Chương 4: Mỗi thứ đều có một chút
An Lộc trấn cao hơn mực nước biển mấy trăm trượng, là một trong số rất ít địa phương ở Yên quốc có thể trông thấy tuyết vào mùa đông.
Cha trời mẹ trăng lạc nhau giữa biển mây, mẹ trăng thương khóc rơi lệ, nước mắt không được cha trời sưởi ấm liền hóa thành tuyết, sơn trắng những mái nhà, cùng con đường.
Lạnh giá, trâu bò bắt đầu c·hết, trơ xương co quắp ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, không biết vui hay buồn, thống khổ vẫn là giải thoát. Mùa đông không có đủ thức ăn đừng nói động vật, người cũng còn khó sống.
Nhà nào trâu già bỏ mạng, quá nửa số hộ trong trấn sẽ tới chạm cửa chia buồn, lại nhận một phần lễ ma chay từ gia chủ. Người tới tất nhiên cũng không phải tay không, luôn cầm theo một chút khoai sắn. Không ai nói ra ngoài, tất cả ngầm hiểu với nhau, một khẩu phần lương thực cứ như vậy rất nhanh ngã giá ra đi.
Ngũ cốc đổi thịt, khó có thể nói nặng nhẹ. Thịt chống lạnh tốt, nhưng không thể để lâu, ngũ cốc có thể no bụng lại có thể bền. Tính ra cũng không ai thiệt hơn ai, mọi người đều thở ra một hơi, dìu dắt nhau đi qua thời gian khắc nghiệt. Chỉ là nhìn con vật mình nuôi c·hết đi, gia chủ khó tránh khỏi tiếc của xót xa.
Tháng mười hai, binh cây khô héo rụng lá, đìu hiu c·hết đứng, tướng thú trơ trọc, đông cứng dưới tuyết lạnh. Thần rừng phảng phất đi tới điểm cuối của sinh mệnh, già nua, lông tóc trắng xóa, chậm chạp im hơi, lặng lẽ nằm cạnh đất trời. Thỉnh thoảng, người yếu ớt ho khàn khàn, thổi tới thổi lui, khiến cho vô số căn nhà trong trấn rét run, rùng mình.
Tháng mười hai, màu trời như làn khói tỏa ra từ cây nến của thầy ma, mờ mờ vẩn đục không rõ. Sáng sớm, một con mèo già cả đêm không kiếm được gì, ôm lấy bụng đói, nằm cạnh ổ bếp, nhận ra vẫn còn hơi ấm, miễn cưỡng ngủ lấy.
Hơn ba giờ sáng, Khương Thập Tam cùng thầy ma đã tỉnh. Thầy ma đốt lửa nấu nước, lại đem một khoai một ngô vùi xuống tro than. Trời lạnh, nước chậm chín, lúc sôi vừa hay kịp điểm để cho khoai ngô lên hương.
Toàn bộ An Lộc trấn trước kia chỉ có hai người biết quốc ngữ, một là Trần Tường, Trần trấn trưởng, hai là Cao Tiến, thầy ma. Trần Tường bị đem đi, chức trấn trưởng này đương nhiên do Cao Tiến đảm nhận, dù sao cũng không thể để khi cán bộ lên thị sát, hai bên không phải khua tay múa chân thì là gật gật, lắc lắc cái đầu.
Thầy ma nhận chức trấn trưởng, ngày thứ năm hàng tháng liền phải xuống thị trấn báo cáo. Vốn dĩ trước đây là nửa năm một lần, nhưng chuyện Khương Hổ đi qua, ai dám bỏ mặc An Lộc trấn không quản. Công tác tăng cường, đãi ngộ cũng lớn hơn. Lương thưởng từ một trăm đồng nửa năm trước đây, biến thành ba mươi đồng một tháng, gần như gấp đôi, nhận cùng ngày với ngày báo cáo.
Đường xa trên dưới ba dặm, mặc dù hầu hết có thể cưỡi lừa dê bằng lối mòn, nhưng thầy ma bình thường cũng phải khởi hành từ chiều tối ba ngày trước mới có thể tới nơi kịp. Không nói tới, lần này, hắn còn muốn mang theo Khương Thập Tam.
Thập Tam từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi An Lộc trấn, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài. Thiếu niên lòng như con nai đứng cạnh khe suối nhỏ, nhìn thấy đồng bọn từng con từng con lao qua, hai chân loạn bước cũng muốn thử sức, sợ hãi, hoảng hốt nhưng cũng tràn ngập chờ mong.
Hai người ăn uống xong xuôi, lại nghỉ ngơi chuẩn bị một hồi mới khởi hành xuất phát.
Thầy ma đem Thập Tam đặt trên lưng con lừa, lại treo hai túi đồ lên cổ nó, bản thân thì một tay cầm gậy sắt, một tay cầm dây dắt lừa.
Theo bước chân bọn họ, An Lộc trấn từ từ tỉnh dậy, nhà lớn có thể đốt lửa nấu đồ ăn khói mù bay lên, nhà nhỏ chỉ bất đắc dĩ co quắp cuộn tròn bên tro than, bụi bặm. Hai người còn gặp vài ba người trong trấn ra ngoài sáng sớm, đều là khó khăn cả. Trời lạnh, không phải vì thiếu đồ ăn, hết củi đốt ai muốn đứng dậy động thân, còn không phải là bụng đói tay run a?
Sương muối nặng lơ lửng treo trong không trung như tấm màn thưa che lấy đôi mắt thần rừng, không có gió kéo đẩy, mãi không chịu ngã xuống.
Thầy ma cùng Thập Tam dừng trước trấn môn, một người chuẩn bị đèn nến, một người quét dọn xung quanh, không bao lâu, một bàn cúng thành hình.
Khương Thập Tam cẩn thận quỳ phía trước.
Thiếu niên thơ ấu quỳ nhiều như vậy, nếu chuyện tương tự xảy ra dưới thị trấn, chắc chắn người ta sẽ lo lắng đứa trẻ lớn lên, tâm lý nhiều ít có chút vặn vẹo, lòng tự tôn phải chăng bị mài mòn. Ở An Lộc trấn, người lại không nghĩ xa đến thế, quỳ chính là quỳ, tục huấn để lại nhất định phải tuân theo. Khương Thập Tam phảng phất bị tẩy não, không hề có chút bài xích, ngoan ngoãn quỳ.
Thầy ma một người đọc để cho Khương Thập Tam niệm theo. Toàn văn đại khái là cảm ân thần rừng, cha trời mẹ đất sinh dưỡng, cũng cầu mong bọn họ phù hộ bình an sau này. Thiếu niên lại lạy ba vái, rạng sáng, hai người mới thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi phạm vi An Lộc trấn.
Sắc trời còn đen xám, giống như tro bụi rơi xuống khi người ta lấy thịt khô trên gác bếp, ảm đạm, trầm muộn.
Thầy ma cùng Khương Thập Tam men theo đường mòn trên ngọn núi vô danh.
Thời điểm này, vẫn còn rất lạnh, con lừa toàn thân quấn đầy vải vụn, cũng không nhịn được mà run rẩy, bước đi chao đảo, khập khiễng. Không còn cách nào, đành phải để cho thiếu niên xuống đi bộ. Lúc này, con lừa mới phảng phất thở một hơi, chậm chạp ổn định đi tiếp.
Mùa đông, cỏ cây hoang phế, im lìm c·hết lặng, thu lại giá đỡ, cụp lấy tán ô, mặc cho giá lạnh rơi xuống mặt đất, khiến cho đường đất khô cứng dễ đi, cũng làm cho muỗi cùng đỉa chịu một trận diệt vong.
Đoạn đường này vì thế ngoại trừ giá lạnh, cũng không còn gì khác.
Từ An Lộc trấn tới thị trấn không có nhiều điểm dừng chân, phần lớn đều là rừng cây cùng núi đá, hiếm có nơi nào bằng phẳng lại che được nắng mưa.
Hai người Khương Thập Tam đi từ hừng đông đến khi mặt trời đăng đỉnh, quần áo từ khô thành ướt, lại từ ướt thành khô, mới đến được điểm nghỉ chân đầu tiên.
Suối chảy mạnh, mài mòn một góc của núi, đến khi nước cạn, mái đá như con cua không kịp chạy theo thủy triều về với biển, trơ trọi lộ ra.
Nơi này, còn không tính quá xa An Lộc trấn, những năm gần đây thú hoang sợ người trốn kỹ, thợ săn bình thường đều phải đi tới nơi này mới mong có thu hoạch. Nếu là đầu hạ, lương thực thấy đáy, lại không hạt gieo trồng, người tới nhất định không ít. Nhìn xung quanh, không thiếu đá cuội được xếp quây thành vòng, bị lửa hun cháy chuyển màu đen nhám. Một số địa phương khuất nắng lại cực kỳ phẳng mịn, trơn nhẵn, rõ ràng là từng được người nằm ngồi không ít.
Thầy ma tùy ý tựa xuống một chỗ, chờ đợi Thập Tam đem lừa buộc vào gốc cây quay lại, mới mở túi lấy khoai ngô ra ăn.
Khương Thập Tam ăn vô cùng chậm, cẩn thận, lại sạch sẽ, bên khác, thầy ma ăn như gió cuốn, rất nhanh liền xong xuôi, ngả người, vắt chân nhìn trần mái đá.
Thầy ma xoa bóp hai chân ê ẩm, nhìn sang Thập Tam lúc này cũng vừa ăn xong hỏi:"Thập Tam, con cảm thấy thế nào".
"Sáng sớm trời lạnh, khoai này chưa được chín, nhưng mà rất được."_Thiếu niên ngây ngô trả lời.
Thầy ma không nói nổi, vừa bực mình, vừa buồn cười, chỉ chỉ mặt đất, làu bàu: "Ta không nói đồ ăn, ta nói là đường đi từ sáng đến bây giờ, con cảm thấy như thế nào".
Thiếu niên mặt tựa như hiểu ra, khẽ hô một tiếng đáp lại: "Thập Tam thấy cũng không có gì khác thường".
Thầy ma bất đắc dĩ lại hỏi: "Con có cảm thấy mệt mỏi, đau chân hay không?"
"Đúng là có một chút"
"Vậy sáng nay dậy sớm, con có thấy buồn ngủ không?"
"Cũng có một chút đi"
"Con có thấy..."
"Có lẽ mỗi thứ đều có một chút..."