Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cảnh tượng hỗn loạn như vậy, nếu còn tiếp diễn, sợ là sẽ không thể vãn hồi.
Đối mặt với sự cầu xin của mẹ Chu, tâm trạng Chu Yểu trở nên hỗn loạn. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bà nói xin lỗi với cô, còn vừa mở miệng đã quỳ xuống. Trong lòng của cô sao có thể không chấn động?
Không thể mặc kệ bốn người lớn tiếp tục cãi nhau gây chuyện, Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch nhìn nhau, trong lòng đều có quyết định.
Chu Yểu không ngừng nói "được", cùng bố mẹ rời đi, nhanh chóng ra khỏi chỗ này.
Mẹ Chu bước đi, vừa khóc vừa nói liên tục: "Đi, chúng ta đi, chúng ta không cần phải ở cái nơi chết tiệt này...!"
Hai vợ chồng nhà họ Trần lạnh lẽo nhìn hai người họ rời đi, bà Trần hừ lạnh một tiếng.
Chu Yểu cùng bố mẹ về nhà, cửa vừa đóng lại, mẹ Chu vốn kìm nén suốt đường đi để khỏi khiến người ta chú ý, bây giờ lập tức gào khóc, quỳ xuống, ôm Chu Yểu vô cùng tự trách.
"Con gái của mẹ..."
"Con gái của mẹ!"
Chu Yểu liên tục kêu bà: "Mẹ! Mẹ đứng lên trước đi! Mẹ..."
Bà lại chỉ khóc: "Con gái của mẹ, sao con gái của mẹ lại ngốc như vậy... Yêu Yêu của mẹ... Yêu Yêu à..."
Gương mặt Chu Ma nghiêm nghị, ngồi xuống buông tiếng thở dài, hỏi Chu Yểu: "Lúc ấy con bị Trần Hứa Trạch đẩy xuống sườn núi, vì sao không nói cho bố mẹ biết? Nhiều năm qua, cũng không đề cập đến một câu?"
Chu Yểu im lặng một lúc, thấp giọng nói: "... Chuyện này không trách cậu ấy."
"Không trách cậu ta thì trách ai?!" Mẹ Chu khóc lóc tức giận mắng, "Cậu ta không đẩy con, chân con sẽ như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn đều bị người ta chỉ trỏ sao? Đến mức hồi học tiểu học phải chuyển trường sao? Cái gì của con cũng tốt, hiểu chuyện, đàng hoàng, thi đại học lại là thủ khoa, con nói đi, vốn ra ngoài con sẽ trở thành một cô gái hoàn mỹ không chút khuyết điểm được người ta vô cùng hâm mộ, lại vì cậu ta mà bị thương ở chân! Còn bị bố mẹ cậu ta chỉ vào mũi mắng là người thọt! Bọn họ dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Không trách cậu ta thì trách ai!"
Hai tay Chu Yểu đặt trên má mẹ Chu giúp bà lau nước mắt, muốn đỡ bà lên, nhưng không hiểu sao, bà cứ quỳ một gối, ôm eo Chu Yểu, nước mắt không ngừng được.
Cả nhà đang nói chuyện, Chu Yểu nhận được điện thoại của Trần Hứa Trạch, gọi cô đi qua một chuyến.
Vừa cúp điện thoại, mẹ Chu liền cảnh giác nói: "Là Trần Hứa Trạch? Cậu ta kêu con qua? Cậu ta còn có mặt mũi tìm con? Không đi! Chúng ta không đi cái chỗ rách nát của đám người kia! Không thể để cho bọn họ khinh thường được!"
"Mẹ." Chu Yểu nói, "Có một số việc, cho dù thế nào cũng phải giải quyết, mẹ yên tâm đi, con sẽ không bị bắt nạt, con đi qua là để cho chuyện năm đó một cái kết cục."
Cô nói rất trịnh trọng, lại chưa bao giờ lừa dối người nhà, bố mẹ Chu im lặng vài giây, không trả lời.
Mẹ Chu lau nước mắt, "Bố mẹ cùng con đi!"
"Không cần, thật sự không cần." Chu Yểu bảo đảm, "Con tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, bố mẹ tin con đi."
. . .
Nhà họ Trần, ba người nhà họ Chu vừa đi, bà Trần liền không nhịn được mà bắt đầu quở trách: "Con nhìn xem, con xem mấy người kia là cái dạng gì? Hoàn toàn không có giáo dục, chưa gì đã động thủ, ở với loại người này hơn nửa đời, con chịu được sao?"
Không chỉ nói vợ chồng nhà họ Chu, bà còn dẫn đề tài đến chân Chu Yểu, "Hơn nữa Chu Yểu kia, nó là một đứa thọt! Con trai, con nghĩ kỹ đi! Sau này con phải như bố mẹ vậy, rời khỏi nơi này, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, con có một người vợ bị thọt, không sợ người khác cười chê sao?"
Chân Chu Yểu vẫn luôn là thứ mà bà Trần ghét bỏ.
Thấy Trần Hứa Trạch nhìn sang, nhớ tới lời cậu nói, bà Trần nói tiếp: "Cho dù con đẩy nó, vậy thì sao? Chẳng lẽ phải cưới nó mới có thể đền bù cho nó sao? Phương thức để đền bù rất nhiều, sao con lại ngốc như vậy!"
Bà lải nhải rất nhiều, lời trong lời ngoài đơn giản là Trần Hứa Trạch còn trẻ, bị Chu Yểu lừa, mê hoặc tâm hồn, "Mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý để hai đứa ở bên nhau, nó đừng có mơ gả cho con!"
Trần Hứa Trạch chờ bà nói xong, không nhanh không chậm, từ từ nói: "Tôi đi gọi điện thoại."
Cậu xoay người đi ra ngoài sân, sau khi gọi một cuộc điện thoại, hình như còn gọi thêm một cuộc nữa rồi mới xoay người vào trong nhà, nói với đôi vợ chồng nhà họ Trần: "Chờ lát nữa, tôi sẽ cho hai người gặp một người."
"Gặp ai?"
Trần Hứa Trạch không đáp. Không bao lâu sau, Chu Yểu đến, bà Trần khinh thường nói: "Mẹ còn tưởng là ai chứ, nó sao? Con gọi nó tới nói cũng vô dụng, mẹ sẽ không đồng ý để hai đứa ở bên nhau!"
Trần Hứa Trạch nói: "Không phải, người hai người phải gặp, một lát nữa sẽ đến."
Nói xong, không để ý đến bố mẹ mình, Trần Hứa Trạch kéo Chu Yểu ngồi xuống, hai người giống như không có việc gì tiếp tục xếp quần áo vừa nãy còn chưa xếp xong.
Bà Trần nhìn động tác ăn ý của hai người họ, giống như một đôi vợ chồng già đã sống cùng nhau rất lâu, càng nhìn càng ngứa mắt. Bà ta chờ một lát rồi không kiên nhẫn được nữa, đang muốn nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Ánh mặt trời chói mắt, một nam sinh đội nắng đi vào, lại đón nhận ánh sáng chiếu tới từ phía cửa sổ. Khuôn mặt mơ hồ, đôi vợ chồng nhà họ Trần chỉ thấy rõ sườn mặt của cậu ta, lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nam sinh đó ngồi xuống bên cạnh Chu Yểu, ngồi xếp bằng bên đống quần áo, cười nhìn hai người đang xếp quần áo, sau đó mới dời mắt đến hai vợ chồng nhà họ Trần đối diện. Ba người họ, ngồi thành đúng một đường thẳng.
Tóc cậu ta rất ngắn, ngũ quan trông mạnh mẽ, gương mặt lúc cười rộ lên khiến hai vợ chồng nhà họ Trần nhìn mà chấn động, đồng tử hơi co lại. Bà Trần đột nhiên đứng lên, lùi về phía sau một bước theo bản năng, thiếu chút nữa là lảo đảo sẩy chân, đỡ bàn mới có thể đứng vững.
"Hi. Chú Trần cô Trần, hai người còn nhớ tôi không?"
Nam sinh chống hai tay ra nền nhà phía sau, lười biếng chào hỏi với hai người họ, tự giới thiệu: "Tôi họ Cô, tên là Cô Ngọc Quân."
Cậu ta nhướng mày, rất có hứng thú nói: "Ôi, sao hôm nay bố mẹ tôi không đi cùng hai người? Không phải quan hệ giữa mấy người vẫn luôn rất tốt sao? Hay là..."
"Lâu quá rồi, bốn người rốt cuộc cũng chán?"
Trong lòng hai vợ chồng nhà họ Trần vô cùng chấn động, đối mặt với ba đôi mắt trong suốt nhưng lại rõ ràng, dường như tất cả những chuyện không thể chịu nổi đều đã bại lộ.
Ngoại trừ Cô Ngọc Quân nở nụ cười ác ý, hai người còn lại, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch đều không có biểu tình gì, lẳng lặng nhìn hai người họ, nhưng người làm chuyện trái với lương tâm, luôn cảm thấy ánh mắt kia mang theo sự trào phúng cùng khinh thường.
Đó là một loại ánh mắt, nhìn hai người họ như nhìn một đám bùn, ghê tởm đáng khinh.
Bà Trần đột nhiên thở không thông, vỗ ngực, liên tục há miệng hô hấp. Ông Trần đỡ lấy bà, mặt cả hai người đều xám như tro tàn.