Chương 2: Tội nghiệp con ta
Hạ qua cha trời giận dữ đốt nắng, đông tới mẹ trăng hiền hòa đan mây.
Thập Tam lớn nhanh như thổi, so với chúng bạn phải cao hơn một cái đầu. Hắn khi năm tuổi, so với đứa trẻ bảy tuổi còn muốn to lớn hơn, trắng trẻo sạch sẽ lại mập mạp kháu khỉnh, giống như một tinh linh bé nhỏ của rừng già.
Khương Hổ mang cho hắn thịt gạo để ăn, lại có sữa ngọt trắng ngần ở đồng bằng để uống, dinh dưỡng hài hòa, đứa trẻ đủ chất tự nhiên phát triển vượt trội so với đồng trang lứa, vốn hàng ngày còn lo lắng không đủ khoai ngô.
Thầy ma đối với chuyện này giải thích, là do Trần gia thường xuyên bồi cúng lễ vật, liền nhận được thần rừng ban phước, cho nên Thập Tam sinh ra đã nhận được đại địa che chở cùng nâng đỡ, sau này nhất định sẽ sức như trâu đực, lực như voi chiến, trấn áp hết thảy tà ma. Nói tới, thầy ma còn ngỏ ý muốn thu hắn làm đệ tử, để hắn thừa kế y bát, tiếc là bị Khương Hổ mượn cớ hài tử còn nhỏ từ chối.
Thời gian thấm thoát trôi đi, giống như mũi tên của lực sĩ bắn qua đỉnh núi, người trong trấn biết nó tồn tại nhưng lại không thể thấy được, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận.
Sáng sớm tháng chín, An Lộc trấn, thần trời lo sợ rừng già rét lạnh, suốt đêm không ngủ dệt sương thành áo, phủ trắng núi đồi.
Hơn hai giờ sáng, trâu bò còn đương loay hoay cẩn thận, mở chiếc túi khôn, vụng trộm lén lút mở tiệc ăn uống, lại bất ngờ bị ánh đèn điện cùng tiếng bước chân đều đặn của một đám người, dọa cho sợ hãi, vội vàng thu rèm cất trống sớm tan cuộc.
Một trăm hai mươi người, chia làm sáu tổ, trang bị đầy đủ súng đạn, cùng áo giáp khiên chắn, như một tấm lưới từ từ siết chặt lại về phía An Lộc trấn. Bọn họ như một cái bẫy gấu lớn có chân, há miệng sắt đầy răng nhọn chuẩn bị một ngụm cắn gục con thú lớn.
Khi con mồi ý thức được nguy hiểm thì đối diện với nó chỉ có thống khổ, đau đớn, cuối cùng giãy giụa mà gục ngã trong tuyệt vọng.
Lại một giờ đồng hồ đi qua, thời điểm này, hổ trên núi bắt đầu rời hang đi săn, bụng đói liền hung hãn khát máu, dã tính cực thịnh. Hổ già bước đi như mèo, thu mình như rắn, chốc chốc lại dừng dừng đánh hơi. Một thoáng, con vật ngẩng đầu lên, nó đã ngửi thấy mùi máu.
Cách nó trăm bước chân, bảy tám người vô cùng chật vật, men theo lối mòn, chạy trối c·hết. Ở trung tâm bọn họ, một người trung niên sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp rút, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm tóc mai hai bên thái dương, bàn tay trái giữ chặt bắp tay phải đang không ngừng xuất huyết.
Người này chính là Khương Hổ.
Nửa giờ trước An Lộc trấn, một hồi gà bay chó chạy, lính đặc chủng nổ súng mở cuộc truy quét. Mười mấy người anh em của Khương Hổ trong nháy mắt bị chế phục, bảy tám người kịp chạy cũng là mang thương trên người.
Mắt thấy đèn sáng phía sau, cùng với tiếng chó nghiệp vụ, một người trong bọn họ hoảng hốt giật mình ngã xuống bụi cỏ, máu tươi từ v·ết t·hương dưới chân không ngừng xối ra. Khương Hổ thấy vậy, vội vàng đưa tay định kéo hắn lên, nhỏ tiếng gấp gáp: "Lão tứ, mau".
Chỉ thấy đối phương một tay tránh lấy tay hắn, thở hổn hển nói: "Lão đại, ta đi không nổi, ngươi mau chạy đi, để ta chặn hậu".
Lão tứ nói tới, nước mắt không nhịn được ứa ra. Hắn từ khi bước vào con đường này, sớm định trước sẽ không có kết cục tốt đẹp, không phải chờ mòn xương sau khung sắt, chính là ngủ mất xác nơi rừng thiêng nước độc.
Hắn cũng không muốn như thế này, nhưng thế đạo không do người. Hắn không hận cảnh sát, cũng không hận mấy người anh em. Khương Hổ đối với hắn rất tốt, lão tứ hắn đồng dạng vì đối phương bán mạng cũng là kinh thiên địa nghĩa.
"Lão đại, khi trước ta nợ ngươi một mạng, bây giờ, trả cho ngươi".
Nhìn hậu phương sáu người bọn họ đã rời khỏi, lão tứ khóc một hồi nức nở. Hắn không phải anh hùng, đối với c·ái c·hết cực kỳ sợ hãi, nước mắt nước mũi tuôn ra, kích động đến toàn thân run rẩy.
Đau đớn làm người tỉnh táo, cũng làm cho người điên cuồng.
Không bao lâu, một con chó chăn cừu Đức, kêu loạn, lao về phía hắn, lão tứ liền rút súng lục ra bắn nó. Khoảng cách chưa đến một trượng, con vật to lớn trúng đạn lập tức bị hất văng ra xa, mà hai tay của lão tứ cũng bị phản lực giật cho trật khớp không giữ nổi báng súng.
Lão tứ còn định rút chốt một quả lựu đạn trên người, thì vô số t·iếng n·ổ vang lên, đem hắn đánh thành cái sàng.
Sáu người Khương Hổ nghe thấy tiếng súng cùng tiếng kêu thảm của con thú, không nhịn được rùng mình. Một người huynh đệ của bọn hắn cứ như vậy rời khỏi nhân thế. Nghĩ tới, đám người chân bước gấp hơn, cũng nhẹ nhàng hơn.
Chỉ là cho dù có ma quỷ dạ hành dẫn đường chỉ lối, mấy người bọn họ cũng không thoát được, thần rừng không buông tha cho kẻ ngoại lai có ý đồ xấu tới. Thầy ma chính là nói như vậy.
Rạng sáng, lính đặc chủng xếp hàng đứng trước trấn môn tập kết. Bên cạnh xác con chó chăn cừu Đức, là mười mấy túi trắng, không biết cái nào trong số chúng là thuộc về Khương Hổ.
Sớm b·ị b·ắt trói đêm qua, mười mấy người nhìn thấy cảnh tượng này, vốn còn mang một bụng muốn hay không khai ra Khương Hổ mong giảm án, giờ này cũng buông một hơi thở dài nặng nề.
Trần San không biết từ đâu chạy tới muốn tìm Khương Hổ, lại bị cảnh quan ngăn trở, bất lực quỵ xuống bên ngoài khóc rống lên.
Xung quanh đứng đầy người An Lộc trấn, bọn họ có sợ hãi cảnh quan, cũng có thương xót, cũng có cười nhạo Trần gia, lại không có người dám tiến ra nói câu nào. Người vốn dĩ có thể nói nhất, chính là Trần Tường, Trần Trấn trưởng, giờ cũng không biết đang ngồi trong chiếc xe thép nào.
Lính đặc chủng đổ bộ đêm qua, phát hiện trong nhà cúng thần rừng Trần gia, từng chồng từng chồng, hơn năm trăm cân chất cấm các loại, xếp thành một ngọn núi nhỏ. Cảnh trưởng ban đầu khi phát hiện cũng không nhịn được kinh hãi trước độ liều mạng của Khương Hổ, nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ.
Mà Khương Hổ mấy người biết trước kết cục khi b·ị b·ắt, chắc chắn chịu án tử hình, cho nên một đường không hàng, chống trả quyết liệt, đối với bọn họ, như vậy chưa biết chừng còn có cơ may.
Đáng tiếc không lật ra được sóng gió gì.
Trần Tường tay còng sau lưng, bị hai người mang tới trước hàng túi trắng. Theo bước chân của ba người, lần lượt bao tải được mở ra, Trần Tường từng cái từng cái xác nhận thân phận. Trước thảm trạng của bọn người, Trần Tường sợ kém chút ngất đi, hai chân như mắc phải cỏ cứng chốc chốc lại chao đảo. Ban đầu còn là Trần Tường bị hai người kéo tự đi, cuối cùng lại trở thành hai người dìu hắn bước.
Bao tải cuối cùng được mở ra, người bên trong là Khương Hổ.
Thấy hắn, Trần San cơ hồ hóa điên, vừa khóc vừa cười như hồn phách bị ma quỷ câu mất, ánh mắt đờ đẫn vô thần nhìn người đàn ông của mình nằm ở đó, bất động. Trần San rú một tiếng, cuồng loạn thoát khỏi mấy người vây giữ, như một đầu mẫu lang chạy về phía rừng sâu, gào thét không ngừng, vô cùng bi thống.
Khương Thập Tam nấp bên cạnh thầy ma, hai mắt bị thầy ma che lấy, nhưng hai tai lại không mù lòa. Hắn không hiểu vì sao Khương Hổ lại không thấy, cũng không hiểu vì sao a mẫu lại gào thét cuồng nộ. Âm thanh kia như cơn gió gọt mình để chui qua kẽ đá, lại vẫn bị mắc kẹt, đau đớn rít lên từng hồi.
Thầy ma nhìn thấy sự thay đổi của hắn, vội vàng bịt luôn cả hai tai hắn lại: "Thập tam, con của ta, đừng nghe, cũng đừng nhìn, thần rừng cùng cha trời mẹ đất sẽ che chở cho con, tội nghiệp con ta".