Thập Tam Yêu

Chương 46: Cảm ơn cậu




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh

“Có lẽ là lúc tôi còn đang học tiểu học, lần đó chơi trốn tìm, nếu như có thể, tôi cũng hy vọng tôi chưa từng thấy cảnh đó.”

“Tôi cùng Chu Yểu trốn trong ngăn tủ trên tầng, thấy rất rõ ràng, cũng vì bị kích thích tôi mới có thể chạy đi, mới có thể đẩy Chu Yểu đang đuổi theo mình xuống sườn núi.”

“Tất cả đều là lỗi của tôi, càng là lỗi của các người.”

Vết mưng mủ nhiều năm qua cuối cùng cũng hung hăng bị nặn ra, chảy mủ đổ máu, giờ khắc này, vô luận đau đớn hay là chết lặng, ít nhất, trong lòng Trần Hứa Trạch cũng thoải mái.

“Nếu không phải các người, chân Chu Yểu sẽ không bị thương, cô ấy sẽ không có một cái ‘khuyết điểm’ mà cả đời cũng không thể xóa sạch, tôi cũng sẽ không phải lớn lên trong cái bóng ma mà các người để lại cho tôi, càng sẽ không mỗi ngày mỗi đêm, chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn.”

“Các người cho rằng tôi không muốn ở cùng các người chỉ là vì không nỡ xa ông bà nội sao? Không phải, là tôi cảm thấy dơ bẩn. Tôi cảm thấy ghê tởm, tôi cảm thấy ở cùng các người, cho dù là không khí cũng khiến người ta hít thở không thông.”

Đôi mắt Trần Hứa Trạch lạnh lẽo, nhìn “bố mẹ” trước mặt đang đỡ nhau, loạng choạng sắp ngã.

“Tôi nói như vậy, các người hiểu chưa? Có cần tôi nói rõ ràng hơn một chút nữa không?”

Ba đứa trẻ đứng ở kia, đã trưởng thành vì sự vô tình của người lớn, nhìn chằm chằm vào hai người họ.

“Sự vui vẻ, sung sướng, thỏa mãn của các người, tất cả đều thành lập trên người ba chúng tôi, thế giới này ai cũng có thể chỉ trích chúng tôi, công kích chúng tôi, chỉ có bốn người các người là không thể.”

“Các người không có tư cách.”

Bà Trần hít thở không thông, vẻ mặt như sắp ngất xỉu, đã sớm không còn dáng vẻ vênh váo hung hăng với Chu Yểu.

Chu Yểu bình tĩnh kéo góc áo, phảng phất như đây không phải là hiện trường giằng co, chỉ bình tĩnh như nói chuyện bình thường với hai người trước mặt.

“Cô à.” Chu Yểu nói: “Cô biết không, mỗi khi trời đầy mây, trời mưa, chân tôi sẽ rất đau. Từ lâu trước đây khi tất cả mọi người còn chưa hiểu chuyện, tôi học tiểu học, rồi lên sơ trung, những người biết chân tôi có bệnh, không có ai không cười nhạo tôi, bàn tán về tôi. Thậm chí lên cao trung, vẫn còn có người lấy chuyện này để xem là chỗ đau của tôi, công kích tôi.”

“Tôi đã làm gì sai? Tôi chỉ lo lắng cho Hứa Trạch, nhiều năm qua, người ở bên cạnh cậu ấy là tôi, người biết tất cả sở thích của cậu ấy chính là tôi, lúc cậu ấy không thể kiên trì, người cổ vũ cậu ấy chính là tôi, thậm chí… Lúc cậu ấy vì hai người, thiếu chút nữa bước vào con đường lạc lối, người trước sau như một, vẫn cố chấp kéo cậu ấy lại, cũng là tôi.”

Chu Yểu mỉm cười một chút, quơ quơ cái chân bị bệnh, “Người thọt? Người khác có thể cười nhạo tôi như vậy, nhưng mà hai người thì không được. Bởi vì tất cả đều là do các người tạo thành, các người là đầu sỏ gây tội, các người nợ Hứa Trạch, các người nợ tôi, các người nợ chúng tôi cả đời, mãi mãi cũng không trả hết được!”

Ông Trần trừng lớn mắt: “Mày!”

“Nghe rõ chưa, châm chọc tôi?” Chu Yểu nở một nụ cười sáng lạn, “Các người xứng sao?”

. . .

Hai vợ chồng nhà họ Trần hốt hoảng rời đi, dáng vẻ lịch sự tao nhã đoan trang đã bị ném đi đâu, bà Trần suýt chút nữa là rớt lại một chiếc giày ở con đường trong ngõ nhỏ. Có lẽ hai người họ làm sao cũng không thể nghĩ tới, con trai của họ, đã sớm ôm tâm thái rời xa mình, đưa ra quyết định, muốn cắt đứt hoàn toàn với đau đớn mười mấy năm qua.

Mà thứ “dơ bẩn” khiến cậu tránh còn không kịp, chính là hai người họ.

Ngoài sân, ánh mặt trời tươi sáng.

Cô Ngọc Quân sờ cái đầu ngắn cũn cỡn của cậu ta, “Xời, sức chiến đấu kém như vậy, phản ứng chẳng khác gì bố mẹ tôi cả, mấy người lớn này, dám làm sao lại không dám đối mặt nhỉ? Nếu cũng biết mình đáng ghê tởm…”

Cậu ta thu lại nụ cười, đột nhiên không muốn nói tiếp nữa, đến đây là dừng lại.

Quay đầu, Cô Ngọc Quân chê cười Trần Hứa Trạch: “Cậu cũng quá vô dụng đó, một mình tôi cũng có thể đối phó với bố mẹ tôi, cậu còn phải nhờ tôi giúp đỡ, thiếu tôi một cái nhân tình nha, nhớ rồi đấy. Nếu không nhờ tôi sao cậu có thể xử lý nhanh như vậy, sạch sẽ như vậy, đúng không?”

Chu Yểu đang muốn nói chuyện, cô không ngờ Trần Hứa Trạch lại tìm đến Cô Ngọc Quân thì nghe Cô Ngọc Quân nói với Trần Hứa Trạch, “Tôi có mấy lời muốn nói với Chu Yểu.”

“Nói đi.”

“Ừm…” Cô Ngọc Quân mím môi, “Ôm cậu ấy một chút cũng không quá phận đi?”

Đôi mắt Trần Hứa Trạch biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn ngầm đồng ý.

Lúc gọi điện thoại cho Cô Ngọc Quân, đầu kia cậu ta lười biếng, trào phúng nói: “Chút chuyện nhỏ này mà cũng không giải quyết được, tình huống của cậu như thế nào? Tôi lười động đậy, không tới, không tới đâu. Muốn ghê tởm tôi bao nhiêu lần mới chịu xong…”

Nhưng khi nghe cậu nói: “Chuyện này, tôi và Chu Yểu liên quan đến nhau rất phức tạp, hai người kia vẫn luôn nhằm vào Chu Yểu, tôi không muốn kéo dài, xem như là tôi cầu xin cậu một lần.”

Điều Cô Ngọc Quân chú ý không phải là Trần Hứa Trạch cầu xin mình, mà là, “Nhằm vào Chu Yểu? Sao thế, bố mẹ cậu còn mắng cậu ấy?”

Trần Hứa Trạch ngầm thừa nhận.

Giây tiếp theo, giọng điệu của Cô Ngọc Quân thay đổi, lập tức đồng ý: “Biết rồi, nói địa chỉ cho tôi, tôi lập tức tới.”

Cứ như thế, Trần Hứa Trạch nói địa chỉ và miêu tả tỉ mỉ dáng vẻ ngôi nhà, Cô Ngọc Quân sốt ruột hoảng hốt chạy đến. Có thể nói, nếu không phải Chu Yểu cũng liên quan, Cô Ngọc Quân sẽ không nhất định bước vào vũng nước đục này. Bố mẹ cậu ta cũng đã đủ khiến cậu ta ghê tởm, còn đến gặp bố mẹ Trần Hứa Trạch, tương đương với việc phải hồi tưởng lại cảm xúc đó một lần nữa, hơn nữa còn là gấp bội.

Sau đó, Cô Ngọc Quân muốn ôm Chu Yểu một chút, chỉ cần động tác của cậu ta không quá phận, Trần Hứa Trạch vẫn có thể thoáng nhẫn nại.

Chu Yểu còn không biết tình huống như thế nào, Cô Ngọc Quân trước mặt đã nhẹ nhàng ôm lấy cô, bởi vì vóc dáng cậu ta quá cao, phải hơi cúi người, đưa tay ôm cô, cũng không ôm quá chặt, lễ phép duy trì chút khoảng cách.

“Cô Ngọc Quân?”

Cậu ta im lặng rất lâu, Chu Yểu không thể không mở miệng trước.

“Cảm ơn cậu.” Cô Ngọc Quân nói: “Cậu biết không, tôi thi đậu trường mà tôi muốn, tuy rằng kết quả không quá tốt, nhưng vẫn đủ để đậu mấy trường đại học hạng trung, là một lựa chọn không tồi.”

“… Chúc mừng.”

“Nếu không nhờ cậu, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang sống buông thả ở đâu đó.” Cậu ta khoa trương hình dung, mỉm cười, “Cậu không biết đâu, lúc ấy tôi thật sự cảm thấy, cuộc sống không hề có ý nghĩa gì cả.”

“Tôi…”

“Nghe tôi nói.” Cậu ta chen ngang, “Giống như tôi đứng trong một cái hố sâu, rất nhiều người biết tôi ở trong hố sâu, nhưng họ chỉ đi ngang qua, hoặc là đứng nhìn, chỉ có cậu, cương quyết một cách khó hiểu, một hai phải kéo tôi lên. Cậu rất hay lo chuyện bao đồng, biết không Chu Yểu, sau này không nên như vậy nữa, lỡ mà người cậu gặp được không phải là người tốt hiểu chuyện như tôi, cậu nói xem cậu có bị tổn thất không, hả?”

Cậu ấy vỗ lưng Chu Yểu.

Chu Yểu bất đắc dĩ cười nói: “Ừ, cậu nói đúng.”

Cô Ngọc Quân hơi dùng lực, “Tôi rất hâm mộ Trần Hứa Trạch. Nếu, nếu như lúc đó, bên cạnh tôi cũng có người như cậu ở cùng tôi, có lẽ…”

Hình như hốc mắt cậu ta đỏ lên, không nói chuyện được, tư thế gục đầu xuống khiến Trần Hứa Trạch không thấy rõ.

Cậu ta ôm Chu Yểu không nhúc nhích rất lâu, mặt nhẹ nhàng cọ trên vai cô một cái.

“Cậu đã mời tôi ăn cái gì nhỉ, bánh bao đậu… Hay là gì đó, dù sao… Dù sao cũng rất ngon.”

“Ừ.”

“Cảm ơn cậu, Chu Yểu.”

Lúc cậu ta nói những lời này, Chu Yểu xuyên qua đầu vai cậu ta, nhìn bầu trời ngoài kia, nhìn về phía xa xa. Cô thấy ánh mặt trời vô tận, tựa như tương lai tươi sáng đang chào đón, ở rất xa, đang yên lặng chờ đợi những thiếu niên cập bến.

. . .

Bóng dáng Cô Ngọc Quân rời đi tiêu sái lại nhanh nhẹn, biết Trần Hứa Trạch và Chu Yểu đang ở trong sân nhìn mình, cậu ta đưa tay vẫy chào tạm biệt, không quay đầu lại, tư thế ra vẻ vô cùng quen thuộc.

Chu Yểu còn đang nhìn bóng dáng Cô Ngọc Quân biến mất ở ngã rẽ, đột nhiên bị Trần Hứa Trạch ôm chặt.

“… Cậu làm sao thế?”

Cậu ôm chặt cô, cằm cọ vào cổ cô, da thịt cọ xát, khiến cô có hơi ngứa.

Cậu không nói lời nào, một lúc lâu mới mở miệng: “Trên người cậu chỉ có thể có mùi của mình.”

Chu Yểu: “…”

Ôm một lúc lâu, Chu Yểu nói: “Cậu còn ôm mình nữa thì sẽ bị mặt trời nướng luôn đấy.” Thật ra là không hề có gì, nhưng lấy cái cớ này, cậu lập tức buông tay, dắt tay cô đi vào.

Đi vào ngôi nhà không có ai khác, tất cả đồ vật, vị trí của chúng, hai người họ đều quen thuộc.

Mùi nước hoa trên người bà Trần “xâm lấn” vào nhà, từng chút bị ngọn gió từ hai bên cửa sổ thổi đi.

Lại là “ngôi nhà” mà Chu Yểu và Trần Hứa Trạch vô cùng quen thuộc.

“Vừa rồi…” Sắc mặt Trần Hứa Trạch không tốt, “Rất xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?” Chu Yểu không hiểu.

“Lại bởi vì mình, khiến cậu…”

Chu Yểu không để cậu nói hết, “Không phải là rất bình thường sao, chúng ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Tình huống tệ hơn cũng đã từng nghĩ tới, trận ngày hôm nay, so với những tình huống chúng ta từng tưởng tượng không là gì, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.”

Cô ôm lấy eo Trần Hứa Trạch.

“Đã nói sẽ cùng nhau đối mặt, không phải sao.”

“… Ừ.” Trần Hứa Trạch cúi đầu, khẽ hôn mái tóc cô.

“À…”

Chu Yểu bỗng nhiên ngẩng đầu, thiếu chút nữa là đụng vào cằm Trần Hứa Trạch.

“Sao thế?”

“Ừm…” Chu Yểu nhìn cậu, vẻ mặt khó xử, “Lần sau cậu ra cửa đụng phải mẹ mình thì tận lực tránh xa một chút, với lại lúc đi ngang qua nhà mình, tốt nhất là đi nhanh một chút, mình sợ bà ấy hất nước vào người cậu.”

Trần Hứa Trạch: “…”

Sao lại quên mất vụ này?

Cậu chấm dứt với “bố mẹ”, nhưng hình như cũng đã đắc tội với bố mẹ vợ tương lai.

Vốn là “Thập Tam”, “Hứa Trạch”, còn có thể vào cửa ăn cơm canh, còn có phòng cho cậu ở, những chuyện này, trong lòng bố mẹ vợ tương lai, đừng nói là “Thập Tam”, sợ là cậu đã trở thành “Tiểu bụi đời”.