều là nước mì, cằm còn đang nhỏ giọt sau khi hoảng hốt trong lòng lại thoải mái hơn một chút: "Là anh đột nhiên lên tiếng dọa tôi không thể trách tôi được"

Lệ Dạ Kỳ giơ tay lau nước mì trên mặt, lòng bàn tay có chút dầu mỡ, ánh mắt anh mang theo vài phần ghét bỏ, nhướng mày liếc cô:" Bây giờ vui vẻ rồi, hả?"

Tâm tư Ngôn Lạc Hi bị anh nhìn thấu, cô cũng không quẫn bách, ánh mắt thẳng thắn nhìn anh, "Đúng, tôi vô cùng vui vẻ đáng lẽ không nên phun mà nên hất cả bát mới đúng"

Lệ Dạ Kỳ lau mặt sạch sẽ, không để ý đến sự khó chịu ẩm ướt trên vạt áo, nhìn bộ dáng đắc ý của cô, môi mỏng nhếch lên, cười mắng: "Độc nhất lòng dạ đàn bà"

" Hừ " Ngôn Lạc Hi hừ lạnh một tiếng, vừa định đi qua anh thì cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt.

Cô định hất tay anh ra, lại bị ôm lấy, đặt ở trên quầy bar hai tay anh chống ở bên chân cô ánh mắt chằm chằm dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt của giọng nói ôn tồn: "Còn đau không?"

Ngôn Lạc Hi xấu hổ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Anh thả tôi xuống"

"Hỏi em thì trả lời đi ?"Lệ Dạ Kỳ không vui, quần áo của anh mặc trên người phụ nữ, làm nổi bật cô càng nhỏ nhắn động lòng người, khiến người ta trìu mến.

Vấn đề xấu hổ như vậy cô trả lời thế nào?



Ngôn Lạc Hi cảm thấy anh cố ý làm cô khó xử, đột nhiên nhấc chân đá vào chỗ yếu của anh.

Lệ Dạ Kỳ nhanh tay lẹ mắt, hai tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, sắc mặt trầm xuống, không chớp mắt nhìn nàng, "Ác như vậy, muốn anh đoạn tử tuyệt tôn sao?"

Ngôn Lạc Hi nghiến răng nghiến lợi muốn rút chân về, thế nhưng mắt cá chân truyền đến đau đớn, làm cô không thể động đậy, cô thẹn quá hóa giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, lại phát hiện anh đang nhìn cô không chớp mắt.

Mặt cô lập tức nóng bừng, tức giận nói: "Lưu manh, nhìn qua chỗ khác nếu không tôi đâm mù mắt anh". Cô như thế nào đã quên, người này chính là một cái mười phần biến thái, nghĩ đến tối hôm qua đối với cô làm chuyện..., cô liền hận không thể đạp chết anh ta!

Yết hầu nhanh chóng trượt, nhất thời miệng khô lưỡi khô, gian nan dời tầm mắt, rơi vào bát bên cạnh:" Sau này không được anh cho phép, em không được ăn đồ cay nữa"

Ngôn Lạc Hi thích nhất ăn đồ cay, một ngày không nhìn thấy ớt liền cảm thấy sống không có ý nghĩa hiện tại anh hạn chế cô ăn cay, cô cách nào từ bỏ được?

Lệ Dạ Kỳ híp mắt lại nói: "Anh nghĩ tối hôm qua đã dùng hành động nói cho em biết, anh là gì của em. Nếu em vẫn chưa rõ, anh không ngại thỏa mãn em lần nữa"

Ngôn Lạc Hi cắn răng, không cho phép cô mặc quần đùi, không cho phép cô ăn cay, dục vọng khống chế biến thái này cũng quá mạnh mẽ đi?

Thấy cô không nói lời nào, Lệ Dạ Kỳ cũng không tiến lên, anh buông chân cô ra, cực kỳ khắc chế lui ra một bước, ánh mắt không hề lưu luyến trên người cô, "Anh đi chào hỏi đoàn làm phim, hai ngày nay em ở nhà nghỉ ngơi, chờ vết thương lành một chút rồi đi."

Ngôn Lạc Hi cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lệ Dạ Kỳ thấy thế, không vui nói: "Có nghe không?

"Nghe nghe nghe được chưa? Mới ba mươi đã dong dài như ông già, anh có thấy phiền không?"

Người đàn ông như cười như không nhìn cô, ý vị thâm trường nói: "Già rồi cũng làm được em.

"......"



Lúc Điền Linh Vân chạy tới biệt thự Bán Sơn, Ngôn Lạc Hi đang ngồi trên sô pha xem tin tức giải trí. Lệ Dạ Kỳ thay quần áo từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một phần văn kiện, đi qua mở cửa.

Điền Linh Vân không nghĩ tới người tới mở cửa lại là một cực phẩm soái ca, nhất thời sững sờ tại chỗ, "Tôi...tôi... hình như đi nhầm chỗ"

Vừa định lấy điện thoại ra kiểm tra địa chỉ chợt nghe anh chàng đẹp trai nói: "Điền tiểu thư, cô ấy ở trong phòng khách, cô vào đi."

Điền Linh Vân dại ra nhìn anh, thấy anh hướng đến cười cười, hồn phách phiêu diêu thiếu chút nữa bị câu đi mất, trực tiếp bay vào biệt thự.

Ngôn Lạc Hi nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, cô ghé vào sô pha  thấy bạn thân mình bị yêu nghiệt kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cùng tay cùng chân đi tới, cô nhịn không được ho nhẹ một tiếng, "Vân nhi mau hồi hồn lại "

Điền Linh Vân tỉnh táo lại chạy đến trước mặt Ngôn Lạc Hi, nhìn cô mặc áo thun của đàn ông hoảng sợ nói: "Anh ta đẹp trai cực phẩm! Trời ạ, diễm phúc của cậu quá lớn rồi".

"Thích không? Tặng cho cậu "Ngôn Lạc Hi thờ ơ nói.

Điền Linh Vân vỗ một cái:"Nói nhảm cái gì, tôi mới không tiếp nhận đàn ông của bạn thân"

Nói xong lại lén lút đi tới: "Nhị Lạc, anh chàng đẹp trai vừa rồi nhìn rất ngon nha, làm rồi có tư vị gì? Miêu tả cho tôi đi, lần sau tôi viết một số tình tiết không thể miêu tả, cũng không đến mức hình dung khô khan"

Ngôn Lạc Hi đẩy mặt ra nói: "Muốn biết?"

Ừ ừ! "Điền Linh Vân gật đầu như giã tỏi.

Ngôn Lạc Hi như cười như không, đáy mắt lộ ra nụ cười xấu xa, "Tự mình đi tìm một người đàn ông làm một lần sẽ biết"

"......"

Điền Linh Vân nhào tới xé miệng cô, hai người bạn thân nhất thời ầm ĩ. Sau khi náo loạn, Điền Linh Vân hỏi nàng: "Anh ta là ai, trước kia chưa từng nghe cậu nói."

Ngôn Lạc Hi nhớ tới tình huống tối hôm qua người đàn ông đập giấy chứng nhận kết hôn lên mặt cô không giấu giếm, ủ rũ nói: "Người chồng rẻ tiền nhặt được ở quán bar"