Chương 5: Thập Tam, đi thôi
Mùa lạnh, giữa trưa mặt trời vẫn không hiện, duy nhất khác với thời điểm sớm, là bầu trời tươi sáng hơn đôi chút. Nhìn lên cao, những vệt trắng xám lốm đốm đan xen giống như chiếc áo gai cũ mốc phơi trong gió, thỉnh thoảng lại bị thối trôi sang một góc.
Hai bên đường, cây cỏ chen nhau đứng, lớn thì cố gắng vươn lên đón sáng, nhỏ thì thu mình phía sau trốn gió, r·ối l·oạn thành một bầy, đều là cắn răng sinh tồn qua thời kỳ khắc nghiệt.
Khương Thập Tam còn muốn kiên cường đi tiếp, lại bị thầy ma đặt lên trên lưng lừa. Con lừa già lập tức cằn nhằn, than vãn kêu khổ một tiếng, liền thấy vật nặng trên vai biến mất. Nó đưa mắt ngu xuẩn nhìn sang, thầy ma đã một tay chuyển hai túi đồ trên vai nó lên người. Con lừa già biết điều, không còn lì biếng, lần nữa chậm chạp bước đi, trong lòng thầm nghĩ "thuyên chuyển công tác a".
Gió đông thỉnh thoảng xuất hiện, cắt trên gương mặt non nớt của Thập Tam những vệt đỏ hồng nhàn nhạt. Sương tuyết từ sáng đến giờ cũng ngấm vào da thịt, khiến cho hắn cứ một hồi lại run run, hai tay ôm lấy vải vụn cùng lông thưa trên thân lừa.
Thầy ma nhìn thấy vậy, xót xa thiếu niên cương nghị chịu khổ, đem chiếc khăn trên cổ quàng lên vai hắn. Dọc đường đi, cũng sợ thiếu niên buồn chán, thầy ma bắt đầu giảng chuyện:
"Thập Tam a".
"Môn phái của chúng ta gọi là Tiêu Dao phái. Chúng ta nghiên cứu âm dương ngũ hành, thuận theo thiên địa nhân ý mà tu tâm dưỡng tính, bồi luyện tự thân. Tiêu Dao chính là phóng khoáng, khoát đạt, không câu nệ, hành sự mọi chuyện nghe theo bản tâm".
"Tiêu Dao phái đến con đã là một trăm ba mươi đời đệ tử, tính ra cũng có tới hai ba ngàn năm".
Khương Thập Tam bên cạnh nghe đến nghiêm túc, thầy hắn dừng lại ngoan ngoãn đáp: "Thập Tam ghi nhớ".
Thầy ma nhìn hắn thật thà, khẽ lắc đầu, cười cười thẳng thắn nói:
"Con cho là thật cũng được, không cho là thật cũng được. Bản thân ta cũng không quá coi trọng chuyện này."
Thầy ma xốc lại túi đồ trên vai, lại giảng tiếp:
"Sư phụ của ta, cũng là thái sư phụ của con, ngày trước nói với ta như vậy, đồng dạng hôm nay ta cũng nói cho con như vậy. Hai ba ngàn năm, thứ gì có thể chịu nổi thời gian giày vò lâu đến thế, có chăng, chỉ là cát bụi mà thôi."
"Tổ huấn dạy Tiêu Dao phái nghiên cứu âm dương ngũ hành, thiên địa nhân ý, ta thực sự không thấy dấu tích gì. Nhưng tu tâm dưỡng tính cùng bồi luyện tự thân thì đúng là có một bộ dưỡng sinh pháp."
Nhắc tới chuyện này, thầy ma thở dài:
"Thái sư phụ của con tin theo tổ huấn, nửa đời tu luyện pháp này, lại không đánh nổi một tên lưu manh, bị đối phương làm cho gãy chân nằm giường nửa tháng. Hồi phục, người càng không cam tâm, cho rằng bản thân lĩnh ngộ có hạn, quyết ý một mình đi tới Bàn Tượng Sơn mạch, Dương tỉnh tiềm tu."
"Hai mươi năm qua đi, người không có chút tịnh tiến, ngược lại bởi vì tuổi cao, ăn uống thanh đạm, sức khỏe càng ngày càng đi xuống."
Thầy ma xoa nhẹ đầu Khương Thập Tam có chút hồi tưởng, nói tiếp:
"Thái sư phụ của con ngày ấy cũng giống như ta hiện tại, dưới gối không con, không người nối dõi. Khi đó, nhân duyên sắp đặt để thái sư phụ nhìn thấy ta, che chở ta một hồi, lại để ta bái người vi sư."
"Chỉ tiếc, thời gian không chiều lòng người, lão nhân gia bên cạnh ta hơn mười năm, rốt cuộc cũng không thắng nổi trời đất.... trở về bên cạnh thần rừng."
Khương Thập Tam nghe tới, hai mắt lớn nhìn về thầy ma hỏi:
"Thầy ma, thái sư phụ cũng giống như a mẫu đúng không?"
Thầy ma cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có lẽ là như vậy đi".
Trời chiều ngả về tây, giống như mạo hiểm giả xâm nhập hang sâu, càng đi tiếp càng tối tăm. Không có mặt trời ngọn đuốc hồng cháy rực bên cạnh, đoạn đường này lại thêm mấy phần âm u, lạnh lẽo.
Mang theo Khương Thập Tam lữ trình chậm không ít, nếu chỉ có một mình thầy ma Cao Tiến, giờ này hẳn là đã đi tới trạm Môn Khanh.
Giống như An Lộc trấn, quanh đây còn có sáu bảy cái, nhỏ hơn thì càng là nhiều vô kể. Chính quyền vì thế tìm một nơi địa phương tương đối bằng phẳng, xây lên một cái trạm Môn Khanh, còn có mười mấy người trực gác, để dễ bề quản lý nhân khẩu, cùng sớm phát hiện biến động bất thường.
Sau này, bên cạnh trạm gác còn có một cái trường học cùng một cái trạm xá, đáng tiếc không có mấy người tới nơi này.
Nói tới người trực gác, ban đầu toàn bộ là người thị trấn lớn phân lên, về sau trở thành một nửa người thị trấn, một nửa người bản địa, cuối cùng trở thành toàn bộ đều là người ở các trấn xung quanh.
Mà thầy ma, là trấn trưởng An Lộc trấn, cũng là một người trực gác ở đây.
Người ở thị trấn trực gác, hai tháng lại đến thay ca, cũng đồng thời trở về báo cáo. Người bản địa không đồng dạng, sáu tháng một lần báo cáo cùng nhận tiền, thậm chí còn không cần ở lại trông coi trạm Môn Khanh. Đãi ngộ tốt, chính quyền cũng xem như tận lực giữ chân bọn họ.
Trạm Môn Khanh xây hai gian phòng lớn, ba gian phòng nhỏ. Phòng lớn dùng gạch đất, người thị trấn xây, phòng nhỏ là bằng gỗ lớn, do người bản địa xây.
Nhà gỗ qua mấy lần m·ưa b·ão, không người sửa chữa sớm đã đổ ngã như con mồi bị dã thú cắn cổ, gục xuống. Bên cạnh nó, nhà gạch cũng đồng dạng cũ mốc, nhưng cứng rắn hơn nhiều, xem ra còn chịu được không ít năm nữa.
Gần đến nơi, Khương Thập Tam đã xuống lừa, đi phía sau thầy ma.
Hai người, một mang lừa đi ăn chút cỏ dại, một dọn dẹp chỗ ngủ đêm nay. Thầy ma xong việc, trói dây dắt lừa vào một thanh trụ của căn nhà gỗ duy nhất còn đứng thẳng, lại mau chóng tìm xung quanh củi khô, mới quay trở lại chỗ Thập Tam. Thiếu niên vẫn còn loay hoay lau quét nền gạch.
Thầy ma đem đá lửa đánh tới, rất nhanh thiêu đốt củi khô trước mặt. Khoai ngô từ sáng xếp bên cạnh, im lặng chờ đợi động vật to lớn sưởi ấm xong xuôi liền tới gặm nhấm.
Hai người ăn uống rất nhanh, trời mùa đông vừa rải sao thưa, bọn họ đã tựa đầu cuộn trong ổ. Thiếu niên mỏi mệt cả ngày, nằm xuống liền ngủ mà thầy ma sợ đêm nay trở lạnh, đem củi khô đốt thêm một hồi mới yên tâm đánh một giấc. Cho dù vậy, sáng hôm sau cả hai đều cóng đến cứng ngắc tay chân.
Căn nhà gạch trống trải, vững trãi nằm giữa khoảng đất trống, không có chuột, cũng không sợ rắn. Cả đêm không có thứ gì làm phiền bọn họ. Nếu như không phải quá lạnh, thiếu niên có lẽ còn ngủ thêm được một hồi.
Tảng sáng, Khương Thập Tam tỉnh trước, hắn không muốn đánh thức thầy ma, nên không rời chỗ, chỉ hơi nhích thân mình về phía tro củi, hi vọng sưởi ấm một chút, đáng tiếc nơi này đã sớm lạnh. Thiếu niên bất đắc dĩ cuộn tròn lại như mèo, đem tấm da thú cùng áo khoác phủ kín lên trên.
Động tĩnh làm đánh thức con lừa già ở trong góc, nó mở to mắt ngu ngốc nhìn, không hiểu loài linh trưởng này thức dậy sớm như vậy làm gì, lười biếng chụm chân nhắm mắt ngủ tiếp.
Được một lúc, thầy ma cũng tỉnh giấc.
Thầy ma xoa xoa hai tay, khiến cho những chấm đỏ lốm đốm dần dần xuất hiện. Cao Tiến lần nữa đem củi khô đốt lên, nấu nước, thiếu niên lặng lẽ ngồi xếp ngô khoai bên cạnh.
Thời tiết này, không có nước ấm, không ra ngoài được. Vốn dĩ có thể dùng rượu để thay thế, nhưng rượu quá quý giá. An Lộc trấn chỉ có Trần gia khi trước là thường xuyên có, còn lại rượu chỉ dùng để tế lễ, dù sao lương thực để ăn còn chưa đủ nói gì đến nấu rượu. Dưới thị trấn, người ta bán năm đồng tiền một bình, so gạo trắng còn đắt hơn, thầy ma từ khi làm trưởng trấn mới dám cắt thịt một tháng một bình. Một bình này chỉ để phòng khi trời mưa, đốt không nổi củi sáng sớm, mới được uống.
Chạng vạng, thầy ma đem củi lửa dập tắt, quay người trở ra thấy Thập Tam đã chuẩn bị xong xuôi, đang vui thích vuốt nhẹ lông thưa của con vật. Thầy ma cười nói với thiếu niên: "Thập Tam, đi thôi".